Buổi tối, Hà Tiêu Tiêu và Chu Phán Phán có việc đi trước, Trương Nhất Phàm bị em họ nhất quyết giữ lại:
- Ngày mai anh hãy về, tối nay ở lại rượu với em đi được không?
- Được, được, được!
Trương Nhất Phàm không có cách nào khác đành phải đồng ý. Hắn vốn có hẹn với Hà Tiêu Tiêu, nhưng xem ra kế hoạch này đành phải gác sang một bên.
Lúc ăn cơm, Trương Mạnh Phàm gọi hai cô gái xinh đẹp trong nhóm diễn viên của y ra. Nhưng Trương Nhất Phàm không mảy may để ý đến hai cô gái ấy.
Hai người này tuy ăn mặc đoan trang kín đáo, không hề hở hang nhưng dù sao làm nghề này nên cũng có vẻ lả lơi ong bướm riêng, Trương Nhất Phàm tỏ vẻ không chút hứng thú.
Lúc uống rượu, cô gái tên Tiểu Kiều cứ liên tục vô tình cố ý cọ xát bộ ngực vào cánh tay Trương Nhất Phàm nhưng hắn vẫn chẳng mảy may để ý.
Trương Mạnh Phàm nhìn thấy, liền phất phất tay cho hai cô gái ra ngoài. Sau đó hỏi dò:
- Anh, anh không phải vẫn còn giận chuyện ả tiện nhân Hạ Vi Nhi kia đó chứ? Nếu không thì em gọi cô ta đến tiếp rượu được chứ?
Không ngờ lần này Trương Nhất Phàm thẳng thắn đáp:
- Được, gọi cô ta đến!
- Vậy em đi thu xếp một chút.
Trương Mạnh Phàm cười khanh khách rồi đi, lúc ra đến cửa còn nói thầm:
- Em còn tưởng anh thực sự là đấng chính nhân quân tử như Liễu Hạ Huệ chứ!
Hạ Vi Nhi là vật báu mà hắn rất trân quý, bấy lâu nay vẫn không nỡ động đến, nhưng nếu nay anh họ đã để mắt đến thì gã không hề tiếc nuối. Sớm muộn gì cũng phải đưa cô đi. Trương Mạnh Phàm cười cười đi vào gõ cửa phòng gọi Hạ Vi Nhi.
- Vi Nhi, cô còn nhớ giao ước giữa chúng ta chứ?
Trương Mạnh Phàm hỏi dứt khoát.
Nghe nói như vậy, Hạ Vi Nhi lập tức cảm thấy không ổn. Từ khi mới vào công ty đến khi bước lên làm diễn viên số 1, cô đã biết sớm muộn sẽ có ngày như vậy.
Đã sớm nghe đến quy tắc này, vốn tưởng rằng Trương Mạnh Phàm sẽ yêu cầu cô ngay trong đêm diễn mà cô được lên làm diễn viên số một ấy nhưng không ngờ hắn lại chần chừ lâu như vậy.
Hạ Vi Nhi đã thầm nghĩ phận mình may mắn, gặp được ông chủ tốt. Nhưng lúc đầu hai người đã có giao ước, Trương Mạnh Phàm bồi dưỡng cô trở thành ngôi sao, còn cô phải trao đổi lại bằng chính bản thân mình.
Đã hơn một năm, Trương Mạnh Phàm không hề đề cập đến việc này. Không nghĩ tối nay sẽ đột nhiên đến như vậy, Hạ Vi Nhi căng thẳng đến độ trái tim nhỏ bé của cô như đang đập loạn nhịp.
Nếu là đem thân mình trao cho Trương Mạnh Phàm, cô không oán hận nửa lời. Dù sao Trương Mạnh Phàm cũng là người khôi ngô tuấn tú, phong lưu phóng khoáng. Dù sao cũng là người có thể chấp nhận được, huống chi, trong công ty có rất nhiều cô gái từng chủ động với Trương Mạnh Phàm nhưng đều bị y cự tuyệt.
Bởi vì Trương Mạnh Phàm là người giữ chữ tín, đã hứa thì nhất định sẽ thực hiện, y không muốn lừa gạt thân xác của một cô gái vô ích. Vậy nên rất nhiều cô gái biết tính cách này của Trương Mạnh Phàm đều muốn trao gửi cho y.
Hạ Vi Nhi là ngoại lệ duy nhất, y từ trước tới giờ chưa từng chạm qua cô.
Hạ Vi Nhi không hiểu nhưng cũng không dám hỏi.
Giao ước giữa bọn họ là bất cứ lúc nào Hạ Vi Nhi cũng phải hiến thân, không cần biết là cho ai. Chẳng lẽ y muốn trao cô cho một lão già hư hỏng biến thái? Nghĩ đến đây Hạ Vi Nhi có chút tủi thân. Bởi vì trước đó không lâu đã thấy có một nhà sản xuất nhắc đến chuyện này với Trương Mạnh Phàm.
Lão ta nói muốn được cùng Hạ Vi Nhi một đêm, y sẽ đầu tư cho đoàn kịch năm mươi triệu.
Năm mươi triệu liên quan đến sự tồn vong của một đoàn kịch. Trương Mạnh Phàm thật sự đã đồng ý với ông ta rồi sao?
- Sao cô không nói năng gì vậy?
Trương Mạnh Phàm thấy cô còn đang do dự có chút không hài lòng hỏi cô.
Hạ Vi Nhi nói:
- Vi Nhi không dám quên. Anh có gì dặn dò Vi Nhi sẽ nhất nhất làm theo.
- Được! Đến lúc thực hiện giao ước giữa chúng ta rồi. Cô hãy đi phục vụ khách quý của tôi, nếu anh ấy có yêu cầu gì hãy tận lực đáp ứng!
Quả nhiên điều cô lo sợ đã tới, lão quỷ háo sắc kia thật sự đã tới đây? Hạ Vi Nhi vốn không nghĩ đến tên Trương Nhất Phàm mà chỉ nhớ lại lời lão sản xuất nói hai hôm trước.
- Vâng.
Hạ Vi Nhi gật đầu trong nước mắt, trong lòng thầm hạ quyết tâm! Sớm muộn gì cũng phải đi thôi mà!
Nghĩ thông rồi nên cũng không cảm thấy sợ nữa.
Cô đi theo Trương Mạnh Phàm vào phòng riêng trong khách sạn mới phát hiện trong đó chỉ có mình tên Trương Nhất Phàm.
Sao lại là hắn? Hạ Vi Nhi ngẩn người, đỏ mặt đi đến. Trương Mạnh Phàm ra hiệu cô đến ngồi bên Trương Nhất Phàm:
- Đây là anh tôi, cô hãy chăm sóc anh ấy cho tốt! Tôi đi ra ngoài một chút.
Trương Mạnh Phàm lấy cớ bỏ ra ngoài.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm, Hạ Vi Nhi trong lòng thấy dễ chịu hơn một chút. Dù sao cũng không phải là một lão già háo sắc.
Nhưng ngay sau đó cô lại tỏ thái độ khinh thường Trương Nhất Phàm, thế mà cô đã từng nghĩ hắn là đấng chính nhân quân tử, không ngờ hắn cũng giống những người khác mà thôi. Nói trắng ra, hắn cũng muốn chiếm được cô vì thanh danh và dung mạo xinh đẹp của cô như bao gã đàn ông khác.
Khi cô và ông chủ đã có giao ước cô chưa từng có ý định sẽ thất hứa. Dù sao đi nữa trao cho người đàn ông nào cũng giống nhau mà thôi. Chỉ có điều không thể hiến dâng cho ông chủ Trương Mạnh Phàm là điều khiến cô không khỏi tiếc nuối.
Trương Mạnh Phàm hôm nay có thể đem cô dâng cho người thanh niên nay chưa biết chừng ngày mai có thể sẽ đem cô cho lão già háo sắc kia. Vì công ty diễn viên của y, y còn tiếc gì nữa chứ? Còn cô chỉ như chiếc lá nhỏ nhoi rơi rụng theo từng cơn gió kia mà thôi.
Hạ Vi Nhi rót rượu, chỉ mong sao mình say thật nhanh, để có thể quên hết những chuyện sắp xảy ra kia. Cô nhấc ly rượu lên gượng cười:
- Trương tiên sinh, chúng ta uống rượu nào!
Trương Nhất Phàm bình thản đón lấy ly rượu trong tay Hạ Vi Nhi, chậm rãi uống. Hạ Vi Nhi lại uống rất nhanh, rất dữ dội, dáng vẻ đầy kích thích.
Thấy cô uống liền ba ly, Trương Nhất Phàm nói:
- Cô tiếp rượu hay là độc ẩm đây?
Hạ Vi Nhi mỉm cười một chút:
- Rất xin lỗi, Vi Nhi đã thất lễ rồi.
Hạ Vi Nhi nhấc ly rượu, tiến lại gần Trương Nhất Phàm, mượn cớ quan sát người thanh niên này.
Thực ra hắn không phải là tuấn tú nhưng trên người lại phát ra khí chất rất quân tử. So với Trương Mạnh Phàm, hắn có phần chín chắn trưởng thành hơn, nhưng chỉ có điều ánh mắt sâu hun hút ấy khiến cho người ta không thể nào đoán biết được tâm tư của hắn.
Đây chính là điều Hạ Vi Nhi cảm thấy khó chấp nhận, cô thấy rất kỳ lạ, không hiểu hắn có thân phận gì? Cho dù là anh trai của ông chủ đi chăng nữa cũng không thể tốn bao nhiêu công sức tổ chức tiếp đãi hắn, buộc bông hoa của công ty diễn viên này phải đến tiếp rượu hắn được.
Điều khiến cô càng không thể hiểu được chính là trong mắt Trương Nhất Phàm không hề có lấy một tia khinh bỉ. Trong ánh mắt sáng ngời ấy lại có sự sắc lạnh đến gai người.
Thôi bỏ đi, cô là phận hồng nhan, sinh ra cũng chỉ để làm đồ chơi cho đàn ông. Hạ Vi Nhi thờ ơ nghĩ, cô cố gắng mỉm cười, cung kính nói:
- Thật xin lỗi, được ông chủ chiếu cố, tôi bình thường rất ít tiếp rượu. Có gì không chu đáo mong ngài thứ lỗi.
- Được rồi, cô đừng hòng đóng kịch với tôi. Đi thôi, tôi ăn no rồi.
Trương Nhất Phàm đứng lên nhìn cô thách thức.
- Hả?
Hạ Vi Nhi không nghĩ Trương Nhất Phàm lại có thể thẳng thắn đến thế, còn chưa ăn xong đã đi mở cửa phòng rồi, thật là không thể chờ đợi được.
Hạ Vi Nhi cắn môi gật đầu, đi theo Trương Nhất Phàm vào phòng riêng, hai người tới phòng của Hạ Vi Nhi trong khách sạn, mở cửa đi vào, lòng Hạ Vi Nhi trĩu xuống.
Thấy Trương Nhất Phàm ngồi phụp xuống ghế sô pha, Hạ Vi Nhi căng thẳng nói:
- Tôi đi tắm một chút.
- Không cần! Tôi không có nhiều thời gian như vậy đâu.
Trương Nhất Phàm bắt chéo chân, ánh mắt sáng lạ thường.
- Vậy…
Hạ Vi Nhi nhất thời không biết làm gì, cô lặng người đi một lúc, chỉ vào đầu giường nói:
- Anh tự cởi quần áo đi, ở đó có bao cao su, dùng hay không tùy anh.
Mẹ kiếp, giả vờ thanh cao à? Trong phòng có bao cao su à? Rõ ràng chính là gái bao cao cấp mà. Ánh mắt Trương Nhất Phàm lộ rõ tia nhìn khinh miệt, ngồi im ở đó không hề động đậy.
Hạ Vi Nhi khẽ cắn môi, bắt đầu cởi quần áo.
Tiết trời tháng năm ở Thâm Quyến đã sớm vào hè, Hạ Vi Nhi vốn mặc ít đồ, bộ quần áo rộng thùng thình được trút bỏ, dáng người tuyệt đẹp của cô hiện ra.
Chiếc áo ngực màu trắng ôm chặt lấy bộ ngực tuyệt đẹp của cô. Đối với Trương Nhất Phàm, nếu Hà Tiêu Tiêu là người dịu dàng nhất, chăm sóc hắn tốt nhất, Thẩm Uyên Vân là cô gái có giọng nói dễ nghe nhất, thì cô gái Hạ Vi Nhi đang đứng trước mắt hắn đây là cô gái có làn da đẹp nhất.
Phần da thịt của cô lộ ra không có chút tì vết, toàn thân trên như một pho tượng ngọc do chế tác gia Quỷ Phủ thần công tỉ mỉ điêu khắc nên.
Thấy Trương Nhất Phàm toàn thân bất động nhìn chăm chăm vào người mình, Hạ Vi Nhi hơi nóng mặt, thầm mắng tên quỷ háo sắc. Sau đó tháo chiếc thắt lưng trên người ra, đó là chiếc quần rộng thùng thình hình loa, là một nhãn hiệu nổi tiếng.
- Sao anh còn chưa cởi quần áo?
Hạ Vi Nhi ném quần áo xuống ghế sô pha. Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Tôi xem cô cởi!
Nhìn thấy Hạ Vi Nhi ức đến phát khóc, hắn đã muốn quay đầu lại cười thật to.
- Cho cô chơi tôi, hôm nay tôi muốn xem xem rốt cuộc ai mới là kẻ nhà quê?
Hạ Vi Nhi không biết phải làm sao, bởi vì cô cũng không có sự lựa chọn nào khác, sau này và cả lúc này đây cô không thể không khuất phục. Cô giơ hai tay về phía sau lưng cởi chiếc áo ngực, Trương Nhất Phàm bỗng thấy nghẹt thở giống như bị một bàn tay vô hình nào đó bóp chặt.
Hắn không ngờ đã đánh giá thấp cô gái xinh đẹp này, có lẽ cô đã từng qua tay bao gã đàn ông khác rồi, thân xác bị chà đạp, nhìn cách cô cởi áo ngực trên người ra, hắn có thể khẳng định điều mình nhận định trước đây là sai lầm. Hạ Vi Nhi chắc chắn là hàng chưa bóc tem!
Một cô gái có phải là dân chuyên nghiệp hay không, chỉ cần căn cứ vào bộ ngực kia sẽ biết được chính xác.
Hạ Vi Nhi bộ ngực căng tròn và chắc chắn, những đường cong tuyệt hảo, và còn có một sức cuốn hút lạ kỳ khiến cho con người ta sục sôi và xúc động. Mục đích của Trương Nhất Phàm đã đạt được, hắn không muốn tiếp tục trò đùa dai này nữa.
Đang lúc Hạ Vi Nhi ánh mắt thê lương, giơ tay cởi chiếc quần lót cuối cùng trên người, Trương Nhất Phàm đột nhiên kêu lên:
- Đủ rồi! Không cần cởi nữa.
Sau đó hắn đứng lên cầm quần áo của Hạ Vi Nhi ném trên ghế sô pha, đi về phía Hạ Vi Nhi.
Hạ Vi Nhi sững sờ, một tay cô còn đang che chắn trước ngực, nhất thời không rõ Trương Nhất Phàm muốn làm gì?
Chẳng lẽ hắn muốn đích thân thực hiện nốt công đoạn cuối cùng này? Hắn có phải muốn….
Hạ Vi Nhi không dám nghĩ tiếp nữa, chỉ biết bất lực nhìn Trương Nhất Phàm đang từng bước đến gần, trong lòng như đang diễn ra một trận kịch chiến.
Trương Nhất Phàm ném quần áo lên người cô, lạnh lùng nói:
- Lần sau đừng có xem thường những kẻ nhà quê. Nếu không cô sẽ còn phải trả giá lớn hơn!
Cửa phòng mở toang, Trương Nhất Phàm bước đi. Còn lại mình Hạ Vi Nhi trong phòng, lòng đầy hoang mang lo sợ, đầu óc trống rỗng!