Buổi tối do Trương Nhất Phàm làm chủ, ở huyện Sa có món thịt ngỗng đồng rất nổi tiếng.
Bởi vì Hồ Lôi đề nghị tốt nhất nên chọn món ăn nào dễ ăn với cơm lại có chút màu sắc địa phương. Mà món ngỗng vừa có đủ hai điều kiện này. Phòng ăn riêng ở đây lại có nhiều chức năng khác nữa. Dọn bàn ăn đi liền có thể dùng làm phòng hát karaoke, không gian rất thoải mái, thực sự rất rộng rãi.
Trong lúc cao hứng còn có thể chuyển sang cùng các cô gái vui đùa.
Trước đó, Trương Nhất Phàm cũng không biết rằng, cán bộ chính phủ tới đây ăn cơm khá nhiều, bốn người vào trong nhà hàng. Cô lễ tân xinh đẹp niềm nở tươi cười chào đón:
- Xin hỏi các vị đi mấy người?
Trương Nhất Phàm giơ bốn ngón tay, cô lễ tân lập tức gật đầu:
- Được ạ, mời quý khách đi theo tôi!
Bốn người đi lên lầu hai, cô lễ tân mở ra một gian phòng riêng, Hồ Lôi nhìn, lắc đầu nói:
- Không có phòng lớn hơn sao?
Sau đó y đi sang bên cạnh nhìn:
- Chúng ta đi sang bên kia đi! Gian phòng đó lớn đấy.
Thấy đám người Trương Nhất Phàm vào phòng riêng bên cạnh, cô lễ tân có chút khó xử:
- Phòng bên đó đã được đặt trước rồi, các anh đừng làm khó tôi được không ạ?
Hồ Lôi lấy trong quần ra hai trăm đồng:
- Được rồi, tôi biết rồi.
Nhét hai trăm đồng vào tay cô lễ tân xong liền ngồi xuống như một vị đại gia.
Cô lễ tân vốn định nói gì đó, nhưng thấy Hồ Lôi ra tay hào phóng như vậy, liền mỉm cười e lệ, xinh đẹp thướt tha đi xuống lầu dưới.
Nhân viên phục vụ phòng riêng tiến vào, rất lễ phép kính chào mọi người, vừa rót trà vừa hỏi:
- Xin hỏi bây giờ các vị đã muốn gọi món ăn chưa ạ?
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Mọi người tự gọi đi, không cần tiết kiệm cho tôi đâu.
Đường Vũ liền cười hì hì lấy quyển thực đơn:
- Vậy tôi không khách khí nữa, đường xa tới đây, nếu không gọi hai món ăn ngon thì thực có lỗi với dạ dày của mình.
- Tôi phát hiện ra anh rất ngốc nhé. Tự mình vật lộn với quyển thực đơn thà chi bằng hỏi cô ấy.
Hồ Lôi một tay đoạt lấy quyển thực đơn ném lên trên bàn:
- Mang các món ăn ngon nhất của quán các cô ra đây. Ngoài ra cô xem đi, chúng tôi chỉ có bốn người, ồ không, năm người.
Tóm lại vẫn là Hồ Lôi thường xuyên ra vào các nhà hàng, là kẻ sành sỏi lõi đời ở các nhà hàng quán cơm, Hồ Lôi chiêu thức mau lẹ làm việc gọn gàng, chỉ một câu nói đã sắp xếp xong mọi chuyện. Đường Vũ tay gãi gãi đầu tự ti nói:
- Trong chuyện này, tôi không bằng anh được, anh đúng là Hoa Hoa công tử nổi tiếng mà.
- Nói thừa. Có cần gọi mấy em đến không nhỉ?
Hồ Lôi vẻ mặt rạng ngời hướng về phía Trương Nhất Phàm hỏi.
- Thôi bỏ vụ đó đi, nên cẩn thận một chút thì hơn.
Trương Nhất Phàm hít một hơi thuốc:
- Nếu anh thật sự muốn, vụ buổi tối đi nhà hàng sẽ do anh tổ chức lại.
- Thôi OUT đi ông anh. Quan chức cán bộ thời nay có mấy người giống anh làm quan thanh liêm được đâu. Ăn cơm mà không có mấy cô em mát mẻ bên cạnh mà cũng gọi là ăn cơm sao? Anh còn chưa thấy được mấy tên uống sữa người, rất thịnh hành ở các tỉnh thành. Nhất là bên Quảng Đông, Thâm Quyến cũng rất thịnh hành.
- Sữa người có là gì, tôi còn từng nhìn thấy người ta ăn cái gì thịnh thể. À đúng rồi, là nữ thịnh thể. Đó mới thật là kích thích.
Đường Vũ không phục nói.
- Nữ thịnh thể? Anh là người Nhật Bản sao?
Hồ Lôi cắt ngang:
- Những người đang làm quan chức cán bộ như các anh ngày càng ngày hủ bại. Vậy nên tôi mới nói, anh Phàm à, anh không thể quá lạc hậu được, tên tiểu tử Đường Vũ này còn từng ăn nữ thịnh thể, anh vẫn còn muốn làm chính mình tủi hổ sao? Gọi mấy cô gái ra tiếp rượu có gì mà ngượng ngùng chứ?
Hai người nói tới nói lui, Liễu Hải không thể không lên tiếng, dẫu sao luận về thân phận hắn cũng không thua kém bất kỳ một ai. Hồ Lôi tuy rằng chỉ là một thương nhân, không tham dự chính trị, nhưng y và Trương Nhất Phàm, Đường Vũ có quan hệ qua lại đã lâu. Sớm gia nhập vào nhóm bọn họ, nhất là lúc ở thị trấn Liễu Thủy, y cùng với Trương Nhất Phàm là bạn cùng sống chết với nhau.
Liễu Hải đã bắt đầu làm công việc chính mà hắn phải làm, chính là làm lái xe kiêm vệ sĩ cho Trương Nhất Phàm. Nhìn hai người họ đôi co, Trương Nhất Phàm cũng thờ ơ không muốn tham dự.
Chỉ hướng về Liễu Hải cười cười:
- Anh không nên học điều xấu theo bọn họ.
Liễu Hải ngại ngùng gật gật đầu.
Đồ ăn tới rồi, Hồ Lôi gọi hai bình rượu Mao Đài, ở địa bàn của người khác, vẫn nên ăn uống ý tứ một chút. Đi ra bên ngoài phải giữ đúng chừng mực. Hai người có thể nắm chắc quy tắc này Trương Nhất Phàm thật vui mừng. Tên tiểu tử này xem như cũng có chút tiến bộ!
Đầu cá băm ớt, huyết vịt Vĩnh Châu, thịt bò hầm nhừ, canh quy dương bát bảo, ….hơn mười loại đồ ăn đều là những món ăn nổi tiếng của tỉnh Tương, cô nhân viên phục vụ hỏi:
- Chừng này đã đủ chưa ạ? Nếu chưa đủ tôi sẽ đi gọi thêm?
Hồ Lôi gật gật đầu:
- Được rồi, được rồi, nếu không đủ sẽ gọi cô. Chúng ta cạn ly đã nào.
Cô nhân viên phục vụ lúc rót rượu đi ngang qua người Hồ Lôi, y nhìn thấy cô gái ấy vòng ba đầy đặn, không kìm nổi liền bế cô ngồi xuống lòng y:
- Em gái à, tiếp anh hai ly rượu được chứ?
Hồ Lôi dùng sức nhéo nhẹ vào mông cô gái rồi cười ha ha. Nữ nhân viên phục vụ đỏ mặt, giãy dụa đứng lên:
- Rất xin lỗi, tôi không tiếp rượu, nếu các anh cần tôi sẽ gọi mấy vị tiểu thư của quán đến đây.
- Mấy vị tiểu thư đó không hiếm gặp, loại gái đó ngàn lần ôm vạn lần ôm cũng không thấy có gì thú vị.
Trương Nhất Phàm liền trừng mắt nhìn hắn:
- Đừng quấy rối nữa, quán rượu cũng có quy định của quán rượu.
Hồ Lôi vỗ mông nữ nhân viên phục vụ kia:
- Thật mất hứng, đi đi!
Nữ nhân viên phục vụ bỗng đỏ mặt, đi vào bên Liễu Hải rót rượu. Trương Nhất Phàm nhìn trong ánh mắt của cô có chút lo sợ.
Theo lý thuyết, nhân viên phục vụ quán rượu cũng không kém mấy cô gái chuyên phục vụ trong quán rượu là mấy, cái kiểu ôm ấp này cũng gặp nhiều rồi, chuyện bị khách hàng quấy rầy cũng là chuyện bình thường, nhưng nếu là lần đầu thì sẽ đỏ mặt giống như vậy.
Cô gái này bộ dạng thanh tú, Trương Nhất Phàm đoán cô ấy làm chưa lâu, bằng không trong môi trường như vậy sẽ không khác mấy cô gái chuyên tiếp rượu kia là mấy. Gặp được khách hàng lúc có yêu cầu, chỉ cần giá cả hợp lý, các cô tất sẽ đồng ý phục vụ.
Nhân viên phục vụ vừa rót rượu, mọi người vừa nâng ly lên, phía ngoài cửa bỗng vang lên tiếng quát lớn:
- Mẹ kiếp! Kẻ nào to gan như vậy, dám đoạt phòng riêng của ông.
Bang – cửa chợt bị đá văng ra, một kẻ to lớn, ngang ngược đứng trước cửa. Tên này chừng hai mươi mấy tuổi, toàn thân khí phách hừng hực, xem ra là kẻ quen được nuông chiều nên mới có khí thế ngạo mạn tự cao tự đại như vậy.
Phía sau hắn còn có một đám trai gái, tuổi cũng không lớn, toàn là một lũ lít nhít. Mấy cô gái đều rất hiện đại, khiến cho không khí hỗn loạn cả lên.
Đám người này rất vô lễ, Hồ Lôi nâng ly rượu lên còn chưa kịp uống, thuận tay liền tạt qua:
- Cút.
Mẹ kiếp, tụi nó cũng không nhìn thấy ai ở trong này ăn cơm, dù gì thì Trương Nhất Phàm cũng đường đường là một Chủ tịch huyện, mấy người có là cái thá gì? Bản tính của Hồ Lôi bình thường như đang hỉ hả cười, nhưng khi gặp phải sự cố cũng không sợ bất kể loại người gì nữa.
Đường Vũ là người thuộc ngành công an, thân hình cao lớn, nhìn qua rất dũng mãnh, y đứng dậy:
- Các ngươi muốn gì? Hạn trong ba giây, lập tức biến ngay đi cho ta.
Mẹ nữa, ở huyện Sa không ngờ còn có người dám so bì với mình? Cái tên vừa đạp cửa đầu tiên bị Hồ Lôi tạt rượu, bây giờ lại bị Đường Vũ giáo huấn cho một trận, y càng tức giận.
- Mày là cái thá gì? Phòng này tao đã đặt trước rồi, người phải cút là chúng mày mới đúng.
- Đúng, đây là phòng mà Lý thiếu gia bao trọn dài hạn, đâu đến lượt chúng mày đến đây giương oai.
Đám người phía sau nhất loạt hô lên. Vài tên trẻ tuổi vọt tiến vào như hổ rình mồi bao quanh bốn người, có tên trên mặt hiện lên sự khinh thường.
- Lý thiếu gia, đập chết bọn này đi.
- Đúng! Đúng là một lũ ngu, không biết từ đâu chạy đến, lại dám đoạt phòng riêng của Lý thiếu gia.
Nhìn đám người phía sau ra sức ủng hộ mình như vậy, tên Lý Thiếu này lau rượu trên mặt đi, chỉ vào mặt Hồ Lôi nói:
- Mày điên rồi, dám tạt rượu vào ông, hôm nay ông sẽ xử mày trước.
- Haha… chỉ bằng mấy tên nhãi ranh các ngươi mà cũng có thể xử ta sao?
Hồ Lôi ném chiếc ly lại phía đối phương. Lý thiếu gia đó liền quay đầu đi, chiếc ly liền bay ngang qua tai y, phía sau lập tức vang lên một tiếng hét thảm thiết.
A … Tên Lý thiếu gia càng tức giận điên cuồng, ở huyện Sa còn không có người dám đấu với mình, toàn bộ đám con ông cháu cha ở Thông thành đều là do y cầm đầu, mấy tên này y vốn không quen, xem chừng cũng không phải nhân vật có vai vế gì. Giỏi lắm chỉ là mấy kẻ bên ngoài có chút tiền dơ bẩn ở đâu đến đây.
Nhìn thấy người của mình bị đập, tay Lý thiếu gia càng tức giận hơn, xông lên định đánh Hồ Lôi. Liễu Hải vẫn ngồi bên Trương Nhất Phàm chợt bước đến. Mọi người chỉ thấy hoa mắt một chút, sau đó chợt nghe thấy Lý Thiếu gia hét lên thê thảm.
- Ôi …
Khi mọi người quay đầu lại, đầu Lý Thiếu gia đã bị Liễu Hải nắm, đau đến xanh mặt lại.
Những người khác liền trợn tròn mắt, tên này chắc là người của tà môn, không biết là người hay là quỷ nữa? Rõ ràng ngồi đối diện ghế trước, đột nhiên y đi tới trước mặt, chẳng lẽ hắn biết thuật Càn Khôn Đại Na Di chăng?
- Cút.
Liễu Hải hơi dùng sức, tiện tay ném tên Lý Thiếu gia ra ngoài, y liền lăn xa mấy mét. Mấy tên còn lại thấy xem ra cũng không chịu thua xông lên định vây Liễu Hải, Liễu Hải chỉ phẩy tay mấy cái, mấy tên đó đã bị trúng mấy cái trên mặt.
Công phu khá lắm! Đánh chết mấy tên tiểu tử ấy đi.
Đường Vũ cũng ngồi bên kia, bắt chéo chân lên, vừa uống rượu vừa nói:
- Tên Liễu Hải này thân thủ phi phàm, hắn mạnh hơn tôi nhiều.
Trương Nhất Phàm định ngăn cản, nhưng mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Hơn nữa đối phương lại quá ngang tàng, hắn rõ ràng cũng không muốn bận tâm đến nữa.
Lúc này, Quản lý nhà hàng mới từ dưới lầu chạy lên:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Cậu Lý?
Khi y phát hiện Lý Thiếu gia nằm trên mặt đất, sắc mặt kinh ngạc đến trắng bệch ra. Ông trời của tôi ơi, rốt cuộc là ai dám ở đây gây rối thế này? Bình thường chỉ thấy Lý Thiếu gia ức hiếp người khác, không ngờ hôm nay y bị người ta đánh cho quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy được.
Mấy cô gái đi cùng Lý Thiếu gia, có người lập tức chạy ra xa, móc di động ra gọi điện thoại, có lẽ là gọi viện binh.
Lý Thiếu gia đứng lên, đánh tên quản lý kia một bạt tai:
- Mẹ nó, đây không phải phòng riêng cho ông đây sao? Ai kêu ngươi cho người khác vào hả?
Vị quản lý chừng ba mươi tuổi bị Lý Thiếu gia đánh một cái choáng váng đầu óc, không dám phản ứng:
- Cậu Lý à, việc này tôi cũng không rõ lắm, nếu trước khi đến các cậu báo trước cho tôi một tiếng có phải không?
- Báo cái mẹ gì? Ông đây bị đánh như cái đầu heo, ngươi còn không mau gọi người đến cho tôi?
Lý Thiếu gia lại đá cho tên quản lý kia một cước, tên quản lý liền ngồi phịch xuống đất. Nhưng lại vội vàng đứng lên, nhanh chóng đi xuống dưới lầu.
Mấy tên bị Liễu Hải đánh đứng rất xa cũng không dám tới gần nữa. Gặp tà rồi, bình thường là bọn họ ức hiếp người, không ngờ hôm nay lại bị người ta ức hiếp, mấy tên đó sao có thể cam tâm?
- Nhãi ranh, các ngươi có khí phách thì đừng chạy!
Lý Thiếu gia chỉ vào đám người Liễu Hải, đi đến bên cạnh gọi điện thoại.