Mùa đông, trời tối sập rất sớm, Tô Bạch đón Tiểu Mãn về nhà, trong phòng u ám. Tô Bạch khẽ nhíu mày. Chủ quán bình thường thích sáng sủa, giờ này đèn đuốc đã sáng trưng, bếp đã bay mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Thế mà giờ không thấy bóng người đâu!
Tần Ly ôm chặt con, cằm đặt trên vai bé, nước mắt từng giọt từng giọt lặng lẽ rơi. Rơi lệ, là một điều rất xa lạ với Tần Ly. Ngay cả khi cha mẹ mất, Tần Ly chỉ suốt ba ngày đêm đánh đàn không ăn không ngủ. Rơi lệ, là phản ứng của thân thể này, là chấp niệm cuối cùng của Trình Lâm.
“Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?” Tô Bạch đứng ở ngoài cửa, không dám lại gần. Chủ quán không ổn lắm, đã có chuyện?
“Về rồi à? Tối nay ra ngoài ăn đi, lần trước Triển Vân giới thiệu một quán cay Tứ Xuyên, tôi vẫn muốn thử xem sao.” Tần Ly ôm Tiểu Mãn đứng lên, mỉm cười nhìn về phía Tô Bạch, bề ngoài trông không có gì khác thường.
“Được, chờ tôi thay chút đồ đã.” Tô Bạch yên lòng.
Bình tĩnh yên lặng ăn cơm, Tần Ly càng ăn càng kinh ngạc, rất nhiều chi tiết nhỏ trước đây chưa từng chú ý nay bày ra trước mắt.
Khi Tiểu Mãn cầm đũa, ngón trỏ hơi nhếch lên, đặt tay ở đoạn hai phần ba của thân đũa. Tô Bạch cũng vậy.
Lúc ăn canh, Tiểu Mãn luôn khuấy một vòng rưỡi mới múc một thìa, lúc uống hơi hơi chu miệng. Tô Bạch cũng vậy.
Tiểu Mãn ăn dưa hấu không nhả hạt, ăn nho không nhổ da, ăn táo thích gặm cả vỏ, ăn lê muốn cắt thành miếng. Tô Bạch cũng vậy.
Tiểu Mãn…
Tần Ly biết Tiểu Mãn thuộc nhóm máu hiếm, lại không biết Tô Bạch cũng vậy.
Tần Ly biết Tiểu Mãn ra đời là một sự cố ngoài ý muốn, lại không biết Tô Bạch đã chế tạo cái “ngoài ý muốn” ấy thế nào.
Tần Ly biết mẹ ruột của Tiểu Mãn cũng không rõ cha bé là ai, lại không biết Tô Bạch làm thế nào phát hiện ra manh mối.
Tần Ly biết Tiểu Mãn thích thân cận Tô Bạch, lại không biết Tô Bạch làm giám định ADN lúc nào.
Tần Ly biết kết quả giám định được gửi tới nhà từ ba tuần trước, lại không biết Tô Bạch vì sao có thể bình thản như chưa có gì xảy ra.
Tần Ly biết Tiểu Mãn rất đề phòng người lạ, lại không biết Tô Bạch và bé càng lúc càng thân từ khi nào.
Tần Ly nhớ tới một từ.
Viên đạn bọc đường.
Diễn biến hòa bình.
Tô Bạch, là lúc nào phát hiện manh mối, lúc nào bắt đầu bố trí chuyện này?
Luật sư, quả thật nham hiểm.
Trở thành Trình Lâm chỉ mới sáu tháng nhưng Tần Ly dường như đã trải qua những buồn vui vô hạn. Anh biết, nếu Tô Bạch nghiêm túc, vậy thì anh – không có bất luận cơ hội nào. Tô Bạch không phải Chu Cẩn Nhan, Trình Lâm cũng không phải Tần Ly. Khoảng cách giữa hai người, dường như là vô tận.
Nếu không có Tiểu Mãn, nếu không có Tiểu Mãn…
Loại cuộc sống đó, là một ngày mai đen tối đến không thể tưởng tượng. Làm sao không có Tiểu Mãn được? Làm sao có thể không có Tiểu Mãn?
