- Chu thiếu gia, cậu đừng làm bậy, chỗ đó không được vào đâu.
Trịnh Chí Tài vội vàng chạy từ tầng hai lên để tóm lấy người này. Ai ngờ tên này rất ngang ngược, liên tiếp đá luôn cửa của năm phòng bao.
Chớp mắt đã đến cửa phòng bao của Hồ Lôi, Trịnh Chí Tài đương nhiên biết ai đang ở trong dùng cơm, vội vàng lôi cái vị Chu thiếu gia đi, nhưng đã không kịp rồi.
Sau khi cửa bị đá mở ra, Chu thiếu gia liền nghiêng người tựa vào cửa, hình như là uống nhiều rồi. Chỉ thấy hắn chỉ vào Lưu Hiểu Hiên.
- Hiểu Hiên, hóa ra em ở đây, để tôi tìm khổ quá. Bọn họ, bọn họ là ai? Lại dám bảo em tiếp rượu, mẹ nó, coi bố mày đây là cái rắm à!
Xem ra người này uống nhiều rồi, Trương Nhất Phàm đánh giá đối phương một lượt, phát hiện ra người này ngoại trừ hàng hiệu đầy người, trên cổ, trên tay đeo mấy thứ trang sức bằng vàng lấp lánh, thì điểm có thể khiến người ta nhớ tới quả thật quá ít.
Từ cách ăn mặc của gã, còn cả thói ngang ngược bộc lộ từ từng cử động giơ tay nhấc chân, hẳn là một vị con ông cháu cha đây. Chỉ có điều, ở Thông Thành, trong ấn tượng của Trương Nhất Phàm không có sự tồn tại của hạng người này? Vậy thì, hắn là ai?
Không khí vốn đang tốt như vậy, đột nhiên có thêm một người, liền giống như một nồi canh hương thơm ngào ngạt, đột nhiên rơi vào một viên *** chuột, thật khiến người ta chán ngán.
Mấy người cùnghướng ánh mắt về phía Lưu Hiểu Hiên, hẳn là kẻ theo đuổi cô rồi! Không ngờ rằng Lưu Hiểu Hiên lại dùng ánh mắt cầu cứu nhìn lại mọi người, vẻ mặt cười khổ.
Hồ Lôi liền hùng hổ đứng dậy, nét mặt không vui.
- Trịnh Chí Tài, ông có ý gì đây? Lẽ nào không biết tôi đang có khách quý sao?
Trịnh Chí Tài lập tức cười giả lả, đứng bên cạnh Hồ Lôi nói thầm:
- Cậu ấy là Chu Đỉnh Thiên, con trai chuyên viên Chu, nghe nói Lưu tiểu thư ăn cơm ở trên lầu, bèn nhất quyết chạy lên, kéo cũng không kéo lại được.
Chu Đỉnh Thiên? Người này Hồ Lôi đã nghe qua, là con trai của Chuyên viên sở hành chính khu Đông Lâm. Chuyên viên Chu năm ngoái mới đến khu Đông Lâm, Chu Đỉnh Thiên thì càng đến muộn hơn.
Nghe nói đây là một tên không chuyện ác nào không làm, là kiểu công tử được nuông chiều rượu bia gái gú cờ bạc đủ cả. Hôm nay chạy đến Thông Thành, hẳn là bám theo Lưu Hiểu Hiên.
Chu Đỉnh Thiên chỉ vào Lưu Hiểu Hiên nói:
- Hiểu Hiên, em là người con gái anh thích, còn lũ này chỉ là đám ruồi nhặng! Ngay lập tức cút đi cho ông, bằng không ông gọi người đánh gãy chân chó của chúng mày.
Nói xong, lại nhìn đám người Trương Nhất Phàm.
- Mẹ mày, chúng mày là thằng nào? Lại dám kêu người phụ nữ của bố mày đây tiếp rượu.
Chu Đỉnh Thiên miệng nói ra toàn những lời thô tục, khiến người khác rất khó chịu. Hồ Lôi vốn còn đang nể mặt bố gã ta, không muốn so đo với gã. Nhưng thấy Trương Nhất Phàm sắc mặt trầm xuống, Hồ Lôi liền biết mình nên làm như thế nào.
Gã chỉ tay vào Chu Đỉnh Thiên nói:
- Mẹ kiếp, cút ngay cho ông!
- Hô, thằng nhóc này là ai? Dám lên mặt với ông, nói cho mày biết ở thành phố Đông Lâm, vẫn chưa có thằng nào dám lên mặt với ông đâu!
Chu Đỉnh Thiên hung hăng nhìn Hồ Lôi, thong thả đi vào phòng bao, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trương Nhất Phàm.
Trịnh Chí Tài vội vàng khuyên giải:
- Chu thiếu gia, chú ý một chút, đây là Chủ tịch huyện Trương và Hồ thiếu gia. Mọi người đều là người nhà cả mà, đừng làm lớn chuyện.
Nghe nói người đối diện là Chủ tịch huyện, Chu thiếu gia cười với vẻ khinh thường.
- Chủ tịch huyện Trương? Hắn là Chủ tịch huyện Trương của cái chỗ nào chứ? Chu Đỉnh Thiên ta sao lại chưa từng nghe về loại nhân vật này! Giỏi lắm thì cũng chỉ là một tên Phó chủ tịch huyện vô danh tiểu tốt.
Nghe những lời này, Trương Nhất Phàm rốt cục cũng không nhịn được nữa, đột nhiên đứng dậy.
- Phó Chủ tịch huyện thì sao nào? Chuyện Phó chủ tịch huyện ăn cơm ở đây mày cũng muốn quản sao?
Sau đó hắn đi tới bên Lưu Hiểu Hiên, khoác tay lên vai cô ta.
- Chu Đỉnh Thiên, tao mặc kệ mày là ai? Cũng mặc kệ cha mày là ai! Ngay lập tức cút cho tao! Hiểu Hiên giờ là bạn gái của tao!
- Gì chứ? Bạn gái của mày? Mày là cái thá gì! Bố mày theo đuổi cô ấy hơn một năm rồi, mày nói là bạn gái mày thì sẽ là bạn gái mày sao?
Chu Đỉnh Thiên vốn muốn gọi vài người đến dạy dỗ hai người này, nhưng nghe nói thân phận của đối phương rồi, liền biết trên đất Thông Thành này, gọi người cũng chẳng ăn thua.
Cọp xuống đồng bằng bị chó khinh, tuy uống khá nhiều rượu, nhưng cái đạo lý này gã vẫn hiểu được.
Đối phương rõ ràng không coi cha mình ra gì, nên nhất thời cũng đoán không ra thân phận của đối phương. “Một tên Phó Chủ tịch huyện cỏn con lại dám ngang nhiên lên mặt với mình như vậy, rốt cuộc là không màng sống chết sao? Hay là hắn có chỗ dựa?”
Chu Đỉnh Thiên dừng ánh mắt trên người Lưu Hiểu Hiên:
- Hiểu Hiên, em nói xem, lời hắn vừa nói có đúng không?
Lưu Hiểu Hiên cúi đầu, Băng Băng ở dưới bàn đá cô một cái, cô liền lấy can đảm.
- Chu Đỉnh Thiên, anh đừng phí sức nữa. Tôi đã nói với anh, tôi có bạn trai rồi mà.
Sau đó cô bèn đứng dậy đến bên cạnh Trương Nhất Phàm, ôm lấy cánh tay hắn.
- Được! Hay cho một đôi gian phu dâm phụ! Chờ đấy mà xem!
Chu Đỉnh Thiên hung dữ trợn mắt nhìn hai người, động tác vừa rồi của Lưu Hiểu Hiên, khiến gã ta vô cùng tức giận. Nếu đổi lại là tính khí trước đây, Chu Đỉnh Thiên đã sớm làm ầm ĩ lên, không đem đối phương đánh cho bò lê bò càng kêu khóc gọi cha mẹ mới là lạ, nhưng hôm nay đụng phải “tảng đá ngầm này”, hắn đành vỗ bàn quát:
- Lưu Hiểu Hiên, còn có mày, mày, mày! Chúng mày nhớ cho kỹ! Chuyện này chưa xong đâu!
Chu Đỉnh Thiên đi rồi, Trịnh Chí Tài liền ra sức xin lỗi.
Nói xong, trông thấy Lưu Hiểu Hiên còn ngơ ngẩn, hắn liền nói một câu:
- Không sao đâu, đừng lo lắng.
Lưu Hiểu Hiên cũng không biết nên nói gì, liên tục cám ơn, rồi tiếp tục ngồi ăn cơm. Chỉ có điều trải qua màn náo loạn vừa rồi của Chu Đỉnh Thiên, không khí ban đầu trở nên có chút gượng gạo.
Băng Băng an ủi một câu:
- Hiểu Hiên, mặc kệ hắn, cô cũng đừng quá lo lắng, hắn không thể làm gì cô đâu!
Trương Nhất Phàm liền đưa ra một tấm danh thiếp.
- Nếu hắn còn tìm cô gây chuyện, cô cứ gọi theo số này, nói là tôi bảo cô tìm đến.
Lưu Hiểu Hiên nhận tấm danh thiếp xem thử, bên trên viết tên của Bí thư Thành ủy, Phùng Dụ Tài.
Chu Đỉnh Thiên là con trai của Chuyên viên sở hành chính, cái vị Bí thư Thành ủy này có tác dụng sao? Lưu Hiểu Hiên đương nhiên biết Bí thư Phùng, nhưng đoán không ra mối quan hệ giữa ông ta và Trương Nhất Phàm. Cô gật đầu, cất tấm danh thiếp vào trong túi.
Chu Đỉnh Thiên ra khỏi phòng bao, Thi Vĩnh Nhiên từ phía đối diện đi tới.
- Chu thiếu gia, anh làm sao vậy? Bộ dạng xám xịt như tro thế này.
Chu Đỉnh Thiên hung hăng trợn mắt nhìn gã.
- Mẹ kiếp, ban nãy chết dẫm chỗ nào vậy? Cút, ông đây thấy mày chướng mắt lắm.
Thi Vĩnh Nhiên cũng không tức giận, cười cười đi theo, hai người vào phòng bao, Thi Vĩnh Nhiên bèn giả bộ nịnh nọt châm thuốc cho gã.
- Tôi cũng vừa mới biết, không phải lập tức chạy đến đây sao?
- Cái gã Phó Chủ tịch huyện họ Trương kia là ai?
Chu Đỉnh Thiên vẻ mặt ảm đạm, bộ dạng làm như hận không thể ăn thịt người vậy.
- Hắn hả...
Thi Vĩnh Nhiên liền đem tình hình của Trương Nhất Phàm, thêm mắm dặm muối kể một lượt.
- Cái tên Hồ Lôi đó cũng không phải hạng tốt đẹp gì, cũng chỉ là một con chó của Trương Nhất Phàm thôi.
- Mẹ kiếp, tôi còn tưởng là nhân vật gì to lớn lắm, chẳng qua chỉ là một tên nhà quê leo không nổi lên cái ghế Chủ tịch huyện.
Chu Đỉnh Thiên đập mạnh lên mặt bàn, rất không phục.
- Hay là cậu gọi vài người đến, cho hắn một trận.
- Đánh người là hạ sách, Chu thiếu gia, muốn chơi thì phải chơi cho đặc sắc chút.
- Chơi cái tay này, anh còn không phải là cao thủ sao? Cha anh là Chuyên viên, muốn chơi hắn thế nào không phải là việc của anh sao?
Thi Vĩnh Nhiên nhắc nhở.
- Tốt nhất là điều hắn đến một nơi, từ từ chơi cho hắn sống dở chết dở.
- Cao kiến! Thật sự là cao kiến!
Chu Đỉnh Thiên có vào phần tán thưởng nhìn Thi Vĩnh Nhiên, chửi đổng một câu:
- Con mẹ nó, sao cậu lại không đi làm quan cơ chứ?
Thi Vĩnh Nhiên cười ha hả, trên mặt hiện lên vẻ u ám. Uống một hớp rượu nói:
- Chu thiếu gia, anh không phải rất thích cái cô Lưu Hiểu Hiên này sao?
- Hừ! Cái con điếm thối tha này, nể mặt còn không muốn. Ông đây theo đuổi nó nửa năm, cũng mới chỉ ăn có một bữa cơm.
Nói đến Lưu Hiểu Hiên, Chu Đỉnh Thiên tức nổ đom đóm mắt. Bởi Lưu Hiểu Hiên ngay trước mặt hắn, thừa nhận quan hệ với Trương Nhất Phàm.
Tuy hắn cũng biết không có khả năng đó, nhưng nuốt không trôi cục tức này.
“Người cần sĩ diện cây cần vỏ, đây không phải là cố ý tát vào mặt mình sao? Tốt xấu gì bố mày cũng là con trai Chuyên viên sở Hành chính, cũng không coi ra cái gì”. Chu Đỉnh Thiên lại uống thêm một ly, nhìn bộ dạng thần bí của Thi Vĩnh Nhiên, hỏi:
- Lẽ nào cậu có biện pháp?
Thi Vĩnh Nhiên cười cười, bộ mặt thản nhiên. Chu Đỉnh Thiên thấy thế liền nổi giận:
- Cậu, con mẹ nó, đừng có làm bộ được không? Có cái rắm gì thì cho ra đi.
Thi Vĩnh Nhiên lập tức phẩy tay, bảo mấy cô tiếp rượu trong phòng bao ra ngoài, rồi mới nói:
- Cô ta đã không chịu nể mặt anh, thì anh làm cho cô ta xấu mặt. Đem thân cô ta chà đạp đến mức một xu cũng không đáng, cô ta sẽ tự khắc chạy đến cầu xin anh. Lúc đó còn không phải anh tùy ý chơi sao?
Chu Đỉnh Thiên trầm ngâm một hồi, nghiến răng hỏi:
- Cậu có biện pháp đối phó với cách làm của cô ta?
Thi Vĩnh Nhiên lại giương lên nụ cười thần bí, không chút để ý nói:
- Lưu Hiểu Hiên là người Thông Thành, tôi chẳng qua so với người khác hiểu rõ hơn một chút thân thế của cô ta.
- Thân thế?
Chu Đỉnh Thiên bình thường là một kẻ cực kỳ ghét dùng đầu óc, Thi Vĩnh Nhiên lại thích nhử mồi bắt bóng, gã trông thấy liền tức giận.
- Cái đồ ruồi bọ nhà cậu, có gì nói thẳng đi, cứ thích vòng vèo, thật con mẹ nó bực chết đi được.
Thi Vĩnh Nhiên lại không hề bực tức, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười khiến người ta thấy ghét, thấy trong phòng không có người, gã liền ghé sát vào tai Chu Đỉnh Thiên, thì thầm một hồi.
- Hay! Nếu cô ta vô tình, ta hà tất phải có nghĩa. Lưu Hiểu Hiên ơi là Lưu Hiểu Hiên, có ngày cô sẽ phải tới cầu xin ông đây.
- Ha ha...
Trong phòng bao vang lên một trận cười xấu xa.
Tám giờ rưỡi, sau khi Trương Nhất Phàm ăn xong, hắn liền từ chối lời đề nghị đi hát Karaoke của Hồ Lôi. Lưu Hiểu Hiên cũng muốn về khách sạn sớm để nghỉ ngơi, trải qua chuyện Chu Đỉnh Thiên, cô ta chẳng còn tâm trạng làm gì nữa. Còn liên lụy đến Trương Nhất Phàm, khiến hắn có thêm một cường địch, trong lòng có chút áy náy.
Lăn lộn trong xã hội nhiều năm như vậy, đã quen với việc anh lừa tôi gạt, anh tranh tôi đoạt trên quan trường, đương nhiên hiểu phần nào sự tăm tối trong đó. Bởi vậy, cô ta luôn thầm lo lắng, Trương Nhất Phàm sẽ bị Chu Đỉnh Thiên âm thầm trả thù.
Bốn người đi ra khỏi nhà hàng, lập tức nghe thấy trong đại sảnh có người la lớn:
- A, đó có phải là Lưu Hiểu Hiên không? Người dẫn chương trình truyền hình đó!
Tiếng la này không lớn, lập tức có nhiều người nghe thấy, nhao nhao vây lấy nơi này. Đừng thấy Lưu Hiểu Hiên chỉ là một người dẫn chương trình truyền hình nho nhỏ, nhưng số lượng người xem và fan ủng hộ chương trình của cô lại không hề ít. Nguyên nhân trong đó, chủ yếu là chương trình mà Lưu Hiểu Hiên dẫn từng lập kỷ lục về lượng người xem trên toàn tỉnh.
Hơn nữa bản thân Lưu Hiểu Hiên trông cũng rất được, có thể xem là đạt tiêu chuẩn của đại mỹ nhân, giọng nói lại ngọt ngào, từ nam nữ, già trẻ, người thích chương trình của cô ta đương nhiên không hề ít. Khách dùng cơm trong nhà hàng, nghe thấy tên Lưu Hiểu Hiên, liền vây lại xem, rất náo nhiệt.
Không biết từ đâu mọc ra một tay phóng viên, từ trong đám người chen ra, chụp ảnh bốn người, sau đó giơ míc lên hỏi:
- Hiểu Hiên chào cô, chúng tôi nghe nói thời gian thường ngày của cô đều kín lịch, sao hôm nay làm xong chương trình lại không trở về Đông Lâm, mà ở đây ăn cơm với bạn vậy? Vị tiên sinh rất đẹp trai đứng cạnh cô đây, có phải là bạn trai của cô không?
Thật đáng ghét, thật đáng ghét, phóng viên mỗi lần đều hỏi những câu như vậy, Lưu Hiểu Hiên tuy rằng không phải minh tinh, cũng nhiều lần gặp phải tình trạng tương tự. Thấy đối phương hỏi như vậy, Lưu Hiểu Hiên vẫn duy trì nụ cười ôn hòa.
- Xin lỗi, tối nay vì có chút việc riêng, nên không kịp quay về Đông Lâm, tuy nhiên, câu hỏi kế tiếp, e rằng phải để mọi người thất vọng rồi, rất xin lỗi, anh ấy không phải là bạn trai tôi.
Lúc Lưu Hiểu Hiên nói những lời này, liếc nhìn Trương Nhất Phàm một cái. Thấy Trương Nhất Phàm không tỏ thái độ gì, cũng thấy yên tâm.
Lúc này, Thi Vĩnh Nhiên đang đứng trong góc trên tầng ba nhìn Chu Đỉnh Thiên mỉm cười, tựa hồ đang nói, đã nghe thấy chưa? Người ta căn bản là đang lừa anh thôi.
Chu Đỉnh Thiên hừ một tiếng, lạnh lùng xem màn kịch hay sắp diễn ra ở dưới lầu.
Nghe thấy câu trả lời như vậy, vị phóng viên kia có vẻ không hài lòng, cầm míc hướng về phía Lưu Hiểu Hiên nói:
- Chào cô Hiểu Hiên, chúng tôi nghe nói thì ra cô là người Thông Thành, có thể nói cho chúng tôi biết, sao cô lại được chọn vào làm ở đài truyền hình thành phố hay không?
Phóng viên chính là đáng ghét như vậy, rất thích đào gốc tìm rễ, ngày đó Lưu Hiểu Hiên vào đài truyền hình, chính là cuộc thi tài được tổ chức ba năm trước, Lưu Hiểu Hiên bộc lộ tài năng giữa mấy trăm người thi tuyển.
Ban đầu khi đài truyền hình tuyển người, vị Bí thư tiền nhiệm từng chỉ đích danh cô, chuyện này truyền ra ngoài dựng nên vô số tin đồn. Một số người có dụng tâm xấu hỏi chuyện này, chắc chắn lại muốn tìm đề tài bới móc.
Lưu Hiểu Hiên đành cười cười.
- Đây đều đã là chuyện xưa cũ, sao vẫn có người có hứng thú với những chuyện này chứ. Nếu anh thật sự có gì muốn hỏi, chi bằng hỏi câu khác đi?
- Vậy được, cô Hiểu Hiên. Tôi muốn cô đích thân chứng thực một chuyện, không biết cô có dám trực tiếp trả lời không.
Phóng viên đổi míc, từ trong túi áo vest lôi ra một tấm ảnh.
- Xin hỏi mẹ cô có phải vì năm đó có quan hệ với người đàn ông trong tấm ảnh này, nên mới sinh ra cô không? Cô là con riêng, nên từ trước đến giờ cô không thừa nhận cha của mình, có phải không?
Nghe thấy câu hỏi này, Lưu Hiểu Hiên mặt chợt biến sắc, sau khi nhìn thấy người trong tấm ảnh, lập tức trở nên hơi thất thố. Một tay giật tấm ảnh trong tay gã phóng viên, chớp mắt đã xé rách tan tành.
Lưu Hiểu Hiên lại là con riêng không cha ư? Tin này lập tức bùng nổ trong đám người vây xung quanh, rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn người dẫn chương trình xinh đẹp trước mắt, thiện cảm ban đầu đối với cô ta bắt đầu biến thành hoài nghi.
Tay phóng viên này hình như vẫn không có ý định buông tha Lưu Hiểu Hiên, gã nói vào míc:
- Cho nên cũng giống như mẹ mình, thấy người sang bắt quàng làm họ, thích mê hoặc những người đàn ông có quyền có thế, cô có thể trước mặt mọi người thừa nhận hay không, có phải có người đứng phía sau âm thầm giúp đỡ cô không?
Một chuỗi những nghi ngờ, khiến người xung quanh thầm phát ra tiếng thở dài, Trương Nhất Phàm bước lên, một tay cướp míc của gã phóng viên.
- Anh quá đáng rồi đấy, là một người phóng viên, tôi rất nghi ngờ nhân phẩm của anh. Anh đây không phải là phỏng vấn, mà chính là ác ý công kích người khác.
Gã phóng viên này xem ra là người ở thành phố Đông Lâm, không nhận ra Trương Nhất Phàm, khi thấy míc của mình bị cướp, liền kêu lớn.
- Lẽ nào anh chính là một trong số những người đàn ông đứng sau cô ấy? Cô ấy vốn là một phụ nữ dựa vào đàn ông để leo cao, tôi chẳng qua là vạch trần bộ mặt của cô ta, anh không có lý do gì ngăn tôi nói sự thật.
Bốp ——
Trương Nhất Phàm thuận tay vung lên, một cái tát sắc lạnh giáng xuống mặt đối phương, sau đó cầm míc ném đi.
- Cút ——
Hồ Lôi xông lên, không quan tâm có nhiều người vây quanh như vậy, cứ đạp trước hai cái rồi hẵng nói.