Trong màn đêm yên tĩnh một cách chết chóc. Phía ngoài căn phòng u tối, mưa từng lúc trút xuống không dứt, thời tiết sắp sang đông khó tránh khỏi những cơn mưa bất ngờ như thế này.
Nơi hoạt động của tổ chức Thiên Sát.
“Ông chủ, Sói Đen hiện tại đã mất tích một cách bí ẩn, chúng tôi vẫn đang cho người truy tìm tung tích của Y, khả năng là vẫn đang ở Đại Lục.”
“Đây là hình ảnh của Sói Đen, cô ấy đã bị con trai thứ hai của Cựu cục trưởng chính trị bắt cóc rồi. Tôi đã điều tra rất kỹ tên này, cho nên… tìm mấy chỗ bán đảo này đi!” Trong thư phòng, giọng nói trầm thấp, ma mị vang lên. Bóng dáng mơ hồ kia hoà vào đêm mưa càng thêm phần hư ảo.
“Ông chủ Sói Đen vậy mà lại là con gái sao?” Không khó để nhìn ra sự kinh ngạc trong lời nói của tên đó.
“Đúng vậy! Còn là một cô gái rất xinh đẹp, bản lĩnh…”
“Chẳng trách không một ai có thể nắm bắt được hành tung của Sói Đen này.”
“Các người nên mau chóng tìm ra cô ấy trước khi người của tổ chức Z phát hiện ra! Nếu bất kỳ ai ngáng đường giết không tha!”
“Vâng thưa ông chủ!”
Trong phòng chỉ còn nghe thấy tiếng mưa táp vào cửa sổ thủy tinh, phản chiếu trên đó ánh mắt sắc lạnh đầy thâm thuý.
......................
Tổng cục quân sự.
Nơi này thực yên tĩnh. Bên ngoài mỗi một ngóc ngách đều có lính nghiêm cẩn canh gác.
Phòng nghỉ dành cho Tổng thống lĩnh.
Chỉ là một phòng nghỉ nhưng diện tích lại lên đến gần bốn trăm mét vuông. Được bài trí hết sức tỉ mỉ, sang trọng. Vừa kết hợp phong cách hoàng gia Anh lại vừa mang theo lối kiến trúc Trung Quốc. Chỉnh thể nhìn qua rất thoải mái, tao nhã.
Quách Tử Tôn lặng lẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ, thoạt trông có vẻ toát ra khí thế mạnh mẽ nhưng lại có chút gì đó lạnh lẽo cô đơn.
Đã hơn 10 ngày hắn mất liên lạc với Lưu Y, tâm can giống như bị lăng trì.
Nhớ đến lúc khi hắn bắt đầu tấn công vào khu chế tạo vũ khí của Thiên Sát, thuộc phía Tây vùng Liguria nước Ý. Vì để chống các thế lực thăm dò, nên tên cầm đầu là Zen đã đặc biệt lựa chọn nơi sản xuất nằm trong vùng có từ trường, vậy nên sóng điện thoại hầu như không có tác dụng, mãi đến 3 ngày sau khi cuộc tấn công kết thúc, hắn mới rời khỏi nơi đó trở về thành phố.
Ngay khi vừa mở điện thoại để gọi cho cô, liền nhận được tin nhắn cô gửi đến.
[ Ăn cơm một mình rất buồn, nên anh xong việc thì nhanh trở về nhé! Bằng không em sẽ rủ Ngô Khiêm ra ngoài uống rượu đấy! ]
Nghe thấy giọng nói của cô làm hắn vui đến mức không thể che giấu được niềm hạnh phúc đang dần lan toả trên gương mặt.
Hắn ngay lập tức có thể tưởng tượng ra dáng vẻ xinh đẹp, thanh lệ của cô, đôi môi hồng mềm mại, đôi mắt trong veo chứa đầy mật ngọt, mỗi giây mỗi phút đều làm hắn nhớ nhung điên đảo.
Ấy vậy mà niềm hạnh phúc đó chưa được bao lâu thì hắn nhận được tin từ Ngô Khiêm thông báo, nói Lưu Y bị cảnh sát bắt giữ vì cho rằng cô là nghi phạm giết hại Diệp Thư Yến, bên cạnh đó Châu Duệ lấy danh nghĩa người của Cựu cục trưởng, bất ngờ tấn công vào biệt thự của hắn, ngay cả bản thân Ngô Khiêm trước khi sự việc xảy ra cũng bị tính kế buộc phải ở lại Quách gia.
Cho đến khi biết tin vụ tai nạn xảy ra, Ngô Khiêm mới liều mạng trốn khỏi nơi đó, nhanh chóng báo tin cho hắn..
Kết quả hắn như kẻ mất hết lý trí, tức tốc lên máy bay trở về ngay trong đêm.
Suốt mấy ngày qua hắn đã cho người tim kiếm những nơi mà Thiên Thành có thể đến, tuy nhiên vẫn không có kết quả gì. Bởi do hôm đó trời mưa lớn, một số nơi bị sét đánh trúng nên mất điện, thành ra mọi dấu vết và lộ trình di chuyển đều rất khó khăn.
Ngay lúc này tiếng gõ cửa đều đặn vang lên.
“Vào đi!”
“Thống lĩnh, theo lệnh của ngài chúng tôi đã đến căn hộ của Thiên Thành rà soát kỹ lưỡng. Ở đó có phát hiện ra thứ này!” La Kỳ đóng cửa cẩn thận rồi đưa cho Quách Tử Tôn một chiếc phong bì cỡ lớn, sắc mặt vô cùng căng thẳng.
Ngay lập tức hắn cầm lấy, gương mặt cương nghị ngày thường giờ vì mấy đêm thức ngủ mà có chút tiều tuỵ, mệt mỏi. Rất nhanh, liền đem mọi thứ trong đó trút hết ra bàn.
Giờ khắc này, tim La Kỳ như ngừng đập, hắn chăm chú nhìn từng động tác của Quách Tử Tôn, sắc mặt thực sự không che giấu nổi nỗi lo sợ.
Từ trong phong bì rơi ra có rất nhiều ảnh, vài tấm là của Dư Uyển lúc bé, còn lại đều là ảnh của Lưu Y chụp lúc tham gia hoạt động tình nguyện cùng với Thiên Thành.
Ngoài ra, có một tấm bảng cài áo ghi tên Diệp Dư Uyển, trên đó có lưu lại vết máu đã bị biến đổi qua thời gian, cùng với một chiếc ống hút, hai thứ đó đều được bỏ trong một túi zip riêng.
Điều khiến Quách Tử Tôn kinh ngạc hơn cả đó là có một tập báo cáo, tất cả đều liên quan đến việc xét nghiệm ADN, hắn cẩn thận xem xét, cho đến một tờ cuối cùng, nơi ghi kết quả đã phân tích…
Đột nhiên, khuôn mặt anh tuấn lập tức biến sắc, đôi mắt vốn lúc nào bình tĩnh kia cũng chợt lạnh đi.
La Kỳ có cảm giác một luồng khí vừa quét qua người mình…
Bên trong căn phòng dường như bị đóng băng trong tức khắc.
Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm. Đôi mắt lạnh băng trong giây lát như đỏ au lên, đầy những tơ máu.
“Thống lĩnh, quả đúng như lúc đầu ngài nghi ngờ, Lưu Y cô ấy chính là tiểu thư Dư Uyển. Kết quả là do Thiên Thành đã sai người đánh tráo.” La Kỳ khó khăn lên tiếng, hắn cũng không khác chủ nhân của mình là mấy, ngay khi nhìn thấy tập hồ sơ này cũng kinh ngạc đến sững người.
“Thống lĩnh, tôi đây! Ngài có gì cứ ra lệnh! La Kỳ nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, cung kính cúi đầu.
“Cậu… ra ngoài giúp tôi!”
La Kỳ ngẩng đầu. trong mắt là trùng trùng lo lắng, nhưng vẫn trầm mặc gật đầu một cái, lui ra ngoài.
“Vâng! Thống lĩnh!”
Quách Tử Tôn một lần nữa cầm bản báo cáo, nhìn chăm chú, nơi đáy mắt ánh lên một vẻ đau đớn khôn tả. Thân mình trở nên hơi run rẩy. Ngay sau đó, hắn ngã ngồi trên ghế sofa, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Lưu Y là Dư Uyển? Dư Uyển chính là Lưu Y?
Tại sao hắn lại không chịu tin vào trực giác của mình? Tại sao hắn lại ngu ngốc, cố chấp đến vậy?
Rõ ràng cô ấy ở ngay trước mắt, thật gần bên cạnh hắn mà hắn lại vô tâm vô tình không nhận ra.
Lồng ngực hắn bắt đầu bùng lên sự đau đớn, nỗi bi thương như quả cầu lửa vỡ ra, chảy khắp toàn thân, từng tấc từng tấc cắn nuốt thể xác hắn, nhấn chìm hắn trong nỗi giằng xé, ân hận.
Lưu Y cô bé của tôi…xin lỗi em… thật sự xin lỗi em… tôi phải làm thế nào với em đây…
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng La Kỳ, vô cùng khẩn cấp: