Ivan như tảng băng, còn Enzo tựa ngọn lửa.
Mới đây Enzo nhuộm tóc đỏ nên càng dễ phân biệt hơn.
Dominica đặt bữa sáng lên chiếc bàn nhỏ cạnh giá vẽ của Ivan.
Ivan ngước mắt lên nhìn người đó một cái thật lặng lẽ. Đôi mắt anh thừa hưởng từ mẹ, mang màu xanh lục biếc tuyệt đẹp, chỉ tiếc rằng trong đó chẳng chút hơi ấm nào.
Dù là ánh mắt hay biểu cảm, Ivan chưa bao giờ bộc lộ bất cứ cảm xúc gì. Bác sĩ nói anh bị khiếm khuyết cảm xúc bẩm sinh.
Domenic đã quá quen với điều này. Khi nhận thấy mái tóc Ivan sắp dài quá vai, anh hỏi: "Thiếu gia ba, cần tôi đặt lịch thợ cắt tóc đến không?"
Một lúc sau, Ivan mới khẽ hé đôi môi mỏng, thốt ra hai từ lạnh lùng: "Không cần."
Domenic gật đầu.
Nhưng mái tóc dài lại khiến Ivan toát lên vẻ đẹp khác thường, làm dịu đi những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt.
Domenic khá thích diện mạo hiện tại của Ivan, dĩ nhiên anh sẽ không nói ra điều đó vì nó chắc chắn sẽ làm tổn hại hình ảnh quản gia trong mắt các vị giám đốc.
Đặc biệt hôm nay, Domenic cảm thấy Ivan trông cực kỳ cuốn hút.
Dù thể hình Ivan không cường tráng như Andrea nhưng tỷ lệ cơ bắp của anh cũng vô cùng ấn tượng.
Domenic nhìn cánh tay đang vẽ tranh của Ivan, từ bắp tay xuống đến những ngón tay dài thon cầm cọ vẽ, vô thức liếʍ môi.
Ngay giây phút sau, Domenic bỗng giật mình tỉnh táo. Mình vừa nghĩ gì thế này?
Anh ta vừa tưởng tượng cảnh những ngón tay Ivan chạm vào cơ thể mình sao?!
Chính Domenic cũng hoang mang. Trước đây anh chưa từng có những suy nghĩ này, anh cũng chẳng hề hứng thú với đàn ông.
Nhưng tại sao chỉ nhìn bàn tay Ivan thôi mà anh đã vô thức nghĩ đến chuyện đó?
Liên tưởng đến phản ứng của bản thân trước đó khi nhìn cơ thể Andrea, Domenic cảm thấy có gì đó không ổn với mình rồi.