Mấy ngày chỉ làm nhiệm vụ trông quầy, cửa hàng không thấy bị ảnh hưởng gì nhiều, hiện tại lại không có gánh nặng về tài chính nên Tần Ly quyết định sau này cứ tiếp tục lười, như vậy mới tiện cho việc đổi chỗ ở, tìm một nơi tốt hơn cho Tiểu Mãn.
Món Phật khiêu tường không dễ làm, rất nhiều nguyên liệu cần sơ chế trước. Một tay xử lý nguyên liệu một tay lật quảng cáo cho thuê phòng, bên tai nghe Tiểu Mãn đánh đàn tinh tinh tang tang, cuộc sống, thật đẹp làm sao...
Hôm nay Mục Triết Viễn rất rảnh, rảnh đến nỗi đã đảo qua tiệm cơm tới lần thứ ba, thấy chồng quảng cáo cho thuê nhà trên bàn, con ngươi chuyển vài vòng, nảy ra một ý.
“Ông chủ à, định tìm thuê phòng mới?” Mục Triết Viễn len lén thò tay nhéo Tiểu Mãn một cái.
“Ừ.” Tần Ly gật đầu.
“Ba phòng hai sảnh, mới sửa sang lại, cách nhà trẻ của con anh nửa giờ xe, tiện nghi đầy đủ, một tháng hai ngàn, chuyển vào ở luôn, thế nào?” Mục Triết Viễn chủ động mê hoặc.
“Có chuyện tốt như vậy?” Tần Ly hoài nghi nhân phẩm người này.
“À, ừm, ở chung với chủ nhà.” Mục Triết Viễn sờ sờ mũi, không vội, từ từ sẽ tới...
“Đừng nói với tôi anh chính là chủ nhà đó.” Tần Ly bóc mẽ đối phương, tính kiếm cớ lại gần con tôi à, đừng mơ.
“Tiền thuê nhà có thể thương lượng.” Mục Triết Viễn nhấc tay tỏ thành ý.
“Không cần bàn nữa!” Tần Ly cự tuyệt thẳng thừng. Người như anh, lỡ dạy hư con tôi thì sao?
Mục Triết Viễn thất vọng quá. Lười biếng bò ra bàn liếc ông chủ quán đang sơ chế rau dưa cách đó không xa, anh càng xem càng thấy vừa mắt, nếu có thể, cứ như vậy ổn định mà sống cũng rất tốt...
Chiều về, ánh nắng xuyên qua cửa kính chiếu vào trong tiệm, thật ấm áp. Mục Triết Viễn nhanh chóng bị sưởi cho buồn ngủ. Lúc Tô Bạch tới chỉ thấy cấp dưới lại tranh thủ trốn việc kia đang ngủ gục trên bàn cơm trông đến là an tường.
Tô Bạch đặt một mô hình siêu nhân trên đàn của Tiểu Mãn, tay đánh bạo thò ra xoa nhè nhẹ lên cái đầu nhỏ.
“Cám ơn chú Đại Bạch!” Tiểu Mãn quay nhìn cha rồi mới quay sang nói cảm ơn, thanh âm non nớt giòn tan ngọt tới tận tim Tô Bạch.
“Khi nào thì có thể ăn được?” Tô Bạch thong thả bước lại gần Tần Ly, nhìn đám nguyên liệu nhiều đến hoa cả mắt. Ôi, Phật khiêu tường, chỉ mới được ăn có một lần, dư vị còn ám ảnh tâm hồn ăn uống của anh đến nay...
“Mai đi, nhiều loại nguyên liệu quá, mình tôi làm không xuể, mai là cuối tuần không bán hàng, rảnh hơn.” Tần Ly liếc Tô Bạch một cái, thật muốn chặt cái tay vừa sờ trộm con mình xuống, bỏ vào nồi!
“Ngang nhiên trốn việc trong giờ làm, cậu nghĩ xem tôi nên trừ bao nhiêu tiền thưởng của cậu?” Tô Bạch ngồi xuống phía đối diện với Mục Triết Viễn, gõ gõ bàn, tủm tỉm cười nhìn cấp dưới còn đang ngái ngủ, trong lòng khó chịu muốn chết.
“Sếp à, anh không biết câu ‘thượng bất chính hạ tắc loạn’ sao?” Mục Triết Viễn dụi dụi mắt, vươn vai một cái, ngủ một giấc đã thật...
Tô Bạch nheo mắt, gật gù không nói gì. Có điều từ sau hôm đó, Mục Triết Viễn phát hiện lượng công việc của mình tăng gấp đôi, đây là chuyện về sau.
Tần Ly bận rộn luôn tay vẫn dành chút thời gian quan sát hai vị bên kia đang nhìn nhau “âu yếm”, trong lòng cảm thấy có gì đó kỳ cục lắm. Ánh nắng đầu thu xuyên qua cửa kính rọi đến hai người làm tăng thêm một loại cảm giác mộng ảo, hình ảnh này, nhìn hài hòa đến khó hiểu.
Giữa hai người đàn ông lại có thể cho người khác cảm giác như vậy, Tần Ly cảm thấy rất kỳ lạ nhưng lại không biết lạ ở chỗ nào, sau, anh lười nghĩ, liền làm một bàn cơm tối đơn giản chờ hai vị luật sư chỉ thích tranh thủ cơ hội chiếm lợi “ngự giá.”
Nguyên liệu đã sơ chế ổn thỏa, buổi tối không có việc gì làm, Tần Ly xách con lên, đi ra ngoài dạo phố đêm.
Khu phố trung tâm.
Hai cha con thong dong cùng đi dạo, thỉnh thoảng lại thơm thơm một cái, thật là dễ chịu. Đi ngang qua một quán bar, Tần Ly hiếu kỳ liếc nhìn. Kiếp trước anh nằm trong danh sách “ba không” nên hiểu biết về thứ gọi là “bar” xấp xỉ bằng không. Chú ý tới quán bar này vì anh chợt thấy bóng Mục Triết Viễn vào cửa, mặt khác, ra vào nơi này toàn là nam, không những thế mà còn là các đôi nam tay trong tay.
Quán bar cho người đồng tính!
Tần Ly giật mình tỉnh ngộ, ngay lập tức hiểu ra cảm giác quái dị mà hài hòa giữa hai vị luật sư hồi chiều là vì đâu. Thì ra là đoạn tụ! Đúng rồi! Tần Ly trước là nghiên cứu văn học cổ điển, tuy chưa từng gặp người đồng tính ngoài đời nhưng những thứ như kiểu phân đào hay long dương hay đoạn tụ thì biết không ít, trong lịch sử có khá nhiều ví dụ mà.
Hai người kia, trông cũng xứng đôi, Tần Ly mỉm cười.
Khi đi tới một quầy hàng, Tần Ly muốn đi vào chọn cho con vài bộ mùa thu nhưng Tiểu Mãn lại chôn chân bất động, ngón tay chỉ vào máy gắp búp bê ngoài cửa. Tần Ly hít sâu một hơi. Thứ này, chưa từng chơi đâu!
Nhìn đôi mắt đầy tin tưởng và chờ mong của con cưng, Tần Ly chạy vào bên trong đổi một trăm đồng thành tiền xu, quyết tâm tiến tới.
Món Tiểu Mãn tia được chính là đoàn tàu hỏa nằm dưới cùng.
Trượt!
Lại trượt!
Trượt nữa!
Liên tiếp gắp trượt, Tần Ly bắt đầu căng thẳng, mà cái miệng của Tiểu Mãn càng lúc càng cong lên.
Đến khi tờ một trăm đồng thứ ba ra đi vĩnh viễn cũng là lúc Tần Ly sụp đổ lòng tin. Trước đây luôn muốn nuông hư con cưng, đến lúc con thật sự bị chiều hư thì người chịu không nổi lại biến thành mình.
“Con à, mình ra ngoài kia mua một cái được không, ba ba hết tiền lẻ mất rồi.” Tần Ly ngồi xuống, xòe bàn tay trống không ra.
Tiểu Mãn không chịu, kéo tay anh lật qua lật lại kiểm tra mấy lần, ngay cả kẽ tay cũng xem rất kỹ, xem xong mới thật sự tin ba ba hết tiền mất rồi, sau đó cái miệng nhỏ càng vểnh cao hơn.
“Muốn, muốn cái này cơ!” Tiểu Mãn nhất định không chịu buông tha.
Con trai bảo bối lần đầu muốn một thứ, thân làm cha lại không thể lấy cho con, Tần Ly thật muốn đập đầu vào tường cho rồi.
~*
~ Lại nói anh cả của Tô Bạch, Tô Hâm Tô lão đại, vốn chỉ đi ngang qua, phát hiện hết thuốc lá nên định xuống xe mua một gói, không ngờ vừa dừng xe liền được xem một màn hay.
Chưa nói cậu nhóc đang cong môi, nắm chặt tay sau lưng, giẫm giẫm đôi chân be bé làm nũng trông thu hút đến nhường nào, chỉ riêng vị ba ba trẻ tuổi đang ngồi xổm trước mặt con bứt bứt tóc một cách đáng thương đã khiến người ta chú ý. Con còn chưa kịp khóc, cha đã sắp khóc đến nơi rồi…
Xem đủ rồi, Tô lão đại bước vào mua thuốc lá, lúc đi ra, trên tay có thêm hai đồng xu.
“Cái nào?” Lòng tốt hiếm hoi của Tô lão đại xuất hiện.
“Tàu hỏa ạ.” Tiểu Mãn vừa sụt sịt vừa nói.
Đồng xu thứ nhất, luyện tập tìm cảm giác. Đồng xu thứ hai, vật đến tay.
Tần Ly tròn mắt o.o, nhìn cái thứ khiến mình lãng phí ba trăm đồng bị người ta nắm trong tay, ghen tị đến ngứa cả răng, bây giờ nên giết người cướp của hay cướp của giết người đây?
Muốn đọc truyện hay vào ngay Thích Truyện: thichtruyen
Tô lão đại cầm tàu hỏa lắc lắc trước mặt hai cha con nhà nọ, hài lòng khi thấy được ánh mắt lấp lánh tỏa sáng của cả hai, sau đó đắc ý hất đầu, cầm tàu hỏa đi về phía xe mình.
Đi, đi mất rồi!
“Oa…” Tiểu Mãn mở mắt thật to nhìn tàu hỏa bị người ta mang đi, rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc òa lên.
Tần Ly nổi giận.
Con anh, đáng yêu biết bao, ngoan ngoãn biết bao, chưa từng tùy hứng một lần, cũng chưa một lần khóc, vậy mà hôm nay tủi thân đến mức này! Họ Tô, quả nhiên không có lấy một mống tử tế!
Tiểu Mãn nhào vào lòng cha, bàn tay bé nhỏ nắm chặt áo anh, khóc đến không kịp thở, trông đáng thương vô cùng. Tần Ly đau lòng lắm, vừa muốn bóp chết tên họ Tô kia, vừa muốn bóp chết chính mình.
Tô lão đại ngây người. Anh thấy đứa bé kia đáng yêu quá nên muốn lừa bé gọi mình một tiếng “chú” mà thôi, định đùa trẻ con một chút, ai ngờ lại đùa đến làm bé khóc mất rồi.
Biết sai nên sửa ngay, anh lập tức quay lại, hai tay dâng tàu hỏa lên, trên mặt còn nở nụ cười gượng gạo.
Dạo này Tiểu Mãn bị ba ba chiều lắm nên cũng đã biết dỗi, duỗi tay hất cái tàu hỏa xuống đất. Tàu hỏa nhỏ lăn ba bậc thang, rơi xuống thềm, gãy làm hai đoạn, hỏng luôn rồi!
Tần Ly cau mày, đặt con xuống, lấy tay lau lau những giọt nước mắt rơi như không cầm nổi trên mặt con, một tay ôm con đi vào đổi mấy đồng tiền xu rồi bước ra.
“Tiểu Mãn, bé ngoan làm hỏng đồ của người khác là phải bồi thường và nói xin lỗi, biết không?” Anh lại đặt con xuống đất.
“Dạ…” Tiểu Mãn vừa khóc vừa nấc cụt.
“Ngoan, đem đền cho chú ấy, nhớ là phải nói xin lỗi nữa nhé.” Tần Ly đặt một đồng xu vào tay con, xoay bé về phía Tô lão đại.
“Không, không cần… là tôi phải…” Tô lão đại lần đầu tiên trong đời nói năng lộn xộn. Trẻ con khóc, thật quá kinh khủng rồi, trước đây có nuôi em trai mà chưa thấy nó khóc đến như thế.
“Chú ơi, cháu xin… xin lỗi chú ạ.” Trình Tiểu Mãn đưa đồng xu ra, vẫn khóc thút tha thút thít, nước mắt từng viên từng viên lăn xuống, mà cánh tay vẫn cố chấp chìa tới.
Tô lão đại vươn cánh tay cứng ngắc nhận đồng xu, cầm trong tay liền thấy cả lòng bàn tay nóng ran, đột nhiên cảm thấy tội nghiệt nặng nề.
Tô lão đại ngẩn ngơ đứng đó, nhìn người cha bế bé con đi, nhìn bé con ôm chặt cổ cha, nhìn người cha nhẹ nhàng vuốt lưng con, nhìn hai vai bé con khóc run lên từng chập, nhìn hai cha con mặt dán mặt đi xa dần. Tô lão đại phát hiện, dường như, mình vừa bỏ lỡ điều gì.
~*
~ Hôm sau, khi Tô Bạch kích động chạy tới chờ Phật khiêu tường lại phát hiện cục cưng của ông chủ quán sưng đỏ hai mắt, đôi mắt hai mí giờ sắp thành một mí rồi, vừa nhìn là biết đã khóc, mà lại còn là khóc rất dữ nữa.
Luật sư Tô sợ hãi quá.
Bằng vào trình độ bao che cho con của ông chủ là không có khả năng tự mình làm con khóc, lẽ nào là bị người ta bắt nạt? Tô Bạch sờ sờ cái cổ, vô cùng hoài nghi khả năng hung thủ còn sống sót!
Sau đó, Tô Bạch phát hiện mình bị người ta ghét bỏ rồi. Không chỉ có vậy, gia quyến mang theo là ông anh cả mình cũng lọt vào vùng bị xa lánh. Ông chủ quán chỉ còn thiếu nước lập một cái bảng hiệu ngoài cửa, trên đó viết: Họ Tô không được đi vào…
Cẩn thận kiểm điểm bản thân một lượt, dạo này không hề có chỗ nào làm mất lòng người ta mà, Tô Bạch yên lòng, lại phát hiện anh trai mình quan sát mấy cái mô hình tàu hỏa mới xuất hiện trong quán một cách mất tự nhiên, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Mãn cũng rất không bình thường.
Chẳng lẽ là anh cả chọc người ta?
Tô Bạch lau mồ hôi lạnh, cấp tốc hủy ngay ý nghĩ đáng sợ này. Không đúng, anh cả chỉ gặp ông chủ quán có một lần, trước sau chưa tới ba phút đã bị mình tha đi, không có khả năng đó được!
“Cháu chào chú Đại Bạch.” Trình Tiểu Mãn vung vung tay mũm mĩm chào Tô Bạch.
“Chào Tiểu Mãn.” Tô Bạch cười híp mắt, bé mới lễ phép làm sao!
“Ông chủ quán à, tôi giới thiệu một chút, đây là anh trai tôi, Tô Hâm. Anh cả, đây là Trình Lâm, chủ quán này ạ.” Thấy Tần Ly đi tới, Tô Bạch vội vã giới thiệu hai người với nhau, mình đến chực cơm còn mang theo người nhà, nên chào hỏi một tiếng mới phải phép.
“Xin chào.” Tô đại ca vẫn khí thế mạnh mẽ như trước.
“Xin chào.” Tần Ly nhìn bàn tay Tô lão đại vươn tới, ra hiệu tay mình ướt không tiện bắt, lại quay sang gọi Tiểu Mãn, “Tiểu Mãn, chào chú chưa.”
Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt nhìn chú lạ mặt phía trước, trẻ nhỏ nhanh quên, hơn nữa tối qua ánh đèn không rõ lắm, bé không nhận ra đây là người xấu từng cướp đồ chơi của mình, gọi là gì nhỉ, ba ba chưa nói cho Tiểu Mãn! Chú ấy là anh của chú Đại Bạch, à, biết gọi là gì rồi!
“Cháu chào chú Đại Tân[1]!” m thanh giòn tan non nớt, thoáng cái đánh tan vẻ hoàn mỹ của Tô lão đại đang đứng đó.
[1. Từ Tân, đọc là xin, gần giống từ Hâm.]
Chú Đại Tân…
Tô Hâm =.=’ đấy là kiểu xưng hô gì thế?
Ừ, rất tốt, nhóc này có năng lực lĩnh ngộ rất cao. Tô Bạch liếc nhanh sang phía anh trai mình đã hóa đá, gật đầu tán thưởng.
Sau đó, cả hai anh em đều bị đả kích.
“Ba ba, Tiểu Tân[2] có một con chó gọi là Tiểu Bạch[2], Đại Tân có một em trai, gọi là Đại Bạch…” Trình Tiểu Mãn nhớ tới một bộ phim hoạt hình gần đây mới xem bèn gắng sức nói thật to với cha mình đang đi vào bếp.
[2. Tiểu Tân: Nhân vật chính của chuyện Shin – cậu bé bút chì, tên tiếng Nhật là Shinnosuke (Shin).]
[3. Tiểu Bạch: con chó lông trắng của Shin, tên là Shiro, thường gọi là Bạch Tuyết.]
“Đồng ngôn vô kỵ[4].” Tần Ly mỉm cười, cảm thấy mỹ mãn bước vào bếp.
[4. Lời trẻ con nói vốn không có ý xấu, không nên để trong lòng.]
Tiểu Tân có một con chó, gọi là Tiểu Bạch...
Đại Tân có một em trai, gọi là Đại Bạch...
Con nhà ai thế này, sao còn chưa lôi ra đánh đòn ngay?
Mục Triết Viễn tới vừa lúc nghe được đoạn cuối, sau đó cấp tốc vọt ra ngoài cửa ôm bụng cười khoái trá.
Đại Tân... Đại Bạch...
Tiểu Tân... Tiểu Bạch...
Chủ quán à, anh có tài, con anh rất có tài!
“Chú Triết Viễn!” Trình Tiểu Mãn nhanh mắt phát hiện bóng dáng xiêu vẹo ngoài cửa.
Mục Triết Viễn mang tới một giỏ hoa quả, thấy chủ quán không ở đây bèn đánh bạo véo má Tiểu Mãn một cái. Đương nhiên, bằng vào trình độ của Tiểu Mãn bây giờ còn chưa làm gì được cái mặt đẹp trai của chú luật sư biến thái này.
Bên kia một lớn một nhỏ đùa vui vẻ, bên này hai anh em buồn bực bóc long nhãn mới được mang tới, thoáng cái, trên bàn đã thêm một đống vỏ và hột nhãn.
“Ba ba cháu bảo, ăn nhiều nhãn sẽ bị nóng đó, không tốt cho sức khỏe đâu ạ.” Trình Tiểu Mãn nghịch một quả nhãn, nhắc nhở hai chú người lớn.
Đại Bạch nhìn Đại Tân, Đại Tân nhìn Đại Bạch, hai anh em cùng thở dài một tiếng, thả quả nhãn trong tay xuống, không ăn nữa mà đi rửa tay.
“Ái chà, cháu cũng biết nhiều quá nhỉ!” Mục Triết Viễn đùa với Tiểu Mãn.
“Đương nhiên rồi ạ!” Trình Tiểu Mãn ưỡn ngực nhỏ tự hào, lon ton chạy đi lấy sọt rác tới dọn đống rác mà hai chú lớn vừa chế tạo trên bàn.
Sau đó, Đại Tân và Đại Bạch vừa đi rửa tay về càng thêm chật vật.
Lại để một đứa nhỏ bốn tuổi dọn rác giùm...
Lại để đứa nhỏ bốn tuổi dọn rác giùm hai người lớn...
Nhìn thân hình bé nhỏ cầm sọt rác bỏ lại chỗ cũ rồi đi rửa tay, hai anh em liếc nhìn nhau càng thêm piền muộn.
Gia giáo đúng là rất tốt! Có thể dạy một đứa nhỏ tốt như vậy, thế thì...
Mục Triết Viễn sờ sờ cằm, híp mắt lại.
Mùi vị Phật khiêu tường đương nhiên rất ngon, tuy là lần đầu làm, Tần Ly coi như đã thành công, cứ nhìn lượng ăn tăng vọt của Tiểu Mãn thì biết.
Tần Ly, trước ưu tiên chăm con như mọi khi, con chỉ chỗ nào gắp chỗ đó, hoàn toàn một vẻ người cha “nhị thập tứ hiếu”.
Mục Triết Viễn, vừa ăn vừa quan sát hai cha con đối diện, càng nhìn càng thấy ấm áp, càng xem càng thấy hai anh em họ Tô ngồi cạnh đây thật dư thừa. Giá mà bên cạnh không có hai cái bóng đèn này thì tốt hơn!
Tô Bạch, luôn luôn ăn ở tốc độ cao, đây là thói quen được rèn trong quân đội, hiện tại tuy không cần vừa ăn vừa cướp nhưng tốc độ vẫn giữ vững như xưa, đương nhiên trông nhã nhặn hơn trước.
Về phần Tô lão đại, ăn uống luôn nhẩn nha chậm rãi nhai nuốt, lúc này cũng vậy. Nhìn hai cha con đối diện thân thân thiết thiết, lại nhìn đứa em ngồi bên vùi đầu ngấu nghiến, Tô lão đại rốt cuộc phát hiện mình bỏ lỡ điều gì. Có lẽ, có một mái ấm cũng là điều hay!
“Triết Viễn, sau bữa chiều có rảnh không?” Tần Ly đút cho Tiểu Mãn no bụng mới bắt đầu ăn.
“Rảnh mà!” Mục Triết Viễn nuốt một miếng, nói như đinh đóng cột. Đây là hẹn hò sao?
“Có thể đưa tôi tới đại học S không?” Tần Ly hỏi. Hôm nay cố tình làm nhiều một chút, lão Mã cũng rất thích ăn, lát nữa đưa qua một ít.
“Không vấn đề gì!” Mục Triết Viễn tăng tốc cho đũa. Hẹn hò, hẹn hò thật rồi!
Tô Bạch ngẩng đầu liếc nhìn hai người, buồn bực trong lòng. Hai người này thân thiết như vậy từ khi nào nhỉ? Theo lẽ thường phải thân với mình hơn chứ, tìm tài xế thì bảo mình mới phải! Còn nữa, Mục Triết Viễn cậu quên là tối nay có hẹn với ngài William rồi à? Hừ, để rồi xem, mai tôi trừ lương của cậu!
~*
~ Tần Ly bưng hai bình giữ nhiệt thật to, cùng Tiểu Mãn ngồi ở ghế sau. Mục Triết Viễn hơi bất mãn, ông chủ quán sao lại ngồi ghế sau, lẽ ra phải ngồi ghế phụ cạnh mình mới đúng chứ!
Xe chạy rất êm.
Tiểu Mãn lấy điện thoại của ba ba, bấm số, bật loa ngoài.
“Alo...” Giọng Lý Tranh truyền ra từ di động.
“Chú Lý Tranh, cháu là Tiểu Mãn...” Tiểu Mãn đang cầm di động, nghe được giọng Lý Tranh thì cười khanh khách. Lại nói, ngoại trừ cha mình, Tiểu Mãn thích nhất là chú Lý Tranh – người hay cùng bé chơi các trò.
“Ô, cục cưng Tiểu Mãn, nhớ chú rồi à?” Lý Tranh cũng cười rộ lên, một loạt âm thanh sách vở loạt soạt truyền tới.
“Nhớ ạ. Tiểu Mãn đang tới chỗ chú tặng Phật... Phật leo tường, ba ba làm, ngon lắm.” Tiểu Mãn kiêu ngạo vỗ vỗ bình giữ nhiệt bên cạnh.
Phật leo tường!
Tần Ly và Mục Triết Viễn cười đau cả bụng.
“Cái gì vậy?” Lý Tranh nghĩ mãi không ra.
“Là Phật khiêu tường. Bọn anh sắp tới rồi, chờ em ở cửa quán cơm thứ hai nhé.” Tần Ly ở bên cạnh tiếp một câu.
“Oa, lại có lộc ăn, anh Đại Lâm tốt quá!” Lý Tranh càng cao hứng. Là một sinh viên nghèo, đi làm thuê gặp được ông chủ tốt là một chuyện rất may mắn. Hoàn cảnh gia đình Lý Tranh khó khăn, sức khỏe mẹ cậu không tốt, Lý Tranh ngoại trừ kiếm học phí còn phải thỉnh thoảng gửi tiền phụ giúp mẹ. Tần Ly biết chuyện, mỗi lần gọi Lý Tranh tới ăn cơm sẽ lại gói một phần cho cậu mang về, như vậy bữa sau cậu lại có đồ ăn.
“Tiểu Mãn không tốt sao, Tiểu Mãn không tốt sao?” Tiểu Mãn sốt ruột, rõ ràng mình cũng tới đưa cơm mà chú Lý Tranh chỉ nói ba ba tốt, tủi thân quá đi!
“Tiểu Mãn đương nhiên là tốt rồi. Tiểu Mãn của chúng ta là đứa bé ngoan đáng yêu nhất hiểu chuyện nhất!” Lý Tranh cười không khép miệng.
“Còn phải là xinh đẹp nhất nữa!” Tiểu Mãn lớn tiếng nói.
“Phải phải phải, còn là xinh đẹp nhất nữa.” Lý Tranh thu dọn sách vở xong, kẹp vào nách chạy ra khỏi thư viện. May mà đang là giờ cơm, thư viện không có ai, nếu không mình nói chuyện điện thoại như vậy để người ta nghe được sẽ bị cười chết.
Mục Triết Viễn lẳng lặng nghe Tiểu Mãn nói chuyện qua điện thoại, chính anh cũng không phát hiện khóe miệng mình đã giương cao thế nào.
~*
~ Bên này, lão đại nhà họ Tô đang thu dọn hành lý chuẩn bị về Mỹ. Tô lão tam nhà ta đang băn khoăn chuyện vì sao ông chủ quán lại có vẻ thân thiết với Mục Triết Viễn, xoắn xuýt một trận không nghĩ ra, kết quả lại càng thêm xoắn xuýt.
Tiễn anh trai đi, Tô Bạch nghĩ tới việc gọi Mục Triết Viễn đến nói chuyện. Mục Triết Viễn luôn là người thích gặp dịp thì chơi đùa một chút, chủ quán kia không phải là người có thể đùa.
Mục Triết Viễn cũng rất phiền muộn
Anh chàng họ Mục này thuộc phái hành động, vừa mắt liền ra tay, không dây dưa lằng nhằng, nhưng lần này đụng phải tảng đá rồi. Đầu tiên, anh không hiểu gì về người ta. Lời ngon tiếng ngọt, ai chẳng biết nói. Thế nhưng với chủ quán, ngoài con trai bảo bối ra, cái gì cũng không quan tâm, chưa từng thấy anh ta giải trí cái gì, càng không biết anh ta thích gì.
Dụ dỗ con anh ta?
Nhưng mà con anh ta, trong mắt trong lòng đều chỉ có ba ba, ngay cả việc mình ngứa tay muốn bóp cái má mũm mĩm một cái cũng phải đề phòng móng vuốt nhỏ tập kích.
Mục Triết Viễn cảm thấy rất thất bại.
Tô Bạch cũng cảm thấy rất thất bại.
Nói chuyện với Mục Triết Viễn, chẳng có tác dụng gì. Thật lòng? Muốn yên ổn sống? Mục Triết Viễn mà đáng tin thì lợn mẹ cũng có thể leo cây. Lần nào anh ta chẳng nói thật tình, mà đã có lần nào vượt qua được một tháng?
Xem ra nên tìm cơ hội nhắc nhở chủ quán thì hơn.
Đi tới quán cơm nhỏ, Tần Ly đang xem mấy trang quảng cáo cho thuê phòng, Tô Bạch tự tìm chỗ ngồi xuống.
“Các anh rảnh lắm hả? Cả chiều hết người nọ đến người kia chạy tới đây ngồi.” Tần Ly liếc xéo Tô Bạch một cái.
Hết người này đến người kia? Thảo nào cả buổi chiều không thấy tên họ Mục đâu, thì ra lại trốn việc! Tô Bạch nheo mắt, tính toán xem nên trừ bao nhiêu tiền lương của cấp dưới.
“Ôi dào, tôi bảo rồi chủ quán à, đừng xem nữa, chỗ tôi thật sự rất tốt, tiền thuê nhà cũng có thể thương lượng lại, mỗi tháng một ngàn đồng thế nào?” Mục Triết Viễn bưng hai ly cà phê từ ngoài đi vào.
Một ngàn đồng? Hai mắt Tần Ly lóng lánh, không trả lời. Giá thuê nhà giảm nhanh quá nhỉ, điển hình của “vô sự mà xun xoe”…
Ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt chằm chằm như muốn ăn thịt người mà Tô Bạch ném sang cho Mục Triết Viễn, lại thấy vẻ mặt Mục Triết Viễn rất là bất cần, Tần Ly tỉnh ngộ. Thì ra là thế, tình nhân giận dỗi mà thôi…
Suy luận: Tô Bạch chọc Mục Triết Viễn giận, Mục Triết Viễn tìm mình tới khích đối phương…
Hai người này còn ngây thơ quá đi! Đến cả cậu nhóc tám tuổi nhà lão Mã cũng không thèm chơi chiêu này nữa rồi.
“Ông chủ à, theo tôi được biết, điều kiện chỗ anh ta không tốt lắm đâu, tình trạng vệ sinh không ổn, không hợp với trẻ em. Hay là xem chỗ tôi thế nào? Cách đây không xa lắm, có xe đi nhờ, mỗi tháng tám trăm.” Tô Bạch nhấc ly cà phê Tần Ly đẩy đến trước mặt mình, nhấp một hớp, nhẩn nha nói.
“Được, quyết định thế đi, lúc nào xem phòng?” Tần Ly vui vẻ. Xem ra lần này nhiều kịch vui, hay rồi đây! Từ khi chia tay với vợ chồng lão Mã, thú vui của Tần Ly đã giảm đi rất nhiều, lúc này thói hư tật xấu trong máu đã bắt đầu rục rịch. Đương nhiên, có lợi mà chiếm lại càng tốt…
Mục Triết Viễn thật muốn cắn sếp mình một nhát. Ai bảo điều kiện chỗ tôi không tốt? Ai bảo tình trạng vệ sinh nhà tôi không ổn? Tôi nhớ nhà tôi với nhà anh đối diện nhau mà? Đến thiết kế trong nhà tôi với nhà anh đều tương tự, chẳng lẽ chỗ anh lại thích hợp hơn chỗ tôi? Chẳng lẽ chỗ tôi lại không có xe tiện đường? Ông chủ à, không được để mấy lời mật ngọt mua chuộc nha, tôi cũng có thể bớt cho anh hai trăm, không, ba trăm năm trăm đều được!
Cho dù không muốn đến đâu, chuyện thuê phòng Mục Triết Viễn không thể can thiệp được nữa, thế nhưng, vì sao anh cố ý uống cà phê tôi mua cho chủ quán chứ hả hả hả…
“Tôi chỉ uống Blue Mountain.” Thấy Mục Triết Viễn nhìn chằm chằm ly cà phê anh ta tặng mình bị bay sang tay người khác, Tần Ly nhẹ nhàng quẳng tới một câu.
Sau đó, hai vị luật sư hóa đá.
Chỉ uống Blue Mountain…
Chỉ uống Blue Mountain nha…
Xem trình độ thưởng thức của người ta kìa…
Không đúng, đấy không phải ông chủ quán cơm nhỏ thất học hay sao…
Hai vị luật sư nhìn nhau, lại đồng thời quay đi.
Nhìn đồng hồ, còn một lát mới tới giờ đón trẻ, Tô Bạch liền xách người về nhà xem phòng, Mục Triết Viễn mài răng một hồi, không làm gì được, đành về phòng làm việc tiếp.
Ba phòng ngủ hai sảnh, gia dụng đầy đủ như giản lược, rất phù hợp với tính cách của tên luật sư lòng dạ đen tối nọ.
Chỉ là phòng ở này làm cho người ta cũng có cảm giác “thoáng” quá cỡ. Trong bếp chỉ có tủ lạnh và máy lọc nước, trong tủ lạnh chỉ có bia và mì gói.
Đây là kiểu căn hộ điển hình của đàn ông độc thân, giống hệt phong cách nhà cũ của Tần Ly trước đây. Sau khi cha mẹ gặp tai nạn qua đời, tủ lạnh nhà Tần Ly chỉ có đá thôi. Khi đó ngày ba bữa cơm đều do lão Mã lo, các tờ rơi của cửa hàng cơm hộp dán khắp nơi. Khi nào lão Mã bận công tác thì sẽ gọi cơm cho Tần Ly, anh chỉ việc mở cửa nhận cơm rồi trả tiền là xong.
Hẹn ngày hôm sau dọn nhà, rồi Tần Ly vội vã chạy tới nhà trẻ đón Tiểu Mãn, suýt nữa muộn giờ đón con cưng.
~*
~ Đồ đạc không nhiều, một chuyến xe là hết, chỉ có cây đàn dương cầm của Tiểu Mãn chiếm chỗ hơi nhiều chút.
Khi ấy Tô Bạch không có ở nhà, đến lúc anh rời tòa án tới tiệm cơm mới phát hiện tấm biển đóng cửa treo ở đó. Về đến nhà, Tô Bạch ngỡ ngàng, hơi mất tự nhiên.
Nhiều năm qua sống một mình đã thành quen, nay lại mọc thêm hai người trong nhà, là hai người không phải quen thuộc lắm, khiến anh hơi lúng túng. Lúc ấy bị Mục Triết Viễn kích cho nóng đầu liền đem người về nhà, nay hối hận cũng đã muộn.
Phòng khách biến đổi không lớn, chỉ có ở góc phòng thêm một cây đàn dương cầm, ngược lại, phòng bếp lại thay đổi khá nhiều, thêm nguyên một bộ đồ làm bếp, nhìn là biết vừa mới mua, hộp vỏ còn bày trên sàn chưa kịp vứt. Tiếp theo là tủ lạnh, đã bị các loại rau dưa thịt cá nhồi đầy.
“Anh về rồi à!” Tần Ly thò đầu ra chào, lại rụt đầu về tiếp tục bận rộn.
“Tôi giúp được gì không?” Tô Bạch đi tới, quan sát căn bếp đã biến dạng của mình.
“Vậy phiền anh giúp tôi vứt cái đống rác này đi nhé, cám ơn.” Tần Ly chỉa chỉa đống hộp trên sàn, tiếp tục sửa sang nhà bếp.
Xuống lầu vứt rác, hút một điếu thuốc, khi Tô Bạch trở lại đã thấy cơm nước nóng hầm hập bày trên bàn.
Chỉ có món mì cà chua trứng gà đơn giản, thêm ít rau dưa chua cay ngon miệng, Tô Bạch vẫn ăn rất cao hứng, tia phiền muộn cuối cùng cũng bay mất. Có một khách trọ biết làm cơm lại tình nguyện vào bếp cũng hay.
“Sao không thấy Tiểu Mãn đâu?” Ăn uống no đủ, đại luật sư Tô mới phát hiện thiếu một người.
“Hôm nay bọn nhỏ nghỉ thu, ra ngoài cắm trại, mai mới về.” Nghĩ đến con, Tần Ly lo lắng không thôi, đây là lần đầu tiên Tiểu Mãn rời cha lâu như vậy, chẳng biết có khóc nhè không nữa.
Tô Bạch ăn xong lại chui vào phòng làm việc, hôm nay vừa nhận một vụ án lớn, bận rồi đây. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Thấy sắc mặt đại luật sư không vui, không nói năng gì nhiều, chắc là chuyện tình cảm với Mục Triết Viễn không được ổn lắm, Tần Ly lắc đầu, cũng về phòng mình.