Quan Hệ Mập Mờ

Chương 20: Yêu anh đến chết cũng chẳng từ bỏ (H)

Trước Sau

break

 

Lúc ra khỏi văn phòng tổng giám đốc, kim giờ đã chỉ vào mười giờ tối, nhưng tòa nhà Thẩm Thị vẫn sáng như ban ngày.

Trước đây Khương Tư từng nghe người ta nói thành phố Ninh là một thành phố có nhịp độ rất nhanh.

Khi ấy cô vẫn còn mông lung, không biết nhanh là khái niệm như thế nào.

 

Bây giờ nghĩ lại, những tòa nhà chọc trời san sát nhau, đèn đuốc sáng trưng chính là minh chứng cho nhịp độ nhanh này.

Bạn xem, dù là một tập đoàn lớn mạnh nắm quyền lực trong tay như Thẩm Thị cũng không thể không bị cuốn theo thực tế. Họ cũng giống như những người bình thường, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng dấn thân vào cuộc chiến kỹ thuật đầy mùi thuốc súng.

“Đang nghĩ gì thế?” Phát giác ra người bên cạnh có chút căng thẳng, Thẩm Độ khẽ nắm bàn tay trong tay mình.

Khương Tư sực tỉnh, lúc này mới nhận ra họ đã xuống hầm để xe từ lúc nào, gót giày cao gót đang gõ vào mặt sàn một cách đều đặn, phát ra những âm thanh lanh lảnh.

“Thẩm Độ, anh có cảm thấy mệt không?”

“Mệt?”

Cảm thấy câu hỏi của mình hơi không rõ đầu đuôi, Khương Tư “ừm” một tiếng, nói cặn kẽ: “Trong vòng bốn tiếng anh đã ký ba bản tài liệu, mở hai cuộc họp qua video, còn chỉnh sửa số liệu trong bảng báo cáo, anh không cảm thấy mệt chút nào sao?”

Thẩm Độ hiểu ra nhưng không đáp lại, mà chỉ trêu cô: “Còn mấy lần ngẩng đầu lên là thấy em, không tính cả vào à?”

“Chậc, em đang nói chuyện nghiêm túc mà.” Khương Tư lườm anh một cái, chỉ là trong ánh mắt đó có sự lả lơi đưa tình, nào có dáng vẻ hung dữ đâu? Khiến cho trái tim Thẩm Độ lập tức mềm đi.

“Không mệt.” Thẩm Độ “trộm hương” thành công vừa nói vừa mở cửa xe bên phía ghế phụ, sau khi Khương Tư ngồi vào xe thì thắt dây an toàn giúp cô.

Dòng xe về đêm vẫn ồn ào như trước, ánh đèn neon lướt qua mặt kính. Mặc dù không còn sớm nữa nhưng khi đi qua con ngõ nhỏ nào đó, họ vẫn có thể nhìn thấy những tiệm buôn bán nhỏ đang dọn dẹp bàn ghế bày bán.

Thẩm Độ chỉ về phía bếp lửa: “Anh cũng giống như bọn họ, đều đang bận rộn kiếm sống.”

Câu này nghe có vẻ không giống khiêm tốn, nhưng lại khiến Khương Tư không biết phải đáp lại thế nào.

Không đợi Khương Tư nghĩ thông suốt, Thẩm Độ lại nói tiếp.

“Thế giới này là một nơi tàn khốc, lúc nào cũng có mâu thuẫn đối lập.”

 

Dù là người quyền cao chức trọng hay là người chỉ có hai bàn tay trắng, muốn tồn tại thì nhất định phải hi sinh. Bất luận vị trí của bạn ở đâu, đỉnh núi cũng được mà đáy vực cũng được, đều phải luôn luôn cảnh tỉnh, mới không bị đào thải.”

Sườn mặt của anh trước giờ đã rất góc cạnh, khi đánh tay lái anh thường ngậm điếu thuốc giữa đôi môi mỏng, đưa tay cầm vô lăng, trong không gian kín mít tràn ngập hơi thở khiến người ta rung động.

“Vậy anh có sợ không?” Khương Tư hỏi tiếp.

Thẩm Độ hơi nhướng mày, vẻ sắc sảo như chim ưng ẩn hiện trong đáy mắt.

“Tự kỷ luật là để có thể khống chế được quyền lợi và tài phú theo ý muốn của mình, như thế chúng mới trở thành đồ chơi.”

Khương Tư đã hiểu ra.

Giống như thời kỳ viễn cổ, khả năng khống chế phương hướng và khả năng cảm nhận nguy hiểm của loài thú săn mồi khiến các giống loài khác cam tâm tình nguyện phục tùng.

Mà người đàn ông cô yêu chính là bá chủ điêu luyện tung hoành ngang dọc trong sân săn bắn.

Gặp nguy hiểm vẫn bình tĩnh, trong xương cốt ẩn chứa sự lạnh lùng tỉnh táo trời sinh.

Bước chân khoan thai, nhưng ánh mắt lại sắc bén.

Bản năng ngưỡng mộ kẻ mạnh trở thành ngòi nổ để kích hoạt các hormone.

Cửa chưa kịp mở thì nụ hôn đã đến trước. Dưới sự chủ động tấn công của Khương Tư, Thẩm Độ còn không kịp cởi áo vest của mình ra, anh đặt tay lên eo cô rồi đè cô xuống sofa, gấp gáp đi vào tận cùng. Cảm giác như điện giật lập tức lan ra toàn thân Khương Tư, cơ thể sau một thoáng cứng đờ lập tức mềm thành vũng nước, tiết tấu từ chậm đến nhanh, cùng với tiếng thở dốc gợi cảm của người đàn ông ngày một nặng hơn.

Cô quay đầu lại nhìn vào mắt anh, đốt ngón tay thon dài sạch sẽ để gần khóe miệng cô, sau đó cô chủ động ngậm lấy ngón tay anh vào trong miệng.

Khương Tư để trần đôi chân, quỳ trên sofa, cắn nuốt nơi nóng rực của anh.

Bên dưới bị cắm vào quá sâu, đôi môi đỏ mọng chỉ có thể ngậm lấy ngón tay, phát ra những tiếng rên rỉ ậm ờ.

Vật nam tính và đầu ngón tay ra ra vào vào cùng một lúc, cả hai nơi đều ẩm ướt, bên trên ngậm vào nhả ra dịu dàng tỉ mẩn, bên dưới cắn chặt một cách ngang ngược hệt như chính con người Khương Tư vậy, sự quyến rũ không tên, gợi cảm và lạnh lùng cùng tồn tại.

Thẩm Độ bị cô dụ dỗ đến mức miệng khô lưỡi đắng, anh cởi áo vest rồi nới lỏng cà vạt, cất giọng khô khốc: “Sao hôm nay lại biết dụ dỗ thế?”

Hàng lông mày của Khương Tư dịu xuống, khóe mắt lấp lánh ánh nước, đầu lưỡi khẽ liếm môi, nói bằng giọng êm ái: “Hôm nay sếp Thẩm rất gợi cảm.”

“Thế trước đây không gợi cảm sao?” Thẩm Độ rút tay khỏi miệng cô, sợ còn để cô liếm tiếp thì anh sẽ không chịu đựng được nữa.

“Ồ, sếp Thẩm hào phóng bỏ ra mấy trăm vạn vì Đồng Hâm Ương là gợi cảm nhất.” Mặc dù sau đó Thẩm Độ đã giải thích rằng lần đó là thiếu nợ ân tình Đồng Hâm Ương, có thể trả bằng tiền thì tất nhiên anh phải dùng cách đơn giản nhất.

Nhưng Khương Tư thi thoảng vẫn lấy chuyện này ra để chế nhạo anh.

Dù sao cô cũng là con hồ ly nhỏ có thù tất báo.

“Bé cưng cũng hay ghi thù thật.” Thẩm Độ khom người, liếm từ gáy xuống đến tận eo cô, liếm đến khi Khương Tư phải run rẩy từng cơn.

“Em bé chỗ nào.” Sau khoái cảm gần như chết đi sống lại, cô ngồi thẳng dậy, ưỡn ngực nói: “Chưa từng tiêm, 36C hàng thật giá thật đấy.”

Khương Tư vẫn còn mang đôi giày cao gót đế đỏ, cánh tay nõn nà chống lên lồng ngực anh, chiếc quần lót ren vẫn mắc ở mắt cá chân, cặp đào trắng muốt lắc lư kịch liệt theo động tác của cô.

Dục vọng kéo đến càng nhiều, bả vai Thẩm Độ càng ra sức, anh hung hăn ấn con hồ ly xuống dưới thân mình, đồng thời nhấp hông lên phía trước, đưa toàn bộ gậy thịt vào người cô.

Khương Tư bị đau, lập tức trào nước mắt, toàn thân run rẩy.

Những cú va chạm không ngừng nghỉ đi cùng cảm giác sung sướng chí mạng do cơn sóng tình mang lại, ánh mắt Khương Tư thất thần nhưng sóng nước lấp loáng, tiếng rêи ɾỉ còn ghẹo người hơn cả lúc mới đầu, âm cuối kéo dài, cả người nổi lên một màu hồng nhàn nhạt.

Màn đêm nồng nàn say lòng người, tình ý quấn quýt.

Họ làm tình ở mọi ngóc ngách, mái tóc đẫm mồ hôi rủ xuống giữa eo của hai người.

Ôm hôn bằng cơ thể trần trụi, cả thể xác lẫn linh hồn đều đang run rẩy.

Tiếng nỉ non khêu gợi, khi rên lên toàn là lời yêu anh.

Yêu anh cho đến chết.

Vĩnh viễn không chán ghét mà vứt bỏ.

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Cố Ý Mê Hoặc (Sắc)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc