Dứt lời, ngón tay thon dài đẩy áo lót Lưu Y lên cao, ngay lập tức để lộ ra cảnh xuân thanh khiết đẹp đến nao lòng.
Hai gò tuyết trắng run lên, lộ ra hai điểm đỏ bừng. Dưới ánh tà dương từ ngoài hắt vào, trông lại càng diễm lệ. Quách Tử Tôn nhanh chóng chìm vào mê muội, gấp gáp cúi đầu xuống ngậm lấy một nụ hoa khẽ cắn mút, bàn tay không kìm được mà nắm lấy bên còn lại, nhẹ nhàng nhào nặn, vân vê.
“A——.” Lưu Y hét lên một tiếng.
“Ư….m.” Hơi thở trở nên nóng bỏng, dồn dập, Trước ngực truyền đến cảm giác vừa đau nhức lại vừa kích thích mê muội khiến lý trí của cô tan thành mây khói, chỉ có thể cắn chặt môi, thân mình không tự chủ được mà hơi cong lên, kháng cự sự xâm phạm của Quách Tử Tôn.
“Đừng lo! tôi sẽ không làm ảnh hưởng đến vết thương của em.” Quách Tử Tôn ngẩng đầu, cánh môi vẫn đặt bên cạnh nụ hoa nhuận sắc, ôn nhu nói.
Lưu Y như mất hết sức lực mà run lên, đôi môi đỏ mọng không ngừng thoát ra những âm thanh mị hoặc. Mái tóc bị cô chà xát làm vài sợi rủ xuống khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ. Vẻ hỗn độn này lại càng làm tăng lên nét kiều diễm, khiến người ta không thể nào rời khỏi mắt.
Cô thà rằng nhìn thấy hắn lạnh lùng, đối với thể xác cô tàn nhẫn như trước còn hơn là thấy hắn lăng nhục cô như thế này.
“Xin anh! Dừng lại đi…làm ơn…”
Bàn tay Quách Tử Tôn đột nhiên dừng lại, bóng lưng cao lớn chầm chậm thẳng lên, lồng ngực rắn chắc vẫn còn phập phồng mang theo hơi thở ấm nóng. Ngay khi nhìn thấy hàng nước mắt của cô rơi trên gò má, đáy mắt hắn bỗng hiện lên sự kinh ngạc xen lẫn sự đau lòng khôn tả.
Từ lúc gặp cô cho đến bây giờ, đây là lần đầu hắn thấy cô khóc, ngay cả khi bị hắn bẻ gãy tay, bị hắn bóp cổ tới mức sắp chết, hay bị hắn hành hạ ở đài phun nước, đau đớn là vậy mà cô vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào, thế mà…
Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm vào Lưu Y, giờ khắc này, hắn hoàn toàn không đoán ra tâm tư của cô là gì. Chẳng lẽ, hắn khiến cô chán ghét đến như vậy sao?
Bàn tay to lớn của Quách Tử Tôn nhẹ nhàng áp lên má cô, dịu dàng gạt đi nước mắt, trong đôi đồng tử màu hổ phách hoàn toàn không còn vẻ lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ còn đọng lại sự đau xót, thê lương.
“Là tôi quá nóng vội rồi! Xin lỗi đã khiến em sợ hãi! Tôi sẽ cố chờ đến khi em đồng ý tiếp nhận tôi vậy, nhưng mà cũng đừng bắt tôi đợi lâu quá! Em biết tính tôi mà, chuyện gì cũng giỏi chỉ có nhẫn lại là không.”
Rất lâu sau hắn vẫn không có hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, không hề chớp mắt.
Không xong rồi nếu cứ thế này hắn sẽ lại phát dục mất.
“Nào sói con, tôi đưa em ra ngoài hóng gió nhé!”
Nói xong Quách Tử Tôn cúi đầu hôn nhẹ lên trán Lưu Y, sau đó từ tốn sửa sang váy áo lộn xộn cho cô, xong xuôi lại nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp đó, không tự chủ được mà chăm chú nhìn tiếp, lần nữa lại hôn xuống môi cô.
Giống như là thuốc phiện vậy, một chút lại một chút, khiến hắn không thể nào dứt ra được.
......................
Buổi tối sau khi ăn xong Lưu Y ngồi ngoài ban công ngắm nhìn toàn cảnh thành phố, chỗ này được thiết kế như một quầy bar ngoài trời, với không gian vô cùng rộng lớn và xa hoa.
Cô tựa lưng lên một chiếc sô pha lớn, gương mặt ảo não như người thua bạc.
Từ lúc tới giờ trong đầu cô toàn là hình ảnh của Quách Tử Tôn, nhất là dáng vẻ lúc hắn định xâm hại cô. Thiết nghĩ lúc đó cứng rắn không được, van xin cũng không xong nên ấm ức quá mà rơi lệ, chẳng ngờ vì thế mà đẩy lui được cơn thú tính của hắn.
Tuy nhiên tránh được mùng một không tránh được ngày rằm, nếu còn không nghĩ cách cô nhất định sẽ bị Quách Tử Tôn ăn sạch đến không còn tro cốt.
Nhưng mà cô phát hiện ra một điều, lúc Quách Tử Tôn hôn cô, sẽ khiến cô nhớ lại mọi chuyện, nó như chất xúc tác kích thích trí não của cô vậy.
Nói như thế nếu cô muốn tìm lại những ký ức đã mất đó, thì phải cần đến một nụ hôn sao?
Lúc này Uri từ xa đi tới, trên tay còn cầm theo ly vang đỏ, hắn từ lúc bị Lưu Y mắng trong lòng đến giờ vẫn còn khó chịu, mấy lần có ý định gặp riêng cô để nói vài câu giáo huấn, nhưng Thống lĩnh của hắn cứ bám dính lấy cô suốt ngày, không cho hắn có một cơ hội nào.
Chi bằng nhân lúc Thống lĩnh đang bận dự hội nghị trực tuyến, hắn phải nhanh chân nhanh miệng một chút mới được.
Dù sao hắn cũng là thần quân dưới trướng vua, không biết sau này Lưu Y kia có phúc phận leo lên được chức mẫu nghi hay không nhưng bây giờ vẫn chỉ là một sủng phi cỏn con, vẫn phải nên kính trọng hắn một chút.
Nếu bây giờ Uri hắn không ra sức thể hiện vị thế và tôn nghiêm của mình, thì nhất định sẽ bị người phụ nữ ngang ngược kia rẻ rúng coi khinh.
Nghĩ vậy Uri thong thả bước đến chỗ Lưu Y, khóe miệng khẽ cong lên tạo thành nụ cười tà mị, gian xảo.
Lưu Y ngửa đầu lên thành ghế, đáy mắt vô hồn nhìn lên bầu trời đêm rộng lớn, tâm trí cô lúc này cực kỳ hỗn loạn, càng muốn tháo gỡ lại càng thấy rối rắm.
“Lưu Y!”
Giọng nói mượt mà mang theo chút cứng rắn của Uri từ sau vang lên.
Nghe thấy tiếng của Uri, đột nhiên ánh mắt Lưu Y loé lên một tia sắc bén, cô bất ngờ ngồi thẳng dậy, xoay người về sau, gương mặt mỹ lệ nở một nụ cười rạng rỡ, đoạn hào hứng nói:
“Uri! Cho tôi hôn anh một cái nhé!”
CHOANG———-.
Chiếc ly thuỷ tinh trong lòng bàn tay rơi xuống sàn đá hoa cương vỡ tan, Uri đứng hình tại chỗ. Thần trí trong nháy mắt bị đánh trúng kịch liệt.
Giọng nói trong veo cùng gương mặt diễm lệ của Lưu Y đẹp đẽ là vậy, nhưng lại biến thành nỗi sợ hãi lan đến từng chân tơ kẽ tóc của hắn.
Trong phút chốc không gian rộng lớn trở nên lạnh lẽo, không một tiếng động, chỉ có ánh mắt tương giao.
Phải khó khăn lắm Uri mới có thể nuốt xuống một ngụm khí, đôi chân loạng choạng lùi về sau, bất ngờ quay đầu hét lớn với gương mặt kinh hãi: