Ngày hôm sau, không ngờ Lôi Đình phá lệ đến văn phòng của Trương Nhất Phàm, nói những lời không đầu không cuối, ngồi được khoảng mười mấy phút thì đi mất.
Trương Nhất Phàm cũng đoán được anh ta muốn nói chuyện gì, nhưng không có mặt mũi để nói, sau cùng chỉ nói qua loa một vài việc khác rồi bỏ đi.
Buổi chiều hôm ấy, Đổng Tiểu Phàm vẫn quay về tỉnh thành. Sau khi Trương Nhất Phàm trở về, liền được gọi đến văn phòng của Bí thư Lâm.
- Về vụ án Chu Đỉnh Thiên, tôi thấy hay là thôi đi! Ý của Bí thư Phùng, nói vậy chắc anh cũng hiểu.
Trương Nhất Phàm sớm đã dự tính được những lời hôm nay của Bí thư Lâm, Bí thư Phùng cũng đặc biệt vì vụ án của Chu Đỉnh Thiên mà đến.
Trương Nhất Phàm nói:
- Tất cả đều nghe theo chỉ thị của Bí thư Lâm
Bí thư Lâm mỉm cười:
- Nhất Phàm à, cậu theo tôi cũng đã được bốn năm rồi, cậu hiểu được suy nghĩ của tôi là được. Chuyện đời khó tránh, chúng ta cứ liệu sức mà làm thôi!
Ban đầu Bí thư Lâm muốn nói với hắn một vài lời tận đáy lòng, nhưng lại không thể thốt ra, đành chỉ nói những lời như vậy. Xem ra một người hơn bốn mươi tuổi như Bí thư Lâm cũng đã lĩnh hội được rất nhiều trong chốn quan trường.
Nhất là trong cuộc chiến với Phong Quốc Phú, ông ấy đã áp dụng chiến thuật vu hồi, làm cho Phong Quốc Phú thiếu cảnh giác, sau đó vô tình rơi vào cái túi vải do ông ấy bày ra.
Lúc này đây, có lẽ Bí thư Lâm và Bí thư Phùng đều đã đạt được thỏa thuận, vì sự ổn định của khu vực Đông Lâm, bọn họ đã lựa chọn cách thỏa hiệp, rốt cuộc thì nội tình như thế nào, đến cả Trương Nhất Phàm cũng không rõ.
Nước mắt cùng nỗi đau chua xót của một cô gái đã đổi lấy sự ổn định của chốn quan trường, đây là sự lựa chọn của hai vị bí thư.
Ngoài dự đoán của mọi người, người nhà của cô gái tên Tiểu Ngọc đã rút đơn kiện.
Tòa án bên này do bằng chứng không đủ, không có cách nào định tội nên Chu Đỉnh Thiên đã được vô tội và phóng thích.
Dường như mối tranh chấp này đã có kết luận, Chu Chí Phương cũng không muốn tiến hành thêm nữa, hai bên vẫn duy trì được sự thoả thuận ngầm với nhau, Thông Thành lại tạm thời trở về sự yên bình.
Việc kiến thiết khu Tân Thành và xây dựng hệ thống giao thông đang được tiến hành, Lực Bang và Tập đoàn Lý thị cũng đang triển khai rất nhanh hạng mục về khu buôn bán dành cho người đi bộ. Trương Nhất Phàm tranh thủ thời gian đến Bệnh viện Nhân Dân, không ngờ là cô gái tên Tiểu Ngọc kia cũng đã xuất viện.
Những ngày tháng về sau dường như cũng trở về quỹ đạo vốn có. Mấy hôm sau, Lương Chính Hòa gọi điện đến mời Trương Nhất Phàm dùng cơm, Lương Chính Hòa ngầm hiểu đó là ý của Lôi Đình, nhưng Trương Nhất Phàm đã từ chối khéo.
Lương Chính Hòa gác máy, lập tức gọi điện ngay cho Lôi Đình
- Bí thư Lôi, Phó Chủ tịch huyện Trương hôm nay không có thời gian, hay là để lần sau?
Lôi Đình đương nhiên hiểu được hàm ý trong đó, Trương Nhất Phàm đúng là không nể mặt mà, Lôi Đình và Lương Chính Hoà sau khi nói vài câu khách sáo thì gác máy, vẻ mặt lập tức sa sầm lại.
- Cái tên Trương Nhất Phàm này, thật là không biết điều mà. Đúng là tên mắt mù!
Lôi Đình nhớ lần trước có giúp Trương Nhất Phàm một chuyện, trong lòng cảm thấy rất bất bình.
Chuyện cưỡng bức rắc rối lần trước đã đem lại cho Lôi Đình ảnh hưởng không tốt, tuy rằng bề ngoài thì chưa truyền ra, sự việc cũng không ồn ào lắm, nhưng đương nhiên Lôi Đình biết rằng, nếu không phải vì sự cố này thì cũng đâu có đắc tội với nhiều người như vậy?
Bây giờ đến cả Bí thư Phùng cũng có định kiến với mình rồi, cũng may lần nay về vụ án Chu Đỉnh Thiên, bản thân cũng bỏ ra không ít sức, có kế sách của Chu Chí Phương, Lôi Đình nhất thời không còn sợ nữa.
Lăn lộn trong chốn quan trường nhiều năm như vậy, Lôi Đình cũng không phải một tên ngốc, hắn vẫn đang thắc mắc, tại sao trong chuyện này Chủ tịch địa khu Chu lại đột nhiên bất ngờ nương tay chứ? Chẳng lẽ ông ấy lại không đối phó nổi hai nhân vật nhỏ như Lâm Đông Hải vả Trương Nhất Phàm?
Với quyền hạn của Chu Chí Phương, xử lý Lâm Đông Hải cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì, Trương Nhất Phàm thì khỏi phải nói rồi. Cho nên việc Chu Chí Phương đình chiến nghị hòa đã làm cho Lôi Đình cảm thấy rất kì lạ.
Hơn nữa mấy ngày trước, hắn nghe có người nói Trương Nhất Phàm và con gái của Phó Bí thư Đổng trên tỉnh thành cặp rồi. Với mối quan hệ như vậy, còn ai dám đắc tội với hắn chứ?
Vì vậy, Lôi Đình liền nhẫn nhịn, muốn mời Trương Nhất Phàm ăn một bữa cơm. Ai mà biết được, Trương Nhất Phàm lại coi thường ném qua cho mình một ‘cành ô liu’.
Lôi Đình ở nhà hút hết gần mười mấy điếu thuốc, mới hiểu rõ được hết sự việc.
Lần trước đến phòng làm việc của Trương Nhất Phàm chính là vì chuyện này, chỉ vì sĩ diện nên anh ta đã không nói gì cả. Thường xuyên đến phòng làm việc của hắn một chút, cũng là để ám chỉ cho thiện ý này.
Lôi Đình nghĩ mãi, mới nhớ đến cái tên đánh người lần trước, hắn không phải là tài xế của Trần Trí Phú hay sao? Tin tức mà Dịch Thủy Bình cung cấp, Liễu Hải là quân nhân võ cảnh xuất ngũ, công phu rất giỏi.
Một người như vậy mà lại làm tài xế cho Trần Trí Phú, há chẳng phải quá uổng phí hay sao? Đúng rồi! Sao mình lại không bắt đầu từ chỗ hắn? Nếu Trương Nhất Phàm đã làm cho hắn vào được, bản thân mình cũng có thể điều hắn vào ngành công an.
Khi đã có chủ ý này, trong lòng Lôi Đình cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Tôi đã giúp anh giải quyết vấn đề công việc cho một người, dù sao thì anh cũng không thể không cảm kích!
Mà trong khi Lôi Đình đang đến khu kinh tế mới để tìm Liễu Hải, Trương Nhất Phàm đang trên đường đi tìm Tiểu Ngọc.
Tài xế Tiểu Dương đang lái xe, cứ dọc theo đường tỉnh lộ đi đến nhà máy sợi tơ lụa. Nhà máy sợi tơ lụa cách thị trấn khoảng 5, 6 km. Trước đây Trương Nhất Phàm chưa từng đến đó, bây giờ hắn chỉ muốn chứng thực một chút, rốt cuộc là Chu Chí Phương có phái người đến đây uy hiếp bọn họ hay là dùng tiền để dẹp yên mọi việc.
Khi đến nhà máy sợi tơ lụa, dưới sự dẫn dắt của bảo vệ, Trương Nhất Phàm đã tìm đến được tòa nhà công nhân dệt lụa trong nhà máy, toàn bộ khu nhà ở của công nhân gồm sáu tầng, nhà Tiểu Ngọc ở tầng sáu.
Trương Nhất Phàm nhìn tổng thể những tầng lầu rồi ước chừng những căn nhà này cũng khoảng mười mấy năm rồi, nhìn trông có vẻ rất cũ kĩ, tài xế Tiểu Dương theo Trương Nhất Phàm đi lên tầng sáu.
Sau khi gõ cửa, một cái đầu thò ra ngoài, người này chính là anh trai của Tiểu Ngọc, cũng là người thanh niên mà Trương Nhất Phàm gặp tối hôm ấy.
- Anh tìm ai?
- Là tôi, anh không nhớ tôi ư? Chúng tôi đến tìm Tiểu Ngọc.
Sau khi anh trai Tiểu Ngọc nhìn thấy Trương Nhất Phàm, đầu tiên là sững người, sau đó mới lộ ra vẻ tươi cười, gọi vào trong
- Mẹ, Chủ tịch huyện Trương đến này.
Anh trai Tiểu Ngọc quen biết Trương Nhất Phàm vào buổi tối hôm ấy, tuy rằng hai người vẫn chưa nói câu nào, nhưng từ cách xưng hô của Đường Vũ đối với hắn thì anh ta đã biết được thân phận của Trương Nhất Phàm.
- Mời vào nhà ngồi!
Anh trai Tiểu Ngọc mở cửa để hai người vào nhà.
Một người phụ nữ gần năm mươi tuổi từ ngoài ban công chạy tới, nhìn thấy hai nguời lạ, mặt đầy vẻ cảnh giác.
Anh trai Tiểu Ngọc giới thiệu:
- Mẹ, vị này là Chủ tịch huyện Trương, hôm trước chính anh ấy đã cứu con và ba.
Nghe thấy Chủ tịch huyện Trương đến, mẹ Tiểu Ngọc lập tức luống cuống:
- Mời hai vị ngồi, mời hai vị ngồi, để tôi đi rót trà.
Trương Nhất Phàm mỉm cười, nhìn qua căn nhà, rồi ra hiệu cho Tiểu Dương đặt món quà xuống.
Đây là một căn nhà có hai phòng, phòng rất nhỏ, vả lại ánh sáng cũng không đủ, bởi vì phòng khách được xây giữa nhà bếp và phòng ngủ, cũng không khác lắm với căn phòng của Lý Trị Quốc, nhưng còn kém chút xíu so với căn nhà của Lý Trị Quốc.
Mẹ Tiểu Ngọc bưng trà ra, nhìn thấy một vị lãnh đạo lớn như vậy, có chút gì đó hơi lo lắng. Trương Nhất Phàm khoát tay nói:
- Không phải trả nước gì đâu, chúng tôi đến tìm Tiểu Ngọc, một lát sẽ đi ngay, đây là chút quà cho cô ấy, cô ấy đâu rồi?
Mẹ Tiểu Ngọc nhìn thấy món quà Tiểu Dương lấy ra, cảm thấy có gì đó ngại ngùng:
- Thật là ngại quá, để ngài tốn kém như vậy.
Mẹ Tiểu Ngọc nhận cũng không phải, không nhận cũng không phải, không ngờ Tiểu Dương đã đặt món quà vào tay bà.
- Nó về quê rồi, hôm qua ba nó dẫn đi rồi.
Anh Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nói.
- Ồ!
Trương Nhất Phàm nhìn qua căn nhà này, sau khi đã rất thẳng thắn hỏi một số chuyện liên quan đến Tiểu Ngọc, liền hỏi thẳng một vài câu:
- Tại sao về sau các người lại rút đơn kiện chứ?
Nhắc đến chuyện này, mặt mẹ Tiểu Ngọc buồn bã
- Chủ tịch huyện Trương, chúng tôi không muốn truy cứu chuyện này nữa, chỉ có điều đã làm hại đến hạnh phúc cả đời của Tiểu Ngọc, người ta làm lãnh đạo, chúng tôi có kêu oan thế nào cũng vô dụng, chuyện này cũng coi như xong rồi. Hai vị cũng không cần phải bận tâm nữa, chúng tôi cam đoan sẽ không đến chính quyền quấy rối nữa.
Nhìn vào ánh mắt hấp háy của mẹ Tiểu Ngọc, Trương Nhất Phàm liền cảm thấy có chút kì lạ. Hắn nhướng mắt nhìn Tiểu Dương, đứng dậy nói:
- Vậy chúng tôi không làm phiền nữa.
Hai người đi đến cửa, tài xế Tiểu Dương nói với anh trai Tiểu Ngọc:
- Xe của tôi gặp chút vấn đề, không nổ được máy, anh giúp tôi đẩy một chút đi!
Người ta đường đường là một phó chủ tịch huyện đến thăm anh, việc nhỏ này là anh nên giúp, anh trai Tiểu Ngọc thoải nói:
- Được thôi!
Lập tức theo hai người xuống lầu.
Xuống đến lầu, Trương Nhất Phàm đến một nơi yên tĩnh hẻo lánh, rút trong người ra một gói thuốc:
- Hút thuốc không? Hút một điếu đi!
Anh Tiểu Ngọc ngần ngại cười, nhận thuốc từ Trương Nhất Phàm, nhìn thấy đó chính là loại thuốc làm từ hoa sen thượng hạng nổi tiếng của tỉnh Tương, anh ta vô tình lộ ra vẻ hơi sửng sốt.
Trương Nhất Phàm nhìn thấy, khẽ mỉm cười:
- Cầm lấy đi, trong xe tôi vẫn còn.
Vừa mới mở gói thuốc lá trị giá mấy chục tệ, gia đình anh trai Tiểu Ngọc là công nhân bình thưởng, sao có thể mua nổi chứ? Mà còn là thuốc lá do Phó Chủ tịch huyện Trương tặng thì ý nghĩa cũng không giống nhau nữa. Anh Tiểu Ngọc cầm thuốc trong tay, ngại ngùng nói:
- Thật là ngại quá!
- Không sao.
Trương Tiểu Phàm khoát tay, châm thuốc của mình, sau đó lại hỏi:
- Em gái của anh có thật là về quê rồi không?
Anh Tiểu Ngọc gãi gãi đầu, có lẽ là gói thuốc kia đã có tác dụng, hơn nữa Trương Nhất Phàm đã từng cứu hai cha con họ, anh ta cũng không giấu diếm gì nữa:
- Chủ tịch huyện Trương, chuyện này vốn không nói với người ngoài, nếu như ngài đã hỏi, tôi cũng nói thật với ngài là đã chuyển đến một bệnh viện khác rồi. Bệnh tình của Tiểu Ngọc vẫn phải điều trị, bác sĩ nói nhanh thì một tháng, chậm thì hai ba tháng. Chủ yếu là do nhảy từ trên lầu xuống nên gãy xương, nếu không đã sớm xuất viện rồi.
- Vậy nằm viện tốn nhiều tiền như vậy, các anh có lo nổi không?
Khi đã nói rồi, anh trai Tiểu Ngọc cũng không muốn giấu gì nữa, anh ta nhìn xung quanh không có ai, tài xế cũng đứng trông xe, anh ta liền nói:
- Đúng là bên kia có đến. Mấy ngày trước có một người đến, tự xưng là Thư kí Lưu, anh ấy cầm đến năm mươi nghìn tệ, hy vọng chúng tôi sẽ không kháng án nữa, vả lại toàn bộ viện phí anh ta đều đã trả rồi, và tất cả số tiền Tiểu Ngọc cần trong vài tháng sau đều do bọn họ gánh vác hết. Vì vậy ba và mẹ của tôi đều đã bàn bạc rồi, dù sao thì đấu cũng không lại người ta, chuyện này cũng coi như xong luôn.
Thư kí họ Lưu thì đương nhiên chỉ có thể là Lưu Nhất Hải, Trương Nhất Phàm lập tức nghĩ ngay đến bộ dạng đeo kính, hào hoa phong nhã của hắn. Đừng nhìn vẻ ngoài thân thiện cuả Lưu Nhất Hải, hắn tuyệt đối không phải là người dễ trêu chọc, trong lòng luôn có những âm mưu thâm độc.
- Là các anh tự nguyện từ bỏ hay là bọn họ lại đến uy hiếp các anh?
Trương Nhất Phàm nghĩ đến vụ lộn xộn tối hôm ấy, giống như chuyện này cũng không hiếm thấy, vì vậy hắn có chút lo lắng.
Anh trai Tiểu Ngọc lắc đầu:
- Bí thư Lưu kia rất biết cách đối nhân xử thế, nếu người ta đã tỏ thái độ như vậy rồi, chúng tôi cũng chỉ còn biết thấy tốt thì nhận thôi, dù sao thì có làm loạn đi nữa, chịu thiệt chắc chắn sẽ là những người dân chúng tôi.
Anh trai Tiểu Ngọc nhìn Trương Nhất Phàm nói:
- Chủ tịch huyện Trương, ngài là một người tốt, nếu như tối hôm ấy không có ngài, tôi và ba tôi đã thảm rồi!
- Không sao, trùng hợp thôi mà, anh về đi, sau này có gặp khó khăn gì, có thể đến tìm chính quyền!
Trương Nhất Phàm vỗ vỗ vai anh ta rồi lên xe.
- Cảm ơn Chủ tịch huyện Trương!
Anh trai Tiểu Ngọc nhìn bóng dáng của hắn, có chút cảm động rồi vẫy tay chào.