Anh từng mơ rất nhiều về ngày mai, mỗi giấc mơ lại giống nhau kỳ lạ. Nỗ lực hai mươi năm, nuôi Tiểu Mãn trưởng thành. Sau đó, về hưu, hưởng thụ cuộc sống, chờ Tiểu Mãn nuôi mình, chăm sóc mình lúc già cả, lúc đau ốm đến khi ngậm cười nhắm mắt.
Kiếp trước cô đơn nửa cuộc đời, hậu sự cũng do một tay sư huynh lo liệu, ngay cả hiếu tử túc trực bên linh cữu cũng là đứa con tám tuổi của lão Mã. Đời này có con trai của mình, làm sao buông tay được, làm sao có thể buông tay, làm sao nỡ buông tay?
Muốn có con, cũng muốn cả thân tình. Cho nên ngay từ đầu mới tiếp cận, cho nên ngay từ đầu mới đối chọi gay gắt với Mục Triết Viễn, cho nên mới phải đem mình về nhà mưa dầm thấm lâu đi! Đúng là hiệu quả, chẳng phải bây giờ anh ta đã thành công cướp đi phân nửa sự chú ý của Tiểu Mãn sao?
Tô Bạch, anh điên rồi.
~*
~ Tô Bạch dùng đôi đũa đang muốn chạy về phía món thịt lợn Tứ Xuyên, lén lút đánh giá chủ quán ngồi đối diện. Có gì đó không ổn, rất không ổn. Ánh mắt chủ quán nhìn anh vừa rồi, trông thì có vẻ bình thường nhưng sao lại khiến người ta có cảm giác như bị lột sạch quần áo, đúng vậy, chính là cái loại cảm giác trần trụi không thể che giấu điều gì.
“Ăn cơm đi, đừng chỉ lo gắp cho Tiểu Mãn.” Tô Bạch gắp một miếng thịt luộc đưa qua.
“Cảm ơn.” Tần Ly nhận, ăn ngay.
Da đầu Tô Bạch tê dại một mảng. Cảm ơn… Chủ quán biết cảm ơn từ lúc nào… Lẽ nào mình lại làm sai cái gì…
“Chú Đại Bạch, ăn.” Tiểu Mãn gắp một miếng gà cay, không ngại cực khổ tha tới bát Tô Bạch.
Tô Bạch rạng rỡ mặt mày.
Tần Ly khẽ cười khổ. Đây là, huyết thống!
“Tô Bạch, anh đặt vé máy bay giúp tôi nhé, tôi muốn đi thăm lão Mã!” Tần Ly gỡ xương cá cho Tiểu Mãn, “Chiều nay tôi đã xin cho Tiểu Mãn nghỉ một tuần.”
“Ba ba, chúng mình đến nhà anh Tiểu Mã chơi sao? Thích thích!” Tiểu Mãn hoan hô.
“Ừ. Con thích anh Tiểu Mã không?” Tần Ly xoa đầu con.
“Thích ạ, ngoài ba ba và chú Đại Bạch, con thích nhất anh Tiểu Mã! Lần trước anh Tiểu Mã còn bảo cho con một con chim sáo đấy, ba ba, ngày mai chúng ta đi đi!” Tiểu Mãn nhào vào lòng cha, nôn nóng.
“Ngày mai? Gấp thế cơ à? Đi những một tuần?” Tô Bạch sửng sốt.
“Trời lạnh, đi một chuyến cũng không dễ, tôi muốn tới chơi lâu lâu một chút.” Tần Ly ôm chặt Tiểu Mãn. Đi lâu mấy ngày, cũng có thêm mấy ngày tính toán cho tương lai.
“Hai người đi cả, tôi biết làm sao?” Tô Bạch nhăn mặt khổ não, nghĩ đến mấy ngày nhà cửa lạnh lẽo, cơm canh nguội ngắt, rầu rĩ không thôi.
“Xem anh kìa, trước đấy chẳng phải anh vẫn sống một mình đó thôi?” Tần Ly lé mắt nhìn. Thích vờ vịt à, anh cứ vờ vịt nữa đi!
“Nhưng bây giờ không giống mà, tôi có anh rồi.” Tô Bạch đau khổ giãy giụa.
“Nói năng cẩn thận, đừng để người khác hiểu lầm!” Tần Ly trừng mắt. Là do có tôi sao, có con trai anh mới đúng!
“Ba ba, chú Đại Bạch không đi với chúng ta sao? Tiểu Mãn không nỡ bỏ lại chú Đại Bạch, chúng mình mang theo chú có được hay không, Tiểu Mãn sẽ chăm sóc chú Đại Bạch thật tốt!” Trình Tiểu Mãn vừa nghe nói phải xa chú Đại Bạch liền nôn nóng. Chú Đại Bạch nói muốn dẫn Tiểu Mãn đến một chỗ gọi là nước Mỹ chơi, nói chỗ đó rất nhiều thứ hay nha.
“Ngoan, chú Đại Bạch phải đi làm nữa!” Tần Ly dỗ dành.
“… Ba ba, vậy chúng ta không đến nhà anh Tiểu Mã nữa, ở lại chơi với chú Đại Bạch có được không?” Tiểu Mãn nắm góc áo cha, khổ sở cầu xin.
Tần Ly cười mà miệng đắng ngắt. Đây là huyết thống, Trình Lâm bốn năm nuôi nấng, Tần Ly nửa năm cưng chiều cộng lại cũng không bằng huyết thống này!
Tần Ly đi. Để Tiểu Mãn ở lại.
~*
~ Ở nhà lão Mã du đãng vài ngày, lão Mã chịu không nổi, Phương Sanh cũng chịu không nổi. Theo Phương Sanh, nên bay qua chặt tên cướp con kia ra luôn, đương nhiên, bị lão Mã ngăn lại.
“Tiểu Ly, nếu anh ta khởi tố, chú không có bất kỳ cơ hội thắng nào.” Lão Mã phân tích tình huống.
“Trình Lâm, tốt nghiệp trung học, không tài sản, không nhà, không việc làm. Đây là chú.”
“Tô Bạch, luật sư có tiếng, có nhà có xe có văn hóa, anh mà là quan tòa cũng sẽ không để mắt đến chú làm gì. Mấu chốt là, người ta giờ còn được con người ta thích nữa.”
“Em biết.” Tần Ly ngồi trên sàn, ủ rũ.
“Nếu như, chị nói là nếu, nếu như không có Tiểu Mãn, chú…” Phương Sanh chưa nói hết câu đã bị sắc mặt Tần Ly dọa sợ.
“Chị, nếu không có Tiểu Mãn,” Tần Ly nở nụ cười, “Em bây giờ thật sự nghĩ, sống một mình rất nhàm chán.”
Lão Mã run rẩy, nhào tới nắm chặt vai tiểu sư đệ, nói năng lộn xộn, “Tiểu Ly, đừng dọa anh, lần trước chú có biết chú khiến anh đến giờ vẫn còn gặp ác mộng, đừng có nói ngốc cái gì, chúng ta cùng nhau nghĩ cách, cùng lắm thì anh thuê người thịt hắn, không ai biết là xong…”
Phương Sanh một cước đạp bay lão chồng đã thần trí không rõ, cảm thán, “Nếu mà chú là con gái thì ổn rồi, có thể làm một phát bá vương ngạnh thượng cung vác bụng làm đám cưới, nhưng mà chú lại là một thằng đàn ông, xem như có nửa năm ở chung cũng chẳng có luật nào bảo đảm.”
“Em cần bẻ cong anh ta.” Tần Ly nắm tay, rất là khí phách nói.
~*
~ Mấy ngày này, Tô Bạch sống không dễ chịu lắm.
Chưa bao giờ biết trẻ lại khó chăm đến thế, không biết trước đây chủ quán giải quyết thế nào mà trông đến là dễ dàng, lại còn mở quán cơm, làm việc nhà, nuôi chủ nhà nữa…
Tiểu Mãn rất ngoan ngoãn, nghe lời, dễ nuôi. Đưa đón đến nhà trẻ, đúng giờ ăn cơm, đúng giờ đi ngủ, rất dễ. Nhưng mà, thế giới tinh thần của trẻ em quá to lớn, vấn đề lớn nhỏ quá thâm ảo, vị thạc sĩ luật học, đang làm nghiên cứu sinh là Tô Bạch nhà ta, đã chống đỡ không nổi rồi.
Một vấn đề nữa là, ăn cơm nhà quen rồi, từ không kén ăn đã chuyển thành kén chọn lắm, rất không thích đồ ăn nhà hàng, nghĩ rằng hương vị không chính tông, đồ ăn không sạch sẽ.
Phòng ở thì lộn xộn kinh khủng. Tiểu Mãn không thể dọn dẹp, anh lại không biết dọn, quần áo bẩn đổ đống, đồ đạc vứt lung tung, cần cái gì tìm cũng không thấy, luật sư Tô muốn chết quá. Nhưng dù sắp chết cũng phải bò lên mời lao công tới dọn dẹp nhà đã.
Lúc này, Tần Ly mới đi được ba ngày.
Tô Bạch đang họp, Tiểu Mãn ngồi trong phòng làm việc vẽ tranh chờ chú Đại Bạch tan tầm.
Mục Triết Viễn nghĩ không ra. Thủ lĩnh nhà mình biết tốt bụng giúp người ta trông con từ khi nào, nhìn đám đồ chơi mới mọc ra trong phòng làm việc của sếp, ừm, có gian tình, khẳng định có gian tình! Tuy anh không thừa nhận nhưng mắt quần chúng sáng như sao đấy nhá!
Anh nói xem, sờ cũng đã cho người ta sờ, bóp cũng đã bóp, anh còn không thừa nhận, còn vờ làm thẳng nữa. Già mồm cãi cố! Chẳng lẽ, thủ lĩnh xấu hổ, sợ người khác biết mình là ‘nằm dưới’? Nghĩ đến khả năng này, Mục Triết Viễn lập tức hăng máu lên. Không nhìn ra đấy, chủ quán cũng mạnh mẽ ghê cơ! Bái phục bái phục. Đại luật sư Mục đã có thần tượng đầu tiên trong đời.
Về đến nhà, xa xa thấy cửa sổ sáng đèn, Tô Bạch phấn chấn hẳn, chợt nghĩ tới căn phòng bị mình chà đạp đến biến dạng, anh chột dạ, vọt ngay vào thang máy.
Mục Triết Viễn đứng ngay đơ, há hốc mồm. Tiểu Mãn, bảo bối Trình Tiểu Mãn của chủ quán, bị vứt lại, bị thủ trưởng hoàn toàn bỏ qua! Trời đất, gian tình này sâu đến cỡ nào rồi! Vụ này nhất định phải xem!
Kéo tay Tiểu Mãn, Mục Triết Viễn tiến thẳng về phía thang máy, vậy mà nhóc con lại đứng im.
“Chú Triết Viễn ơi, chúng ta chờ một lát rồi mới lên nha!” Tiểu Mãn kéo tay Mục Triết Viễn ra phía cửa.
“Vì sao thế?” Mục Triết Viễn không hiểu, “Lẽ nào Tiểu Mãn không nhớ ba ba?”
“Nhớ lắm ạ, nhưng ba ba từng nói, quấy rầy người khác hẹn hò sẽ bị sét đánh đó.” Trình Tiểu Mãn chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn bầu trời. Bị sét đánh sẽ thành đen kịt xù xù, Tiểu Mãn không muốn đâu, nhưng mà, Tiểu Mãn nhớ ba ba lắm, sao bây giờ?
Mục Triết Viễn phục lắm. Xem xem, xem gia giáo nhà người ta, xem cách người ta dạy con đi…
~*
~ Mở cửa.
Ánh đèn sáng choang, mọi thứ ngay ngắn sạch sẽ, sáng sủa gọn gàng. Tô Bạch quét mắt một vòng, ngượng ngùng nhìn về phía người nọ đang ngồi trên ghế, liếc sang đám quần áo bay lượn ngoài ban công, không biết nói gì.
Tần Ly mỉm cười, đứng dậy đi về phía Tô Bạch.
Tô Bạch cứng ngắc người, tựa vào cửa, chủ quán, định tiến hành bạo lực gia đình sao? Ừm, cái này hẳn thuộc về phạm trù cố ý gây thương tích, hẳn nhiên, nếu mức độ thương tổn đến cỡ…
“Gầy.” Tần Ly quan sát trên dưới một lượt, cho ra kết luận.
Tô Bạch cảm thấy tủi thân. Ăn không ngon ngủ không ngon thì sao chẳng gầy? Giờ bụng mỡ không có nữa rồi, xem anh sờ cái gì? Tô Bạch lui lại một bước, tưởng người nọ muốn nhào tới sờ anh, chuẩn bị phản kháng cũng đã làm tốt, ai dè người ta chỉ vòng qua mình mở cửa đi ra.
Sau đó, Tô Bạch ý thức được một vấn đề.
Anh bỏ lại Tiểu Mãn dưới kia!
Để tôi đi chết đi! Tô Bạch đập đầu vào cửa, cho tôi một nhát nhanh gọn đi!
Tô Bạch bất an cả buổi. Sai lầm bự như vậy, thế mà chủ quán không biểu thị bất cứ khó chịu nào, còn mỉm cười giục mình ăn cơm, lại không ngừng gắp đồ cho mình. Chẳng lẽ đây là bữa tối cuối cùng? Tô Bạch thấy cái bát trong tay càng ngày càng nặng. Mà thôi, chết sớm đầu thai sớm, không thể lãng phí nhiều món ăn ngon như vậy.
Mục Triết Viễn xem trò vui thật cao hứng. Đang ở dưới lầu dụ dỗ Tiểu Mãn lên nhà, chủ quá đã tự mình xuống nhận trẻ lạc, tự khiêng con lên lầu, lại còn mời khách ăn cơm, dường như không có gì khác trước, nhưng anh vẫn thấy là lạ.
Cả tối Tiểu Mãn đều rúc trong lòng cha, nào ôm nào hôn, đến nỗi Tô Bạch vừa ghen tị vừa thèm, đến bao giờ nhóc con mới thân với mình như vậy?
Nằm trên giường, Tô Bạch đang nghĩ xem nên giải thích về biểu hiện mấy ngày qua với chủ quán thế nào, cửa phòng bị đẩy ra.
Lại nữa rồi!
Tô Bạch kéo chăn che kín, khẩn trương như ra trận. Bụng mỡ không còn nữa rồi, nếu làm hỏng hứng thú của chủ quán, dẫn đến bị tính sổ một lượt, vậy thì không còn đường sống!
Tần Ly bật đèn sáng trưng, khiến Tô Bạch thấy rõ anh đang mặc áo ngủ bằng tơ màu đỏ sậm. Anh chầm chậm bước từng bước về phía giường, mỗi bước chân như đang giẫm lên trái tim đầy sợ hãi của Tô Bạch.
Chuyện gì đây? Tô Bạch chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái, nổi giận. Lẽ nào lại muốn cướp giường mình?
Tần Ly nhấc chân lên giường, một chân kẹp bên hông Tô Bạch, tay trái ấn lên vai anh, tay phải nắm bàn tay siết chặt mép chăn kia, mỉm cười, “Tô Bạch, tôi vừa mắt anh, làm vợ tôi nhé!”
Tô Bạch nằm im bất động, hiểu ra.
Chủ quán đang mộng du!
Tô Bạch khá hiểu người mộng du, biết không dễ đánh thức, cho nên rất thức thời xem mình là đạo cụ cùng người ta mộng du luôn. Được rồi, giờ mình là cái drap giường, Tô Bạch ngoảnh đi, âm thầm tự thôi miên mình.
“Câu trả lời của anh là gì?” Không nhận được trả lời, Tần Ly mất hứng. Gì thì cũng nói một câu chứ, làm như người ta đang cưỡng bức lương dân không bằng! Nhận hay không nhận nói một câu cho sảng khoái! Luật sư quả là đáng ghét!
Đầu óc Tô Bạch xoay chuyển nhanh chóng. Ra là còn cần phối hợp ngôn ngữ nữa! Nói gì bây giờ?
“Nói nhanh.” Tần Ly giục, tay siết mạnh hơn.
“À thì, tỏ tình gì đấy hẳn nên nhã nhặn chút chứ, ai lại như anh thế này!” Tô Bạch bị bóp đau, vội vã phối hợp, mộng du gì đó thật đáng ghét, chủ quán, mau tỉnh lại đi!
Nhã nhặn một chút à, Tần Ly cau mày, trong đầu lật giở lại toàn bộ các loại sách đã đọc, rốt cuộc nghĩ đến một câu tỏ tình nhã nhặn.
“Tô Bạch, tôi muốn ngủ với anh!” Tần Ly nói xong, mắt long lanh nhìn Tô Bạch. Câu này đủ nhã nhặn rồi đi, câu kinh điển của Lỗ Tấn tiên sinh đấy!
Không phản ứng, đương nhiên, chuyện lớn trong đời phải cân nhắc cho kỹ. Tần Ly không vội, thay đổi một tư thế thoải mái hơn trên eo Tô Bạch. Cứng hơn trước, không được, sau này phải nuôi béo một chút, đương nhiên không thể béo quá, sờ vừa tay là đủ.
Tô Bạch khóc không ra nước mắt, bởi vì anh phát hiện, hai mắt người kia rất sáng, không phải đang mộng du.
Trời đất, đây là sao chổi đâm vào địa cầu hay thế giới khủng hoảng rồi? Lẽ nào, chủ quán đi chơi một chuyến bị cái gì kích thích, điên mất rồi?
Tô Bạch cảm thấy rét run người.
Người kia nói, Tô Bạch, tôi rất nghiêm túc.
Người kia nói, Tô Bạch, anh đồng ý đi, tôi sẽ thật tốt với anh.
“Khụ, này, chúng ta thay đổi tư thế khác nói chuyện được không?” Tô Bạch cuối cùng tìm lại được giọng mình. Bị người đè lên nói chuyện, quá yếu thế, không phát huy bản thân được.
“Ừ.” Tần Ly nhanh nhẹn đồng ý, vén chăn chui vào, cả người quấn tới.
Tô Bạch khóc thét trong lòng. Tư thế này càng không nói chuyện được á!
“Chờ một chút, chúng ta…” Luật sư Tô cố gắng trong vô vọng.
“Đừng nhúc nhích, mệt quá, ngủ đi đã, có gì mai nói. Cả tuần nay tôi ngủ không ngon.” Tần Ly lầm bầm, vươn tay ôm cổ Tô Bạch, nhắm mắt ngủ.
Tô Bạch bị siết suýt tắt thở, giãy giụa mãi mới nới ra một khe hở, người kia đã ngủ say từ thuở nào. Gì đây? Tô Bạch tức xanh mặt, đang muốn đẩy ra, chợt nhìn đến vành mắt xanh đen của người kia, tay lại dừng. Người kia nói, đã một tuần không được ngủ ngon.
Anh thở dài, bàn tay vươn ra chỉ sờ sờ tóc người nọ. Một tuần không ngon giấc, chủ quán à, anh có chuyện gì khó chịu trong lòng sao?
~*
~ Tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Tần Ly hơi động người, phát hiện Tiểu Mãn vùi trong lòng mình, lúc này đang chớp chớp mắt nhìn anh vui vẻ. Phía sau vui vẻ, bên hông còn quàng một cánh tay, cứng cáp.
Tình huống gì đây? Một trốn việc, một trốn học, ở nhà ngủ nướng với mình.
“Anh ổn chứ?” Tô Bạch ngồi dậy, đưa tay chạm vào khóe mắt Tần Ly, trong đầu đã đem hành vi tối qua của chủ quán là do bị kích thích nên nói năng lung tung, sau đó delete luôn.
“Tốt lắm.” Tần Ly gật đầu, sờ sờ bụng Tô Bạch, rất nhanh thất vọng thu tay, cơ bụng cứng đơ, chẳng hay chút nào.
“Ba ba, Tiểu Mãn rất là nhớ ba ba, rất nhớ rất nhớ.” Tiểu Mãn chúi vào lòng cha, cọ cọ, lại cọ cọ tiếp.
“Nhưng mà cục cưng, con trốn học đấy!” Tần Ly chọt chọt đỉnh mũi con mình.
“Con có muốn đâu.” Trình Tiểu Mãn nhún nhún vai nhỏ, “Nhưng không có ai đưa đi hết.”
“Anh lại trốn việc?” Tần Ly trừng Tô Bạch.
“Anh cho là tôi muốn thế à?” Tô Bạch biện minh, “Tôi cũng muốn dậy đấy chứ, có người không biết bị thiệt ở đâu đấy về nhà phát rồ với tôi, cả tối cứ ôm chặt tôi, mới nhúc nhích một cái thì chân mày đã nhíu chặt đến có thể kẹp chết con muỗi rồi. Thưởng chuyên cần tháng này của tôi thế là đi tong!”
“Anh là vợ tôi, chẳng phải điều đó là đương nhiên hay sao!” Tần Ly quẳng lại một câu, ôm con về phòng.
Tô Bạch hóa đá.
Vợ…
Vợ…
Thì ra người ta nói thật.
Anh nếu là thẳng, tôi sẽ bẻ cong anh. Nếu anh cong sẵn rồi, vậy tốt, tôi càng bớt việc.
Chủ quán nói vậy.
Tô Bạch đờ đẫn ăn trưa, sau đó nhanh chóng cút ngay tới văn phòng. Trong nhà lúc này quá nguy hiểm…
Nhưng mà, sao lại thế này? Rõ ràng trước đây rất ổn mà, sao vừa ra ngoài một chuyến, trở về liền điên điên khùng khùng? Tô Bạch không hiểu.
Mình thẳng sao? Đương nhiên, không thì Tiểu Mãn ở đâu ra?
Cong? Không thể nào! Tô Bạch cấp tốc lắc đầu. Tô lão tam nhà ta sao lại cong được.
Thật ra Tô Bạch cũng không rõ thuộc tính của mình lắm. Không giống Tần Ly trời sinh lạnh nhạt, nói như Mục Triết Viễn, người này giữ mình trong sạch quá mức, thà rằng nhờ tới năm người anh em cũng không muốn ra ngoài xằng bậy. Lần thể nghiệm duy nhất chính là lần say rượu năm ấy. Thật ra không hẳn là vì say, lần ấy Tô Bạch bị người chuốc thuốc. Chỉ một lần kia, để lại một “tai họa nhỏ”.
Tô Bạch phiền muộn, xoay ghế liên tục, nhớ tới cái nhìn chăm chú của chủ quán lại càng phiền muộn hơn. Ngoại trừ phiền muộn, anh cũng thấy quái lạ. Không được, phải nói chuyện cho ra lẽ. Cuộc sống như trước đây thật tốt, người thân láng giềng hòa thuận thân thiết…
~*
~ Về đến nhà, Tô Bạch lại ghen tị.
Hai cha con đang giẫm lưng.
Tần Ly đang nằm sấp lưng trên salon, chỉ mặc một cái áo mỏng. Tiểu Mãn bám vào lưng ghế giẫm hăng say, miệng còn không quên đếm. Thích thật, hâm mộ thật! Tô Bạch trông mà thèm. Giá mà đi làm một ngày về nhà, được con giẫm lưng cho mấy cái như vậy, mệt nhọc gì cũng sẽ bay hết.
“Được rồi, nghỉ một chút nào.” Được hầu hạ thư thái, Tần Ly bắt đầu xót con.
“Ba ba có còn mệt không?” Tiểu Mãn ngoan ngoãn dừng lại, ngồi vào ngang lưng cha, quay sang chú Đại Bạch vẫy tay.
“Không mệt, ba ba có Tiểu Mãn, không mệt chút nào!” Tần Ly trở tay ôm con lại gặm mấy cái. Tiểu Mãn bị gặm đến rưng rưng nước mắt, ba ba hư, chỉ suốt ngày nghĩ ăn thịt thịt của Tiểu Mãn!
Tô Bạch lại gần ngồi, chỉ đành đỏ mắt thèm thuồng. Trước mặt chủ quán, anh không dám hành động thiếu suy nghĩ. ?
Tiểu Mãn nhảy xuống salon, chạy qua bên kia đánh đàn, mấy ngày trước học được bài mới, phải chơi cho ba ba nghe ngay.
Tần Ly nhìn Tô Bạch vẫn đang chăm chú theo dõi từng cử động của Tiểu Mãn, mỉm cười kéo người này lại gần, lấy dao gọt lê. Vừa ăn lê vừa nghe đàn, Tô Bạch nghĩ cuộc sống thế này thật quá tốt. Cho đến khi một bàn tay bắt lấy bàn tay Tô Bạch đang đặt trên đùi gõ nhịp theo nhạc, đan vào…
“Chị Sanh nói, nam nam yêu nhau cũng như nam nữ yêu nhau, không ngoài ba bước: nắm tay, hôn nhau, ngủ chung. Hiện tại chúng ta bắt đầu bước một nhé, vợ.” Tần Ly tủm tỉm cười, bàn tay nắm tay Tô Bạch càng siết chặt hơn.
Miếng lê mắc ở họng, Tô Bạch lần thứ hai trận vong.
“Chủ quán, tôi cầu anh, đừng đùa tôi nữa!” Tô Bạch giương cờ đầu hàng. Người này sao lại mê trò chẳng thú vị ấy, vẫn chưa chán sao?
“Tô Bạch, sao lại nói thế, tôi thực sự muốn cùng anh sống thật hạnh phúc mà!” Tần Ly chậm rãi tới gần, nhoài lên người Tô Bạch, hạ giọng, “Hay là anh nghĩ như thế quá đột ngột?”
“Thế à.” Tần Ly sờ sờ tai Tô Bạch, hài lòng nhìn nó đỏ lên, “Vậy là anh không thích quá trình theo đuổi như bây giờ? Cũng được, từ mai trở đi, tôi chính thức theo đuổi anh! Có muốn tặng hoa đưa cơm tới văn phòng không?”
Tô Bạch há hốc miệng.
Tần Ly ghé sát lại, hôn nhẹ lên môi Tô Bạch một cái, cười sáng lạn vô cùng, “Hôn môi, bước thứ hai cũng hoàn thành! Vợ à, mai anh bắt đầu theo đuổi vợ nhé?”
Tô Bạch dại ra một lát, đứng dậy, về phòng.
Ỷ trên sofa, nhìn người nọ bước đi như rối gỗ, vài mét đường vấp ngã hai lượt, Tần Ly sờ sờ cằm, khóe miệng cong lên.
Kỳ thực hôm nay mình vẫn nằm mơ, phải không nhỉ. Tô Bạch tự nhủ.
Sau đó, buổi tối thực sự mơ. Một giấc mơ đầy nhiệt tình.
Sáng sớm thấy chiếc quần lót màu đen bay phấp phới ngoài ban công, Tần Ly híp mắt lại.
~*
~ Mục Triết Viễn nói, sếp à, không khỏe thì đi khám bác sĩ đi, đây là lần thứ ba trong ngày anh nhét tài liệu cần photo vào máy hủy giấy rồi đấy.
Trợ lý của Tô Bạch là Vương Diệu Diệu chuyên tâm thoa sơn móng tay, hôm nay nhàn thật, sếp làm hết việc cho mình luôn rồi.
Tô Bạch mở hồ sơ, đọc một lát, lật trang tiếp theo, không biết lần thứ mấy sờ lên môi, dường như cảm giác âm ấm mềm mại vẫn còn đây…
Mười giờ sáng, Vương Diệu Diệu bước vào, đặt lên bàn một bình hoa thủy tinh, rót nước, cắm hoa, sắc đỏ rực rỡ của hoa hồng làm lóa mắt luật sư Tô.
Mười hai giờ trưa, Vương Diệu Diệu lần thứ hai bước vào, đặt xuống một hộp giữ nhiệt ba tầng rất to. Bốn món một canh, ba mặn một rau, ngoại trừ đĩa rau, tất cả đều là món Tô Bạch thích. Tô Bạch ăn mà không biết mùi vị thế nào, ngay cả đĩa rau kia cũng bị ăn sạch.
Ba giờ chiều, Vương Diệu Diệu đi vào đặt xuống một tách cà phê. Tô Bạch nhấp một ngụm liền thích ngay thứ mùi đó, đang định đi hỏi là cà phê quán nào thì tình cờ thấy bóng chủ quán lướt qua khe cửa.
Buổi tối về nhà, đại luật sư Tô lao tâm lao lực quá độ.
Dỗ Tiểu Mãn ngủ, Tần Ly mở cửa phòng Tô Bạch.
Một người chầm chậm tới gần, một người lùi dần ra phía sau, đến khi lưng chạm tường.
“Tô Bạch, bước đầu tiên là nắm tay, bước thứ hai là hôn môi đã xong, anh muốn có quá trình theo đuổi hôm nay đã có, vậy hiện tại chúng ta làm bước cuối cùng nha.” Một tay Tần Ly chống lên tường sát cạnh Tô Bạch, giọng khàn khàn, “Chúng ta ngủ với nhau đi!”
Lúc này Tô Bạch thật muốn té xỉu, không bao giờ tỉnh lại nữa, ngay sau đó lại nghe một câu khiến anh có xỉu cũng phải tỉnh lại.