Ngày hôm sau liền có người tới tìm quan hệ. Đối phương là một phụ nữ trẻ chưa đến ba mươi tuổi. Cách ăn mặc rất hợp thời trang, mặc một bồ đồ sườn xám ôm lấy những đường cong quyến rũ.
Người đó gõ cửa, mỉm cười hỏi:
- Có phải là Chủ tịch huyện Trương không ạ?
Trương Nhất Phàm ngẩng đầu lên nhìn, sửa đổi lại nói:
- Là Phó chủ tịch huyện chứ, có chuyện gì sao?
- À! Tôi là người của Tổ ba của công ty kiến trúc thành phố, Viên Vũ. Đây là tư liệu về công ty của chúng tôi. Không biết là có phù hợp với công trình đấu thầu lần này của thành phố không?
Cô gái này lúc cười, lộ ra một hàm răng trắng và thật đều đặn.
- Để ở đây đi!
Trương Nhất Phàm cau mày, Tổ ba của công ty kiến trúc thành phố cũng được xem là một đội công trình nổi tiếng, sao lại phái ra một người tuyệt vời như vậy đến để đưa tư liệu chứ? Tính bày trò mỹ nhân kế sao?
Rõ ràng là một công ty với tư cách cao. Sau khi dùng tới chiêu này, trong lòng của Trương Nhất Phàm lại có chút bài xích.
Thấy người phụ nữ đó vẫn còn đứng đó, Trương Nhất Phàm nói:
- Cô còn có việc gì sao?
Viên Vũ có chút ngại ngùng mỉm cười, ngượng ngùng nói:
- Giám đốc chúng tôi nhờ tôi chuyển lời, hỏi thử Phó chủ tịch huyện Trương buổi tối có rảnh không, ông ấy ở Vạn Tử Thiên Hồng đợi anh.
Đây là thủ đoạn thường dùng để tiếp cận, xem ra Tổ ba của công ty kiến trúc thành phố này cũng có chút lề lối. Đầu tiên là phái một cô gái xinh đẹp đến để đưa tư liệu, sau đó lại là mượn cớ đi dùng bữa. Nhưng Trương Nhất Phàm lại biết hết tất cả những hàm ý ẩn trong đó. Nếu như mình đồng ý chỉ e rằng không chỉ là bữa ăn đơn giản như vậy, mà là “ăn thịt” người phụ nữ trước mắt này chăng?
Thủ pháp hối lộ quan lại thông thường, không đâu ngoài hai cách phụ nữ và tiền.
Nghe xong lời nói của Viên Vũ, Trương Nhất Phàm có chút không kiên nhẫn được. Tuy là mình gần đây rất là rảnh nhưng cũng không đến nỗi cả người già cũng phải gặm đâu!
Vì thế, hắn ta sốt ruột phất phất tay nói:
- Nếu như không có việc gì, thì giờ cô có thể về rồi. Lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng.
Viên Vũ cũng là người từng trải, nên không có tức giận gì, mà ngược lại cung kính lui ra ngoài nói:
- Vậy thì ngại quá, quấy rầy rồi.
Đến khi bóng dáng xinh đẹp của Viên Vũ rời đi, Trương Nhất Phàm mới ngẩng đầu lên, từ trong bàn lấy ra một điếu thuốc và đốt lên:
- Người gì vậy trời? Động tí là lại làm như vậy. Mình thấy Tổ ba của công ty kiến trúc thành phố này cũng không hay ho gì.
Trương Nhất Phàm nói thầm một câu, sẵn tay ném tư liệu mà Viên Vũ đưa tới qua một bên.
Buổi chiều lúc mở hội nghị thường vụ, đề nghị về công trình đấu thầu lần trước lại tiếp tục được nhắc tới. Bây giờ Trương Nhất Phàm là chủ quản của việc này. Chủ trương của hắn đồng nhất với Chủ tịch huyện Uông, đồng ý áp dụng phương thức đấu thầu.
Mà Bí thư Đảng ủy Công an và Trưởng ban tổ chức, còn có cả Ban chỉ huy Quân sự của huyện cũng phản đối. Bọn họ vẫn là kiến nghị ưu tiên cung cấp cơ hội cho đội công trình của địa phương. Tám ủy viên thường vụ, không ngờ lại có ba người không tán thành sự có mặt của đội công trình ở bên ngoài tới tham gia vào chuyện này. Dịch Thủy Bình không có phản ứng gì.
Trương Nhất Phàm đang cân nhắc, ba người này có phải là bị người ta dụ dỗ rồi. Lúc bầu biểu quyết, Dịch Thủy Bình không ngờ lại ủng hộ cho đề nghị của Trương Nhất Phàm. Như vậy áp dụng phương thức đấu thầu, đã thông qua với 4/3 phiếu.
Bí thư Lâm không có thái độ gì cả, ông ta đang xem thử thái độ của những người khác. Nhìn thấy kết quả như vậy, Bí thư Lâm cuối cùng đã tuyên bố:
- Vậy thì cứ tiến hành dựa vào phương thức đấu thầu. Cho dù là đội công trình ở địa phương hay là từ bên ngoài tới, miễn phù hợp yêu cầu là được rồi. Nếu như đội công trình của địa phương mà có thực lực này thì tốt quá còn gì.
Lúc tan họp, Trương Nhất Phàm vẫn thấy kỳ quặc. Dịch Thủy Bình bình thường đều không đồng ý với ý kiến của mình, sao lần này ông ta lại dứt khoát đứng ra ủng hộ mình chứ?
Đây là chuyện hết sức kỳ lạ, cũng là một vấn đề đáng để người ta phải suy nghĩ.
Lúc tan ca, Trương Nhất Phàm gọi điện cho Hồ Lôi. Định kiếm một bữa cơm mà không ngờ hắn ta đi nơi khác rồi.
Đi đâu ăn cơm tối đây? Trương Nhất Phàm liền nghĩ tới Liễu Hồng.
Đúng rồi, không phải là Liễu Hồng có mở một quán ăn sao? Đi xem sao cũng được mà.
Trương Nhất Phàm liền gọi tài xế Tiểu Dương lái xe đến quán ăn của Liễu Hồng ở đường Hạnh Phú. Sau đó xuống xe, và cho Tiểu Dương về trước.
Liễu Hồng đang bận làm trong bếp, nhìn thấy Trương Nhất Phàm tới, lập tức chạy ra đón tiếp:
- Trương….
Cô ta vẫn chưa kêu ra tiếng thì Trương Nhất Phàm đã phất phất tay ý ra hiệu bảo cô ta hãy giữ bí mật.
Liễu Hồng bắt buộc phải giữ bí mật theo, dẫn hắn ta đến một phòng riêng.
- Khỏi cần phòng riêng mà, chỉ có mình tôi, đi xem thử đã!
- Được, anh ngồi đã đi, tôi làm xong sẽ đến tiếp đãi anh.
Liễu Hồng gọi phục vụ tới rót trà cho Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm liền tùy chọn một bàn và ngồi xuống.
Vừa uống trà, vừa đánh giá quán ăn của Liễu Hồng.
Quán không có lớn, độ khoảng một trăm mét vuông đổ lại mà thôi. Vừa mới trang trí lại, bên ngoài là phòng ăn, sắp đặt mười cái bàn. Đằng sau là hai cái phòng bao, còn nhà bếp ở sau cùng.
Trương Nhất Phàm nhìn quán ăn này của Liễu Hồng thì không khỏi gật gù. Toàn bộ bữa ăn có thể dùng những từ như sạch sẽ, sảng khoải, sáng ngời để hình dung.
Đúng vào lúc thời gian tan ca, người tới dùng bữa rất nhiều. Đa phần đều là cư dân độc thân và học sinh của một khu nhỏ nào đó. Trong quán ăn ngoài Liễu Hồng ra còn có hai phục vụ viên nữa. Nghe Liễu Hồng nói hai người này là hai cô gái của thị trấn Liễu Thủy. Liễu Hồng gọi bọn họ tới giúp, một tháng ba trăm.
Tiền lương là ba trăm tệ. Đối với thu nhập của người ở thị trấn Liễu Thủy thì đã là rất khá rồi. Năm ngoái lúc mà Liễu Hồng ở trong thị trấn nấu ăn cũng chỉ được cái giá này mà thôi.
Bình thường những thức ăn cũng đều là do Liễu Hồng tự mình mua về. Hai cô gái này chỉ giúp rửa rau, bưng nước, chăm sóc khách. Bà của Liễu Hồng thì dẫn theo đứa cháu gái tới thuê một căn nhà cho thuê ở bên cạnh không xa.
Nhìn thấy Liễu Hồng bận như vậy, Trương Nhất Phàm cũng không có vội. Liễu Hồng mới qua để chào hỏi:
- Cậu cứ ngồi trước đi, đợi lát tôi làm cho cậu hai món, cứ ở đây ăn tự nhiên được không?
Trương Nhất Phàm có thể đến nhà hàng của mình, Liễu Hồng rất vui mừng. Thử nghĩ, đường đường là một Phó chủ tịch huyện, người bình thường khó mà mời đến được. Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng mà cười như hoa của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm liền nói:
- Cô cứ lo làm trướcđi, dù sao tôi cũng không vội.
Mục đích hắn tới đây, không phải là để ủng hộ cho Liễu Hồng làm, làm sao để làm phiền cô ta thêm?
Lúc này, từ bên ngoài có vài người mặc đồng phục đi vào. Là người của Chi cục thuế. Khoảng chừng năm hoặc sáu người. Những người này vừa tới liền bước vào phòng bao riêng ngồi nói:
- Bà chủ à, gọi món nào!
Một nhân viên phục vụ cầm thực đơn đi vào, rất lịch sự nói:
- Thật tình xin lỗi ạ, bà chủ hiện giờ rất bận, cho hỏi quý khách muốn dùng gì ạ?
Trong đó có một người khoảng hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt gồ ghề, không kiên nhẫn phất phất tay nói:
- Gọi bà chủ của cô tới đây, cô vẫn chưa đủ đẳng cấp đâu.
Một người trẻ tuổi hơn một chút ở bên cạnh đưa tay ra sờ vào mông của cô gái, cợt nhả nói:
- Một chút đàn hồi cũng không có, quả là không có đẳng cấp.
Cô gái đó hét lên một tiếng, liền chạy ra khỏi phòng bao.
Liễu Hồng từ sau nhà bếp vội chạy tới, lau tay vào tạp dề nói:
- Trưởng phòng Lưu, mọi người đã tới rồi à. Hôm nay mọi người ăn gì đây?
Trưởng phòng Lưu chính là tên có khuôn mặt gồ ghề đó. Ông ta thấy Liễu Hồng vào liền tùy tiện vẫy vẫy tay nói:
- Bà chủ à, hôm nay tôi mời. Những người này đều là anh em trong Chi cục thuế, hãy đem những món ăn sở trường ở đây đến nhé.
Liễu Hồng liên tục đáp lại:
- Được thôi! Tôi đi làm ngay đây.
Nhìn thấy Liễu Hồng sắp rời khỏi phòng bao, trưởng phòng Lưu lập tức gọi cô ta lại. Cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào người của cô ta. Đặc biệt là vùng ngực. Hình như là đã sắp chảy nước miếng nói:
- Phải làm nhanh một chút, chúng tôi ăn xong còn phải đi có chút việc. À đúng rồi, cho hai bình rượu Mao Đài nhé.
Liễu Hồng có chút khó xử nói:
- Trưởng phòng Lưu à, đồ ăn thì vẫn có thể làm được nhưng mà rượu mà ông cần thật sự quán của tôi đã không còn rồi.
- Không có thì đi ra ngoài mua! Sợ tôi không trả nổi sao? Nói cho cô biết, tôi là người ở Chi cục thuế đó, chuyên quản khu vực của cô đó.
- Thưa trưởng phòng Lưu, không thì rượu khác được không ạ? Rượu Mao Đài quả là rất khó mà có được.
- Vậy chỗ cô có gì nào?
Trưởng phòng Lưu không không hài lòng , nói với mấy tên thuộc hạ:
- Quán nhỏ đúng là quán nhỏ mà, ngay cả rượu Mao Đài cũng không có. Tuy nhiên đồ ăn của cô ta làm quả là rất ngon, cho nên tôi mới đem mọi người tới đây nếm thử. Tuy nhiên nói gì thì nói, không phải là do tôi keo kiệt đâu đó! Vậy thì cứ uống thứ gì mà chỗ cô ta có đi vậy!
Những người khác thấy trưởng phòng Lưu nói như thế, có người cười thầm. Rõ ràng là quá keo kiệt mà. Nếu như mà hào phóng thì sao lại mời khách ở quán nhỏ như này chứ? Chỉ là dù sao thì người ta cũng là cấp trên, nên những người này cũng gật gật đầu theo thôi.
- Tốt nhất vẫn là nên uống bia đi! Bia tốt mà!
- Được! Vậy thì cho một thùng bia.
Trưởng phòng Lưu rất là hào hứng phất phất tay, gọi một thùng bia. Bảy người lận đó! Xem ra đành phải uống bớt lại một chút. Có người nói thầm gì đó.
Chỉ một lát sau, Liễu Hồng liền vội nấu nướng trong bếp, nấu một lúc hai nồi, khoảng mười mấy phút là dọn ra bốn đến năm món ăn.
Trương Nhất Phàm thì vừa ngồi ở đó đọc báo, vừa uống trà.
Nửa tiếng đồng hồ, Liễu Hồng nấu hết mười mấy món ăn. Đương nhiên là cũng có một số món canh xương sườn các loại đã được chuẩn bị từ trước. Trong quán ăn bốc lên một mùi hương mê người. Ngay cả Trương Nhất Phàm ngồi ở chỗ kia cũng cảm thấy đói bụng.
Lúc đồ ăn sắp được đưa lên hết, thì trong phòng bao lại có tiếng rống lên:
- Bà chủ à, qua đây một chút nào.
Liễu Hồng đành phải bỏ nồi xuống, tháo tạp dề chạy ra ứng phó với những người này. Chạy đến cửa của phòng bao thì người ở trong đó đang hét lên:
- Bà chủ à, trưởng phòng Lưu của chúng tôi hôm nay đặc biệt có ý gọi mọi người tới để ủng hộ cho cô, có phải là cô nên kính chúng tôi một ly không?
Đối với yêu cầu này của khách, thông thường Liễu Hồng sẽ lựa lời mà từ chối:
- Thật tình xin lỗi, thực sự tôi không biết uống ạ.
- Ăn nói lung tung, làm gì có chuyện chủ quán ăn mà không biết uống chứ, bà chủ đây là không nể mặt tôi rồi.
Trưởng phòng Lưu nghiêm mặt lại, có vẻ không hài lòng.
Liễu Hồng thấy có vẻ không thể từ chối đành bưng ly bia lên, không ngờ có người thuận thế liền đẩy cô ta vào người của trưởng phòng Lưu. Liễu Hồng đứng không vững, cặp mông đầy đặn của cô ta liền nằm gọn lên đùi của Trưởng phòng Lưu.
Trưởng phòng Lưu thoải mái quá còn gì! Trong nháy mắt đùi được đụng phải cặp mông vô cùng gợi cảm đầy đặn đó, xém nữa là bắn tại chỗ rồi.
- Ha ha…
Phòng bao được một trận cười ầm lên. Liễu Hồng xấu hổ đứng dậy, còn cố gắng xin lỗi.
Trưởng phòng Lưu sẵn thế nắm chặt tay của cô ta, giơ tay ra sờ mông của cô ta, không có ý tốt gì cười nói:
- Bà chủ à, mông của cô gợi cảm thật đó, rất có tính đàn hồi đó.
Liễu Hồng gỡ tay của ông ta ra:
- Trưởng phòng Lưu, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước.
- Đi sao? Quán của cô còn muốn mở hay không? Ông đây bảo cô uống, là coi trọng cô rồi đó. Nói cho cô biết nhé Liễu Hồng, đừng có mà rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Chỉ cần một câu nói của tôi, có thể đóng cái quán này lại bất cứ lúc nào đó!
Trưởng phòng Lưu đứng dậy, chỉ vào ly rượu đó nói:
- Uống đi nào!
Những người khác đều có vẻ vui mừng, xem trưởng phòng Lưu làm sao để xử lý cô gái khêu gợi này. Trương Nhất Phàm ở bên ngoài thực sự không thể chịu nổi nữa, bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống, đi về phía phòng bao đó.
Trưởng phòng Lưu đang có vẻ đắc ý, vung tay múa chân nói:
- Hôm nay ông đây không những muốn cô phải uống mà còn muốn cô ngoan ngoãn ngồi ở đây để bồi rượu. Nếu không thì quán của cô ngày mai sẽ phải đóng cửa.
- Nếu không đóng cửa thì sao?
Trương Nhất Phàm xuất hiện tại trước cửa phòng bao, lạnh lùng nhìn những người này.
- Cậu là gì chứ? Không mau cút thì ông đây chỉ cần gọi một cú điện thoại là có thể bắt cậu vào đồn công an đó.
- Trưởng phòng Lưu quả là rất uy phong. Hôm nay tôi lại muốn xem thử ông gọi điện cho Sở Lương Phi hay là Vệ Thiết Lâm đó?
Trương Nhất Phàm kéo Liễu Hồng ra khỏi phòng bao, mặt lạnh như sương nhìn những người này với vẻ căm tức.
Sở Lương Phi là Trưởng đồn công an khu Hạnh Phúc. Còn Vệ Thiết Lâm là Trưởng phòng Công an. Trương Nhất Phàm nói ra sơ lược những nhân vật này làm cho những người này ngẩn cả ra. Nhất thời không rõ được người thanh niên trước mắt có lai lịch gì.
Trương Nhất Phàm là một Phó chủ tịch huyện mới vừa được thăng cấp. Không phải là nhân vật mà ai cũng đều biết. Nhưng với khí thế này của hắn ta, hiển nhiên có thể làm những người này thót cả tim.
Sau khi kéo Liễu Hồng ra, Trương Nhất Phàm liền lấy điện thoại ra, đứng trước mặt của bọn họ gọi điện thoại nói:
- Mã Tuấn Huy à, anh tới đây mà xem những người của Chi cục thuế khu Hạnh Phúc đang làm gì ! Đúng! Tôi đang ở quán ăn của Liễu Hồng tại khu Hạnh Phúc này.
Trương Nhất Phàm cúp máy, bọn người Trưởng phòng Lưu bắt đầu sợ đổ mồ hôi lạnh. Mã Tuấn Huy là Trưởng Chi cục thuế, không ngờ lại có thể bị sai bảo bởi tên thanh niên đang đứng trước mặt. Những người này biết là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Trưởng phòng Lưu liền đột nhiên nghĩ ngay đến một người:
- Chẳng lẽ hắn chính là tên Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi nhất đó sao?