Ngay khi Trương Nhất Phàm chuẩn bị đi tìm mẹ Tiêu Tiêu, trên có tin truyền xuống Chủ tịch địa khu Chu Chí Phương bị điều đi rồi, khu Đông Lâm vừa mới xóa bỏ Uỷ ban nhân dân, khôi phục lại kết cấu tỉnh quản lí huyện.
Tin này đến quá đột ngột, đến Trương Nhất Phàm cũng không ngờ đến.
Uỷ ban nhân dân trước kia thiết lập chính là phe cánh của Phương muốn cắm một chân ở Đông Lâm, điều người đến kìm nén người phái khác ở Đông Lâm. Lần này Chu Chí Phương đến đi vội vàng, khiến người ta rất khó hiểu. Nhưng càng có nhiều người tự mừng thầm, ít nhất là bí thư Phùng của ủy ban thành phố Đông Lâm- loại bỏ được những điều mờ mịt trong lòng, lại có cảm giác đường cùng gặp may.
Chu Chí Phương vừa đi, y liền trở thành quan to đích thực của địa phương, nắm chính quyền một vùng.
Đột nhiên gặp món lợi trên trời rơi xuống, bí thư Phùng liền cảm thấy tiền đồ sáng chói, chỉ có điều y không biết phải cảm tạ ai.
Trương Nhất Phàm gọi điện thoại cho Phó bí thư Đổng, bảo cho y biết việc tìm người đã có manh mối.
Trên điện thoại lờ mờ cảm nhận được phần kích động của chú Đổng, Trương Nhất Phàm ban đầu tưởng rằng chú muốn lập tức đến gặp ngay, không ngờ một lúc lâu sau, chú Đổng lẩm bẩm trong điện thoại:
- Cô ấy vẫn khỏe chứ?
Trương Nhất Phàm than thở:
- Đã hơn 20 năm rồi, người già cũng như viên ngọc không còn đáng giá. Cũng không biết hai người còn có thể tìm lại được cảm giác thuở ban đầu không. Cho dù lúc bà ấy nhìn bức ảnh đã khóc, nhưng cháu vẫn chưa xác định được, hơn nữa bà ấy cũng đổi tên, đến đồn công an cũng không tìm thấy hồ sơ, hại cháu bao lâu mới tìm thấy đến nỗi bà ấy có đúng là người chú cần tìm không, cháu cũng thật không dám xác định.
Kỳ thực, Trương Nhất Phàm đã nhờ Hà Tiêu Tiêu về hỏi rồi, lúc cô nhắc đến cái tên Liễu Mỹ Đình, bà liền sụp xuống khóc sướt mướt, nhớ lại rất nhiều những chuyện đã qua.
Nhưng những việc này, bà không thể nói với con gái, đành yên lặng chôn chặt trong lòng. Hà Tiêu Tiêu đem những thông tin này từng việc từng việc báo với Trương Nhất Phàm, Trương Nhất Phàm quả thật không ngờ tới, cô bé này thật đúng là một người làm tình báo ưu tú.
Có được những tin tức này, về cơ bản hắn có thể khẳng định mẹ Tiêu Tiêu chính là Liễu Mỹ Đình năm đó, còn bên trong đã xảy ra những gì, hắn muốn để chú Đổng tự đi tìm đáp án vậy!
Gọi điện thoại xong, Trương Nhất Phàm liền suy nghĩ nên sắp xếp nghi thức gặp mặt cho đôi tình nhân cũ này như thế nào?
Chú Thúc dường như đang do dự, điều này khiến Trương Nhất Phàm có chút không vui.
- Một người đàn ông tính toán loay hoay cái gì? Không phải do dự loay hoay gì hết ! Vả lại cả hai người đều đã li hôn, còn lo người khác nói gì nữa? Mà Liễu Mỹ Đình giờ cũng đang cô độc, chẳng lẽ thương yêu nhau lại không được bên nhau sao ?
Chú Đổng mới cười mắng hắn một câu:
- Tiểu tử thối, cháu thì biết cái gì?
Trương Nhất Phàm đương nhiên biết ông đang lo Đổng Tiểu Phàm có chấp nhận chuyện giữa ông và Liễu Mỹ Đình hay không. Làm một người đàn ông, chú Đổng có thể can đảm chấp nhận và đối diện với tất cả những gì đã qua, nhưng làm cha của một đứa trẻ, ông không thể không suy nghĩ cảm giác của con gái mình.
Dập điện thoại xong, trong lòng chú Đổng như sóng cuộn biển gầm, từng chuyện của quá khứ như những đợt thủy triều tràn tới, nhanh chóng gợi mở những lỗ hổng của trí nhớ, trước mắt không ngừng tái hiện chuyện với Liễu Mỹ Đình hơn 20 năm trước.
Đó là câu chuyện khiếm khuyết trong đời ông, cũng là sự nuối tiếc mà ông luôn muốn bù đắp. Mẹ của Đổng Tiểu Phàm là người phụ nữ mạnh mẽ, hai người luôn va chạm tất có người tổn thương, do vậy hai người cuối cùng không thể tiếp tục sống cùng nhau.
Với Liễu Mỹ Đình, ông càng nhiều áy náy tự trách. Đường đường một người đàn ông, ông lại chưa thể thực hiện lời hứa của mình, mới đó đã hơn 20 năm rồi.
Chú Đổng không lập tức trả lời Trương Nhất Phàm khi nào thì đi Thông Thành gặp Liễu Mỹ Đình, đêm đó, ông nghĩ rất nhiều, chắc chắn đêm ấy ông mất ngủ.
Còn Trương Nhất Phàm thì đang cười hì hì, cùng Hà Tiêu Tiêu ngồi sofa, hai người xem ti vi, nói chuyện, ngày trôi qua vô cùng thanh thản, vô cùng lãng mạn.
Hà Tiêu Tiêu không hiểu Nhất Phàm vì sao lại hào hứng với chuyện của mẹ như vậy, hại cô mấy ngày nay không ngừng vắt óc suy nghĩ lời mẹ nói.
Hà Tiêu Tiêu phát hiện, kì thực mẹ rất đẹp, chỉ là thời gian này lao tâm tổn sức nên khiến bà già mau, nhưng nếu trang điểm một chút thì vẫn làm mê đắm người khác.
Mẹ nào thì con nấy chăng? Hà Tiêu Tiêu chính là được sự di truyền của mẹ.
Táo đã gọt vỏ được đưa qua, Trương Nhất Phàm cắn một miếng, lười chẳng đưa tay cầm, Hà Tiêu Tiêu buồn rầu nhìn hắn, rồi đưa táo vào miệng mình.
- Anh Nhất Phàm, dường như anh rất hào hứng với chuyện của mẹ em, rốt cuộc thì anh muốn làm gì?
Hà Tiêu Tiêu đang ăn táo liền hỏi.
Trương Nhất Phàm cười huyền bí, khẽ nói bên tai cô:
- Tiêu Tiêu, thật đấy, có lẽ em sớm sẽ có một người cha đấy.
Hà Tiêu Tiêu quay mặt đi:
- Mặc kệ anh đấy, toàn bắt nạt người ta
Trương Nhất Phàm xoay người cô lại, ôm lấy cô:
- Anh nói thật đấy, có lẽ em không tin, mẹ em khi còn trẻ có một chuyện tình rất lãng mạn.
Liền đó, Trương Nhất Phàm kể một lượt chuyện giữa chú Đổng và Liễu Mỹ Đình, sớm muộn thì cũng phải cho Hà Tiêu Tiêu biết, vả lại sắp xếp hai người gặp mặt cũng cần có sự ủng hộ của Hà Tiêu Tiêu.
- Điều anh nói là thật sao?
Hà Tiêu Tiêu bán tín bán nghi.
Nhìn bộ dạng xác nhận là thật của Trương Nhất Phàm, cô liền trầm mặc.
Nếu không phải chính miệng Trương Nhất Phàm nói ra, cô tuyệt đối không thể tin người mẹ yêu thương gắn bó với cha mình mà còn có một thiên tình sử lãng mạn. Tin rằng Trương Nhất Phàm đường đường là Phó chủ tịch huyện, hẳn không nói dối.
Vậy người luôn tìm mẹ rốt cuộc là người trông như thế nào?
Hà Tiêu Tiêu đột nhiên có hứng thú muốn gặp người tình đầu tiên của mẹ mình. Dẫu sao, bố cũng đi rồi, bản thân cũng không thể ngày ngày bên cạnh mẹ được. Nếu hai người thương yêu nhau cuối cùng được bên nhau, Hà Tiêu Tiêu có ăn học đàng hoàng (học cao biết rộng) có thể chấp nhận được.
Chính mình trước đây vì cảm tạ Trương Nhất Phàm mà lấy thân báo đáp, nhưng sau, dần dần quấn quýt lấy hắn, mà quấn lấy một cách rõ ràng, khăng khăng một mực, đến nỗi từ bỏ quyền lợi của mình cũng không tiếc.
Tình yêu vĩ đại như thế quả thực cần đến dũng khí, Hà Tiêu Tiêu làm được, hơn nữa trong lòng rất thản nhiên. Tôi sẽ làm người tình trong kiếp này của anh Nhất Phàm.
Hai người nói đến chuyện tình yêu xế bóng của chú Đổng và Liễu Mỹ Đình, Trương Nhất Phàm liền nhớ tới một việc, hiện tại hai mẹ con Liễu Mỹ Đình vẫn ở tại Cục lâm nghiệp tồi tàn ấy, nếu để chú Đổng biết, chắc chắn sẽ trách mình không chăm sóc tốt họ.
Hắn liền hỏi Hà Tiêu Tiêu:
- Tiêu Tiêu, gần đây việc em đi xem nhà thế nào rồi?
Hà Tiêu Tiêu lắc đầu:
- Mẹ em cố chấp, bà không muốn đi, em đoán bà sợ em tiêu tiền.
- Không được, ngày mai em tự đi xem, anh không thể dẫn em đi rồi. Mua căn nhà lớn một chút, giá nhà ở Thông Thành cũng không đắt, 50 nghìn tệ đủ, nghe chưa?
Trương Nhất Phàm tay nâng cằm cô, nhìn âu yếm:
- Mẹ em dù sao cũng là mẹ vợ anh, đường đường là nhạc mẫu của Phó chủ tịch huyện, lại ở nơi như vậy? Đó chẳng phải bôi nhọ thể diện anh sao?
Những lời này khiến Hà Tiêu Tiêu trong lòng ấm áp, tuy biết điều này vĩnh viễn không xảy ra, mẹ cũng không là mẹ vợ của anh, nhưng những lời này từ miệng Trương Nhất Phàm nói ra, Trong lòng Hà Tiêu Tiêu cảm động đến rối bời.
Ngoài gật đầu, Hà Tiêu Tiêu không biết nên nói gì cho phải.
Trương Nhất Phàm với Hà Tiêu Tiêu mà nói, quả thực rất quen thuộc, nhìn dáng vẻ cô thì biết trong lòng cô đang nghĩ gì. Bèn ôm eo cô, véo yêu một cái trên mặt:
- Đừng để gánh nặng trong lòng, anh nói rồi, chỉ cần là của anh, thì cũng là của em, biết chưa?
Mắt Hà Tiêu Tiêu ngấn lệ, cảm động vì hắn. Nước mắt long lanh như những viên ngọc quý đang lấp lánh ánh sáng. Trương Nhất Phàm cười:
- Ngày mai đưa mẹ đi mua mấy bộ quần áo mới, người mới hơn 40 tuổi mà đã tiều tụy thế rồi, trang điểm cho bà đẹp một chút, anh sẽ bớt chút thời gian để đưa hai người lên thành phố chơi.
Sau đó, hắn bèn nâng mặt Hà Tiêu Tiêu:
- Không được khóc, cười lên anh xem nào!
Ừ- ghét!
Hà Tiêu Tiêu cuối cùng nín khóc mỉm cười, tru cái miệng nhỏ nhắn, đánh Trương Nhất Phàm một cái:
- Tại anh đó, hại người ta vừa khóc vừa cười, em mặc kệ, em sẽ khóc một hồi.
Nói rồi cô ôm cổ Trương Nhất Phàm, tựa vào vai lặng lẽ lau nước mắt.
Thường nói con gái dễ cảm động, thật không sai chút nào. Hà Tiêu Tiêu chính là kiểu người cảm tính ấy, chịu không nổi sự trêu chọc, mỗi lần Trương Nhất Phàm đối tốt với cô một chút, cô đều cảm động đến rơi nước mắt.
Có lòng cảm ơn không phải xấu, Trương Nhất Phàm chỉ sợ cô sau này trên thương trường bị sự giả tình giả nghĩa của người khác lừa bịp. Nhìn cô bé tựa vai mình nức nở, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ lưng cô
- Cô bé, không xấu hổ à! Sắp làm mẹ rồi, còn khóc ?
Hà Tiêu Tiêu cuối cùng ngồi xuống, lau nước mắt:
- Buối tối ăn gì? Em đi nấu cho anh?
Trương Nhất Phàm lắc đầu:
- Không cần đâu, ra ngoài ăn chút gì là được!
- Lại ra ngoài?
Hà Tiêu Tiêu hơi lo lắng, thời gian dài cùng Trương Nhất Phàm ra ngoài, liệu có khiến người khác hiểu lầm, điều này có thể ảnh hưởng không tốt, cô gái thận trọng tự nhiên liền nghĩ tới điều này.
Vì thế cô gợi ý:
- Không thì đến chỗ chị Liễu Hồng ăn chút gì nhé!
Trương Nhất Phàm hiểu tâm tư của cô, ngầm có chút hổ thẹn, Hà Tiêu Tiêu cô gái tốt biết bao, đến cả điều này cũng giúp mình nghĩ trọn vẹn.
3 cô gái quan trọng trong đời mình, thì cô ta được tính là người hiểu nhất cách quan tâm chăm sóc. Đổng Tiểu Phàm cũng được, nhưng cô ta từ nhỏ được cha mẹ giám sát như giữ ngọc quý, không tránh khỏi có chút nóng nảy. Có điều, trước mặt Trương Nhất Phàm, Đổng Tiểu Phàm ngoan ngay, trước nay không nóng nảy tùy tiện.
Thẩm Uyển Vân thì không giống, có thể có liên quan với hoàn cảnh, cởi mở hoạt bát, đặc điểm của cô xinh đẹp đoan trang nhưng không làm việc bếp núc được, có điều hiện nay những cô gái vào bếp được thì không nhiều, Hà Tiêu Tiêu là ngoại lệ.
Thẩm Uyển Vân còn có một đặc điểm dám hận dám yêu, cá tính có phần thẳng thừng, nói chuyện cũng không giống Hà Tiêu Tiêu và Đổng Tiểu Phàm. Lời cô nói thường khiến người khác ngạc nhiên.
Đến Thông Thành 4 năm, không hiểu sao trêu chọc 2 cô gái, nếu như bắt Trương Nhất Phàm chọn trong 3 cô chắc chắn hắn sẽ nghĩ đau đầu. Nói đùa rằng, làm sao mà phải ba chọn một? 4 người tụ lại một nơi, vừa khéo một bàn mạt chược, không phải là khéo sao?
Thượng đế phú cho đàn ông ưu điểm bác ái, trời sinh, phải chăng nên phát huy đặc điểm ấy càng rộng rãi.