Quả nhiên là Bí thư Lâm đã không còn là người đại diện thay quyền nữa mà đã chính thức nhận chức. Điều này cuối cùng cũng khiến cho một vài người an phận có thể tạm thời bình tĩnh lại được.
Hôm nay, Bí thư Lâm gọi Trương Nhất Phàm đến văn phòng để nói với hắn ta là đã phê chuẩn việc đi khảo sát ở Thâm Quyến rồi, do hắn ta đảm nhận chức Trưởng đoàn khảo sát. Trương Nhất Phàm rất bất ngờ khi nghe được quyết định này.
- Chủ tịch huyện Uông, ông ấy không đi sao?
Trong kế hoạch vốn có Uông Viễn Dương, Trương Nhất Phàm. Sao bỗng dưng Uông Viễn Dương lại quyết định không đi chứ?
Bí thư Lâm nói:
- Dạo này, Chủ tịch huyện Uông có một số việc không thể bỏ mà đi được. Ông ta chủ động đề xuất để cậu dẫn đoàn đi. Cậu nhất định phải làm tốt công việc đó.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu.
- Xin lãnh đạo yên tâm! Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ.
Bí thư Lâm uống ngụm trà, ánh mắt nhìn Trương Nhất Phàm lúc nào cũng đầy thâm ý, nói:
- Nhất Phàm à! Mấy năm nay cậu đi theo tôi. Tốt lắm, tốt lắm!
Bí thư Lâm đột nhiên nói câu khó hiểu. Trương Nhất Phàm rất tò mò nhưng lại không tiện hỏi.
Quả nhiên Bí thư Lâm nói tiếp:
- Lần này Bí thư Thành ủy Phùng đặc biệt gọi điện tới khen cậu. Làm cho tốt nhé! Tôi nghĩ là sau này thành tựu của cậu chắc chắn không chỉ dừng lại ở cái chức Bí thư Huyện ủy quèn như tôi đâu.
Trương Nhất Phàm xấu hổ, khiêm tốn nói:
- Bí thư Lâm quá khen rồi.
- Không phải tôi khen cậu mà đây là sự thật. Mấy năm nay có thể có được một trợ thủ tốt như cậu thế này, Lâm Đông Hải tôi không nhìn lầm người.
Bí thư Lâm lại châm thuốc, đồng thời cũng đưa một điếu qua nói:
- Hút đi! Ở chỗ của tôi không cần phải câu nệ nghiêm túc như vậy đâu.
Trương Nhất Phàm nhận lấy điếu thuốc rồi châm hút.
- Bây giờ đang là lúc quan trọng của cậu cho nên lúc nào cũng phải chú ý đến những kẻ tiểu nhân ở phía sau. Có người đến Thành ủy tố cáo cậu nhưng bị Bí thư Phùng cản lại. Vì vậy tốt nhất là lúc bình thường cậu cũng nên chú ý một chút.
Không ngờ lại có người tố cáo mình với Thành ủy. Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy lo sợ. Chẳng lẽ có người đã nắm được điểm yếu gì đó của mình rồi sao? Nghĩ lại những việc mình đã làm hai năm nay, trong lòng Trương Nhất Phàm cảm thấy rất thản nhiên, bình tĩnh.
Cuối cùng thì thư vu cáo của thị trấn Liễu Thủy lần trước cũng không gác lại coi như xong sao? Là bọn họ tố cáo đây!
Ngày đi Thẩm Quyến khảo sát được định vào ngày mười bảy tháng năm. Trương Nhất Phàm ra khỏi văn phòng của Bí thư Lâm thì thấy bộ mặt khổ sở của Lý Trị Quốc. Lần trước Lý Trị Quốc nhờ mình xin Bí thư Lâm phái ông ta đến thị trấn để lấy tiếng.
Ngày thứ hai ông ta đem đến tặng một bức tranh chữ đời Tống nhưng đã bị Trương Nhát Phàm từ chối.
Bộ mặt khổ sở của Lý Trị Quốc hôm nay xem chừng có liên quan đến việc làm mất phương án quy hoạch lần trước. Có thể Bí thư Lâm sẽ cảm thấy không tín nhiệm một Thư ký như anh ta nữa.
Lúc đi ra, Trương Nhất Phàm cũng không nói gì cả chỉ vỗ vỗ vai anh ta rồi bỏ đi.
Ngày mười bảy tháng năm, đoàn khảo sát Thông Thành gồm mười lăm người đến Thẩm Quyến. Trong chuyến đi lần này, cả Chủ nhiệm và Phó chủ nhiệm khu kinh tế mới là tám người. Thêm Phó chủ nhiệm Phòng xúc tiến đầu tư, Phó trưởng phòng quy hoạch và cả Trương Nhất Phàm nữa, tổng cộng là mười lăm người.
Người cùng tranh chức Chủ nhiệm khu kinh tế mới với Trần Trí Phú lần trước, Lý Vỹ, cũng có mặt. Đồng hành cùng Trương Nhất Phàm, Lý Vỹ lại rất nhiệt tình, có vẻ như tích cực tiếp cận Trương Nhất Phàm.
Từ tỉnh Tương đến Thâm Quyến là một chặng đường dài hơn tám trăm cây số. Xe chuyên dụng của huyện chở mọi người thẳng một mạch tới Thâm Quyến. Bảy giờ sáng xuất phát, đến Thẩm Quyến đã là sáu giờ tối. Chỉ vào nội thành không thôi cũng đã mất gần hai tiếng đồng hồ rồi.
Chỗ ở là một khách sạn ba sao mà văn phòng làm việc của Thông Thành ở Thâm Quyến đã liên hệ từ trước. Trương Nhất Phàm triệu tập mọi người lại, mở một cuộc họp gặp mặt nho nhỏ. Sau khi sắp xếp xong một số công việc chi tiết thì mọi người ai về phòng người đó.
Đợi mọi người đi hết, Trần Trí Phú nán lại :
- Chủ tịch huyện Trương, đây là sắp xếp tiến trình khảo sát trong mấy ngày. Anh xem thử coi cần sửa gì nữa không.
Trương Nhất Phàm xua xua tay:
- Những chuyện nhỏ này anh tự làm là được rồi. Nhớ kỹ, nhớ là không được chủ nghĩa cá nhân. Mỗi lần hành động đều phải có tổ chức, có lỷ luật. Ngày mai tôi còn có việc nên không đi cùng mọi người được, anh chú ý một chút.
- Được, vậy thì anh nghỉ ngơi sớm đi!
Trần Trí Phú lui ra ngoài, đóng cửa lại. Vừa mới quay người đi thì gặp Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư, Tôn Hồng Vũ, đứng ở hành lang. Trần Trí Phú đánh tiếng chào hỏi. Tôn Hồng Vũ liền đi tới,
- Chủ nhiệm Trần, ngày mai tôi muốn đi gặp một người bạn, không biết Chủ tịch huyện Trương có đồng ý không?
Trần Trí Phú nhủ thầm trong bụng. Lúc nãy hắn đã đặc biệt dặn dò rồi. Nếu để Chủ tịch huyện Trương biết chuyện Tôn Hồng Vũ định bỏ trốn này, e rằng sẽ không vui.
Nhưng một Trưởng phòng Xúc tiến đầu tư như ông ta còn lớn hơn cả hắn nên mình không tiện nói. Đang lúc khó xử thì Trương Nhất Phàm mở cửa ra,
- Không được! Bất kỳ người nào cũng không được rời bỏ tổ chức. Mọi hành động nhất định phải theo sự sắp xếp. Trước khi về hai ngày, sẽ để cho mọi người có ít thời gian tự do hoạt động.
Thấy Trương Nhất Phàm đã lên tiếng, Tôn Hồng Vũ cũng không nhiều lời nữa, về thẳng phòng mình luôn.
Trương Nhất Phàm đóng cửa nằm trên giường. Đã lâu lắm rồi không gặp Hà Tiêu Tiêu. Cũng không biết dạo này con nhỏ này như thế nào. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng đã gọi điện đến ký túc xá của Hà Tiêu Tiêu.
Hà Tiêu Tiêu được chú Hai sắp xếp cho ở trong một căn hộ độc thân ở ký túc xá của Sở giao dịch chứng khoán. Để bình thường tiện liên lạc với cô ta nên chú hai đã cấp cho cô ta một chiếc điện thoại.
Nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Hà Tiêu Tiêu rất vui:
- Anh Nhất Phàm, chào anh!
- Bực bội, đừng khách sáo như vậy được không?
Trương Nhất Phàm cười cười.
- Em ở trong ký túc xá một mình làm gì vậy?
Hà Tiêu Tiêu cười hì hì vẻ bí hiểm
- Anh đoán đi, em đang làm gì?
- Không phải là đang nhớ anh đó chứ?
- Đoán đúng được một nửa. Hi hi…
Hà Tiêu Tiêu cười rất vui, tay cầm chắc điện thoại
- Chắc chắn là anh không biết em đang làm gì đâu.
- Không đoán nữa, em ra ngoài đi! Anh đang ở Thẩm Quyến.
Trương Nhất Phàm làm biếng chẳng muốn đoán, nói thẳng với Hà Tiêu Tiêu là mình đã đến.
Quả nhiên, Hà Tiêu Tiêu vui mừng nhảy cẫng lên:
- Anh đã đến Thâm Quyến thật sao?
- Ừ!
Ở bên này Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Anh ở phòng 1826 khách sạn Long Cương, quận Long Cương.
- Anh Nhất Phàm, quận Long Cương ở đâu?
Hà Tiêu Tiêu buồn bã hỏi.
- Không phải chứ! Em đến Thâm Quyến cũng được một hai tháng rồi. Không ngờ là ngay cả quận Long Cương cũng không biết?
- Ngày nào em cũng ngồi ở phòng giao dịch. Bắt đầu phiên giao dịch cái là phải chăm chăm nhìn lên máy tính. Lúc kết thúc giao dịch thì cũng ở phòng nghiên cứu tài liệu, nghiên cứu biểu đồ Candlestick. Lúc Phán Phán còn ở thì một tháng ra ngoài hai lần. Hay là, hay là anh đến chỗ em được không? Một mình em ở trong ký túc xá thôi.
Hà Tiêu Tiêu nói nhỏ.
- Thôi được rồi, để anh qua cho! Thật là chịu hết nổi em.
Trương Nhất Phàm cúp máy, bắt chiếc tắc xi đến tòa nhà ký túc xá của Sở giao dịch chứng khoán Thẩm Quyến.
Nói thực, đã lâu không gặp Hà Tiêu Tiêu, Trương Nhất Phàm luôn lưu luyến cái dáng vẻ vô cùng dịu dàng của cô. Thẩm Uyển Vân đi đã được nửa tháng rồi. Trong nửa tháng này, Trương Nhất Phàm đã hết mình vì công việc.
Hằng ngày chỉ có công việc và công việc. Hơn nữa thời gian này bận bịu chuyện khu kinh tế mới, xây dựng công trình giao thông. Tuy Trương Nhất Phàm không phải là phụ trách chính trong vụ giao thông này này nhưng vụ khu kinh tế mới thì lại vô cùng căng thẳng.
Lúc đến tòa nhà ký túc xá của Sở giao dịch chứng khoán Thâm Quyến, Hà Tiêu Tiêu đã đứng dưới lầu chờ từ lâu rồi.
Thời tiết tháng năm ở Thâm Quyến đã vào độ giữa hè từ lâu. Hà Tiêu Tiêu mặc một chiếc váy liền màu trắng. Gió đêm thổi khiến cho cô ta uyển chuyển như một đóa hoa phù dung đang nở rộ, duyên dáng yêu kiều. Chiếc váy dài bay theo gió, nhìn mà khiến người ta phải say mê.
Có một người qua đường, không cẩn thận đã đâm vào cột điện. Sau cùng là ôm trán bối rối bỏ đi. Sau khi Trương Nhất Phàm xuống xe liền vẫy vẫy tay về phía Hà Tiêu Tiêu:
- Hây!
- Anh Nhất Phàm
Hà Tiêu Tiêu chạy bước nhỏ lại, tới trước mặt thì lập tức dừng lại một chút. Không hề ôm hôn Trương Nhất Phàm nồng nhiệt như trong phim mà là kéo cánh tay hắn ta một cách rất tự nhiên.
Đến phòng của Hà Tiêu Tiêu. Trương Nhất Phàm đã quan sát căn phòng này. Căn phòng khoảng bốn mươi mét vuông, bên trong có một phòng vệ sinh riêng biệt, một chiếc giường, một bàn đọc sách, còn có một chiếc máy tính xách tay. Ngoài chiếc tủ quần áo ra có nhìn cũng chẳng thấy vật dụng gia đình gì khác.
Tất cả đều rất đơn giản. Trương Nhất Phàm nhìn mà trong lòng cảm thấy nóng lên. Hà Tiêu Tiêu vẫn như trước, lúc nào cũng hà tiện với bản thân. Cứ nghĩ là cô ta đến Thẩm Quyến rồi sẽ thấy được nhiều, học được nhiều, rồi sẽ thay đổi cách sống một chút. Không ngờ cô ta lại cô lập mình trong một thế giới nhỏ bé.
Trương Nhất Phàm ôm chặt lấy cô:
- Tiêu Tiêu, sao em ngốc vậy? Sao không chịu đối xử tốt với mình một chút?
Hà Tiêu Tiêu quay đầu lại:
- Em thấy như thế này là rất tốt mà. Anh Nhất Phàm, có phải anh cảm thấy em có chỗ nào không đúng phải không?
Trương Nhất Phàm không nói nữa, ôm cô ta hôn. Hà Tiêu Tiêu cũng không phản kháng, trong cổ họng phát ta tiếng ừ ừ, cũng nhiệt tình đáp trả nụ hôn nồng nhiệt của Trương Nhất phàm sau những tháng ngày xa cách.
Xa cách lâu ngày gặp lại. Lúc này sự im lặng đã chiến thắng mọi lời nói và ngôn ngữ cơ thể là cách thức trao đổi tốt nhất. Trương Nhất Phàm chậm rãi hôn cổ cô, lướt qua vành tai, hôn hút vành tai của Hà Tiêu Tiêu hai cái. Toàn thân Hà Tiêu Tiêu mềm nhũn không một chút sức lực. Thì ra đó mới là vùng nhạy cảm của cô ta. Trương Nhất Phàm cố ý trêu đùa cô ta rồi rất nhanh khiến cho Hà Tiêu Tiêu phát ra những tiếng rên rỉ rất nhỏ.
Rất tiếc, hôm nay cô bé này mặc váy liền nên hai tay Trương Nhất Phàm không tìm được cơ hội hạ thủ. Chỉ có thể ra sức bóp mạnh trước ngực của cô ta qua lớp váy. Một tay luồn xuống phía dưới kéo chiếc váy lên rồi nhanh chóng lướt qua điểm thần bí nhất của Hà Tiêu Tiêu.
Ghê thật, chỗ chạm tay vào không ngờ lại là đại dương mênh mông. Ngay cả quần trong cũng đã ướt một đám. Trương Nhất Phàm cười gian manh:
- Đã ướt như thế này rồi, có phải là rất muốn không?
Hà Tiêu Tiêu xấu hổ, vùi mặt vào trong chăn, cũng không trả lời, để mặc cho Trương Nhất Phàm vuốt ve chỗ đó.
Trời, không chịu được nữa rồi! Cứ như vậy nữa thì mình chết mất.
Trương Nhất Phàm đửng thẳng dậy. Lúc sắp cởi thắt lưng ra thì Hà Tiêu Tiêu đã ngồi dậy, tự mình cởi quần trong sau đó ngồi xổm trên nền, hai mắt nhìn Trương Nhất Phàm với một ẩn tình thầm kín. Đôi tay bé nhỏ chầm chậm kéo khóa kéo của Trương Nhất Phàm, vô cùng ngượng ngùng cởi quần cho hắn.
Cô ấy muốn làm gì vậy? Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu với vẻ kỳ lạ. Bỗng nhiên cảm thấy nóng lên. Nơi nào đó đã bị chiếc miệng nhỏ nhắn của Hà Tiêu Tiêu ngậm lấy. Một luồng ấm nóng lan tỏa khắp toàn thân. Trời ơi!!!
Tận hưởng sự tiếp đón tuyệt vời như thế này, Trương Nhất Phàm cảm thấy mình như sắp bay lên rồi. Chỉ có điều hắn ta cực kỳ muốn bắn những thứ ấy vào cái miệng nhỏ xinh của Hà Tiêu Tiêu.
Được Hà Tiêu Tiêu làm cho sung sướng đến nấc lên, thiếu chút nữa thì chết vì quá sức. Trương Nhất Phàm một tay đẩy cô ta ngã xuống, động tác có chút thô bạo. Lúc hắn ta sắp thúc ngựa ra trận thì Hà Tiêu Tiêu vội vàng kêu lên một tiếng:
- Đợi chút.
- Làm gì vậy?
Trương Nhất Phàm lấy làm lạ, chỉ nhanh chóng thấy Hà Tiêu Tiêu làm một hành động rất kỳ quặc, quay lưng lại với mình, nhếch chiếc mông nhỏ xinh ở trên giường:
- Anh vào từ đằng sau đi!
Trời, chẳng lẽ con gái bây giờ đều thích vào từ đằng sau? Trương Nhất Phàm đột nhiên nhớ đến lần đó cùng với Thẩm Uyển Vân.