Dứt lời Quách Tử Tôn nắm lấy tay Lưu Y đẩy mạnh ra ngoài.
“Ấy… khoan…khoan đã! Còn cái này!” Lưu Y chật vật xoay người, nhanh chóng đem điện thoại hướng đến trước mặt Quách Tử Tôn, thực hiện thao tác quét một cái. Ngay lúc cơ thể nhỏ bé của cô bị đẩy ra ngoài, thì cũng là lúc màn hình cũng kịp thời được mở khoá.
“Rầm——-.”
Cửa phòng vệ sinh bị đóng mạnh, thể hiện rõ cơn tức giận của Quách Tử Tôn không ít.
Lưu Y cũng không dám nấn ná thêm, lập tức gọi ngay cho Phi Điểu, tuy nhiên số điện thoại của anh ta lại không liên lạc được. Trong lòng có chút nóng ruột lần nữa tiến đến đứng bên cạnh nhà vệ sinh, cắn chặt cánh môi, thấp giọng nói:
“Tử Tôn, cho tôi mượn máy tính nhé!”
Rất lâu sau bên trong mới phát ra âm thanh đục khàn, thể hiện sự bất lực xen lẫn khó khăn.
“Đi đi! Em thích sử dụng cái gì cũng được, còn nói thêm một lần nào nữa thì đừng trách tôi!”
Khỏi phải nói Lưu Y ba chân bốn cẳng phóng nhanh ra gian phòng khách. Tuy nói là phòng ngủ nhưng ở đây không khác nào một đại sảnh rộng lớn, với nội thất sang trọng mang phong cách hoàng gia. Ngay cả chiếc giường King size mà cô nằm cũng được dát vàng một cách tỉ mỉ, nhìn qua con số không dưới mấy triệu tệ.
Lưu Y ngồi khoanh chân trên ghế sô pha dài hơn năm mét, trên đùi đặt chiếc máy tính siêu mỏng, chỉ vài thao tác cô đã có thể tra ra vị trí cuối cùng của số điện thoại mà Phi Điểu đã sử dụng.
Đúng với lo lắng của cô, Phi Điểu vẫn đang còn ở Hong Kong, và điều làm cô sợ hãi hơn là vị trí cuối cùng đó chính là trường đua ngựa Happy valley ở quận Loan Tử*, mà nơi đó lại chính là địa bàn của Hải Lão.
*Wan chai.
Bàn tay Lưu Y vô thức giật nhẹ, thân mình truyền đến một cơn rét lạnh.
Sự sợ hãi bất ngờ ập đến, mang theo một dự cảm đáng sợ. Lần trước Phi Điểu chỉ là rơi vào tay Tát Trấn Bang đã bị đánh đến biến dạng, nếu lần này thực sự rơi vào tay Hải Lão chắc chắn là không thể nào sống nổi.
Tại sao đến bây giờ cô mới phát hiện ra, đáng lý ngay khi tỉnh lại cô phải đi tìm Phi Điểu mới đúng, rõ ràng đã hứa không bỏ rơi hắn ta vậy mà…
Tên ngốc này, lúc đó cô dùng cả tính mạng để đánh lạc hướng bọn chúng giúp hắn ta thuận lợi bỏ trốn, vậy tại sao còn không đi, quay lại làm gì chứ? Là muốn tìm cô sao?
Tên ngốc Phi Điểu…
Lưu Y nghiến chặt răng, hốc mắt đỏ ửng.
Không ai biết rằng một Phi Điểu ham chơi, nói nhiều, ba hoa là thế trước kia lại là một chàng thanh niên bị trầm cảm. Sau khi được cô cứu thì càng xa lánh với thế giới hơn, lúc đó khắp người hắn ta đầy rẫy những vết roi da, cũ mới chồng chất, tiếng trung không biết nói, hỏi gì cũng không phản ứng, cả ngày chỉ bám theo sau cô không rời.
Cho đến lúc khỏi bệnh, mỗi lần ngủ mơ, đều sợ hãi mà kêu cô không được bỏ rơi hắn ta.
Trước kia cô có Bắc Thần là người thân, cũng giống như Phi Điểu có cô vậy, nhưng bây giờ cô không còn Bắc Thần, cô cũng không muốn Phi Điểu vì nghĩ cô bỏ rơi hắn ta mà mất đi cô.
Một lát sau đó Quách Tử Tôn từ sau bước tới, trên người choàng một chiếc áo tắm dài, nhẹ nhàng cúi xuống ôm trọn lấy cô, đặt gương mặt còn lấm tấm nước lên bờ vai nhỏ, khẽ hỏi:
“Xem gì thế?”
Cô vẫn giữ nguyên tư thế, cả người dường như bất động, ánh mắt vẫn hướng về phía trước, âm phát ra có chút nghẹn ngào:
“Tử Tôn! Tôi có việc muốn nhờ anh, có thể nào giúp tôi… được không?”
Nhận ra giọng nói khác lạ của cô, Quách Tử Tôn lập tức nghiêng đầu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, lại thấy đôi mắt ửng đỏ liền kinh ngạc hỏi:
“Em khóc sao?”
Đến lúc này cô mới quay đầu nhìn hắn, gấp rút nói:
“Tôi có một người bạn, rất có thể đã rơi vào tay của Hải Lão, ông ta là tên trùm xã hội đen có tiếng ở Wan Chai, vì muốn bắt tôi nên chắc chắn đã dùng người đó để ép tôi ra mặt. Nhưng thời gian qua tôi lại không biết đến chuyện này, hiện tại người đó sống chết thế nào cũng không rõ, cho nên hãy giúp tôi…”
Nói đến đây giọng cô chậm đi vài nhịp.
Đáy mắt Quách Tử Tôn phảng phất tia lạnh lẽo, đố kỵ, bàn tay to lớn vươn tới gạt đi giọt lệ còn đọng lại nơi khoé mắt của cô, lập tức gằn lên: “Thu nước mắt của em lại! Đừng để tôi thấy nó rơi vì bất kỳ người đàn ông nào nữa!”
Gương mặt Lưu Y sững sờ. Quách Tử Tôn liền tiếp tục:
“Hắn ta là Phi Điểu có phải không? Và người đã bắn em ngày hôm đó chính là tay chân của Hải lão.”
Sau vài giây ngỡ ngàng Lưu Y liền nhanh chóng gật đầu, chuyện Quách Tử Tôn muốn biết đương nhiên sẽ không gì giấu được anh ta.
“Tên đó là bạn trai của em sao?”
“Không phải!” Lưu Y lập tức phản ứng mạnh mẽ, ngay sau đó phát hiện ra thái độ khẩn trương của mình liền hạ giọng giải thích: “Phi Điểu là cộng sự của tôi, quan hệ của chúng tôi không giống như anh nghĩ.”
Gương mặt khó chịu của Quách Tử Tôn giảm đi phân nửa.
Chuyện Lưu Y bị bắn, đến nay cũng coi như cho bọn chúng sống đủ rồi.
“Tử Tôn, liệu tối nay chúng đến đó luôn được không?”
Tuy rằng không thích Quách Tử Tôn nhưng trong lúc này cô cần hắn, cần quyền lực và danh tiếng của hắn. Cô đơn phương độc mã đấu với băng đảng của Hải Lão là điều không thể.
“Được rồi! Tôi hứa sẽ đưa người về cho em, em thích xử lý đám rác rưởi đó thế nào thì cứ nói. Nếu muốn, đừng nói là Wan Chai mà ngay cả Hong Kong tôi cũng sẽ đổi chủ giúp em. Còn bây giờ thì ngoan ngoãn cùng tôi xuống nhà ăn tối! Đợi sau khi ăn xong sẽ đưa em đến đó.”
Dứt lời Quách Tử Tôn đặt lên trán cô một nụ hôn, bàn tay to lớn khẽ vuốt ve mái tóc đen mềm mại với ánh mắt cưng chiều cực hạn.
Tuy nhiên mọi việc lại không thuận lợi như Lưu Y mong muốn, lúc bọn họ sắp sửa dùng xong bữa thì Uri đột ngột xuất hiện, dáng vẻ vô cùng khẩn trương, hắn bước tới gần Quách Tử Tôn, gấp rút nói: