Mặc ít thế, cũng không sợ lạnh. Trương Nhất Phàm chau mày, nhớ đến đêm qua bỏ Hà Tiêu Tiêu, bỏ lại cô ngủ cùng với Đổng Nhất Phàm, trong lòng có chút gì đó áy náy.
Thế là liền nhắn tin cho cô, một lát sau, Hà Tiêu Tiêu gọi điện lại:
- Anh Phàm, có chuyện gì à?
- Em đang ở đâu đấy, mau về đi, đến giờ ăn cơm rồi.
- Em đang trên đường? Em xin mẹ nghỉ, nói đến nhà bạn học. hihi..
Hà Tiêu Tiêu cười trong điện thoại, làm cho Trương Nhất Phàm cũng phải phì cười.
Quả nhiên không đầy 10 phút, Hà Tiêu Tiêu đã về đến nơi, thấy Chu Phán Phán đang trong bếp nấu ăn, liền chạy xuống bếp giúp một tay, hai người nhanh chóng làm xong thức ăn, ba món rau một món canh, ngửi rất thơm.
Khi ăn cơm, Trương Nhất Phàm nhìn Hà Tiêu Tiêu nói.
- Tiêu Tiêu, em học chơi cổ phiếu thế nào rồi?
Hà Tiêu Tiêu vẻ mặt đau khỏ, ngại ngùng khẽ trả lời:
- Lỗ rồi, hôm qua lại tăng 10 điểm, bây giờ vẫn còn lỗ 3%.
- Haha…
Trương Nhất Phàm nhìn dáng vẻ của cô, thật là buồn cười, không nhịn được cười nói
- Thị trường chứng khoán có nhiều rủi ro, có thua thì có thắng, 3% thì đáng gì, ngày mai lại kiếm được 30% về!
- Vâng!
Hà Tiêu Tiêu ngoan ngoãn gật đầu.
- Ah, phía bên Thâm Quyến anh liên lạc rồi, khi nào em nghĩ kỹ thì đi thôi, học nửa năm quay về , biết đâu lại trở thành vua chứng đấy chứ?
- A, nhanh thế cơ à?
Nghe được tin này, Hà Tiêu Tiêu mặc dù phấn chấn nhưng có chút mất mát.
Điều này có nghĩa là , mình phải rời xa Trương Nhất Phàm. Đến Thâm Quyến xa nghìn dặm, những ngày tháng cùng với Trương Nhất Phàm, cô thực sự có chút không nỡ. Trương Nhất Phàm đâu phải không biết tâm tư của cô, an ủi nói:
- Sau khi em đến đó, bất kể khi nào cũng có thể nói với chú Hai, chú ấy sẽ sắp xếp. Còn nữa, khi nào muốn về, gọi điện thoại cho anh, anh sẽ ra sân bay đón.
Nghe xong câu này, Hà Tiêu Tiêu đột nhiên rơi lệ.
Chu Phán Phán cũng hiểu rõ tâm tư của Hà Tiêu Tiêu, liền cười ha hả nói:
- Tiêu Tiêu, đừng buồn nữa, anh Phàm của chị, em sẽ giúp chị chăm sóc chu đáo.
Hà Tiêu Tiêu cắn môi, dưới gầm bàn dùng chân đạp cho cô ta một cái:
- Nhóc con muốn chết hả, ta vẫn chưa đi mà em đã thế rồi, ở trường bao nhiêu cậu bạn trai còn chưa đủ hay sao? Hay lại có ý với anh Nhất Phàm rồi?
Chu Phán Phán dỗ như dỗ đứa trẻ:
- Chị à, đừng tức giận nữa mà, em chỉ đùa thôi.
Nhìn thấy Trương Nhất Phàm đi vào phòng, cô lại thì thụt:
- Anh ấy đâu có để ý gì
đến em? Khi chị không có ở đây, không thèm mở mắt nhìn em một cái, tức chết đi được.
- Aida , Tiêu Tiêu, mấy hôm nữa em cũng đi Thâm Quyến rồi, hay là hai chị em cùng đi nhé?
- Em đi Thâm Quyến làm gì?
Hà Tiêu Tiêu không hiểu liền hỏi.
- Tuần sau là sơ tuyển Đài truyền hình, em đi Thâm Quyến huấn luyện một tháng, lần này chỉ được thắng chứ không được thua
Chu Phán Phán nghiêm túc nói.
Đúng lúc đó, Trương Nhất Phàm từ phòng đi ra, nói với Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, đợi em sắp xếp xong việc ở đây, nói với anh một tiếng, anh đặt vé máy bay cho em, đưa em lên máy bay.
- Không cần vé máy bay, Phán Phán cũng đi cùng, chúng em ngồi tàu là được rồi.
- Ai da, ngồi máy bay tốt mà, từ trước đến giờ em chưa được ngồi máy bay, giờ anh Nhất Phàm đã nói thế thì chúng ta ngồi máy bay đi, cám ơn anh Nhất Phàm.
- Ngồi tàu phải mất mười mấy tiếng , người đẹp ngồi lâu thế, mông sẽ bị to ra, đến lúc đó anh Phàm lại đau lòng, Tiêu Tiêu, chị xem mông của chị kìa, càng ngày càng to ra.
- Em______
Hà Tiêu Tiêu tức chết đi được, để đũa xuống, cầm gối trên ghế sofa ném, Chu Phán Phán thét lên một tiếng, chạy biến vào phòng ngủ.
Cái con bé Chu Phán Phán này, thật là lắm trò, Trương Nhất Phàm nhìn thấy bộ dạng hai người như thế, cảm thấy chẳng có gì không tốt, trong nhà lại thêm không khí vui vẻ.
Ăn xong cơm, Chu Phán Phán đi rửa bát, cô bé tỏ ra rất nhanh nhẹn chăm chỉ, khiến cho Hà Tiêu Tiêu cũng thấy lạ. Trước đây khi ở trường, cô ta nổi tiếng là con mèo lười, sao giờ lại thay đổi tính nết.
Tận dụng cơ hội này, Hà Tiêu Tiêu đi vào thư phòng, từ sau lưng ôm lấy Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm cảm nhận từ sau lưng hai gò ngực của cô thật kích thích, ngược tay kéo cô ta vào lòng, không khách sáo hôn xuống.
Hà Tiêu Tiêu cũng không từ chối, ngoan ngoãn kêu lên một tiếng rồi cũng nhiệt tình đáp trả.
Trương Nhất Phàm biết cô ấy cũng lo lắng bị Chu Phán Phán bắt gặp, phải kiềm chế bản thân, có chút không vui nói:
- Em không có việc gì đem theo cô ấy về làm gì? Làm phiền cuộc sống của hai ta.
Hà Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nói:
- Anh không nhận ra à, Phán Phán nó thích anh, anh xem hôm nay nó chăm chỉ thế, chẳng phải để cho anh thấy sao.
Hà Tiêu Tiêu đảo mắt một vòng:
- Anh Nhất Phàm, Phán Phán mặc dù có chút cuồng, trông cũng xinh, là hoa khôi của khoa nghệ thuật đấy, hình như mỗi ngày đổi một bạn trai.
Trương Nhất Phàm nhìn cô ta, bàn tay lần vào trong lớp áo không chịu buông ra, hỏi dò:
- Cô ấy xinh đẹp thế, em không sợ anh ăn mất cô ta à?
Hà Tiêu Tiêu quả nhiên mặt tối sầm, dáng vẻ giả bộ không có gì:
- Nếu anh thật sự thích cô ta, Phán Phán còn mong gì nữa? Có lẽ cô ấy sớm mong có ngày này.
- Chẳng phải em đang ghen đấy chứ?
Trương Nhất Phàm cởi bỏ quần áo của cô ta.
- A…
Hà Tiêu Tiêu không kịp đề phòng, kêu to một tiếng.
- Tiêu Tiêu!
Trong nhà bếp, phát ra tiếng của Chu Phán Phán, Hà Tiêu Tiêu lập tức như cái lò xo bật dậy, hoảng loạn chỉnh đốn lại quần áo:
- Không nên cho Phán Phán biết quan hệ của hai chúng ta, muộn chút em lại đến.
Nói xong, cô ta vội vàng đi ra.
- Phán Phán, gì thế.
Hà Tiêu Tiêu trong phòng khách hỏi, rồi đi vào bếp.
Trương Nhất Phàm nhìn theo bóng của cô ta, thú vị mỉm cười, cô bé này cứ tưởng người khác cũng đơn giản như mình, việc của mình và cô ta, Chu Phán Phán lẽ nào không biết sao?
Lang thang trên mạng hơn nửa tiếng đồng hồ, thời gian không còn sớm, hai cô bé đều đi tắm rồi, Trương Nhất Phàm chuẩn bị đi ngủ. Đây là nhà có ba phòng ngủ, phòng sách là lợi dụng ban công của phòng ngủ ngăn ra, còn thừa hai phòng để làm phòng cho khách, bây giờ Hà Tiêu Tiêu ở một phòng.
Vì nhớ hẹn hò tiêu khiển với Hà Tiêu Tiêu lúc nửa đêm nên Trương Nhất Phàm có chút thay đổi thất thường, trong lòng luôn hồi hộp đè nén không chịu nổi.
Cũng có thể đêm qua chỉ ôm Đổng Tiểu Phàm ngủ mà không tiến thêm bước nào, vừa rồi lại được Hà Tiêu Tiêu kích thích nên khát vọng trong lòng bộc phát.
Ôi! Sao ta càng ngày càng thèm muốn thế này? Đầu giống như trâu đực hứng tình. Nếu Hà Tiêu Tiêu đi rồi thì làm thế nào? E là không phải đến tháng chứ! Trương Nhất Phàm vừa xoay mình cởi quần áo, cửa phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra.