Trong phòng ăn đã bày đủ các món cao mỹ vị, tuy nhiên chỉ có mình Quách Tử Tôn là tại thượng ngồi ở đó, lúc sớm Lưu Y có ăn qua một ít súp và uống sữa nên bây giờ cô không cảm thấy đói nữa.
Một lát sau thì Phi Điểu xuất hiện.
“Cùng ăn đi!”
Giọng Quách Tử Tôn bất ngờ vang lên, vì là bạn của Lưu Y nên dù là trước hay sau khi biết thân phận của Phi Điểu, thì hắn vẫn luôn có thái độ hoà nhã với cậu.
Chần chừ một lát Phi Điểu cũng quyết định kéo ghế ra, ngồi đối diện với hắn.
“2 giờ chiều nay, Công tước Jose sẽ có mặt ở dinh thống lĩnh để đón cậu.” Tiếng nói của Quách Tử Tôn vẫn đều đặn vang lên, nghe ra có vẻ như là một lời thông báo dành cho Phi Điểu.
“Tôi biết rồi!”
Giọng Phi Điểu có hơi khó nghe, sau đó cậu ta cũng không hỏi thêm điều gì, thái độ lại có hơi khác lạ, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Mặt cậu bị làm sao vậy?” Ánh mắt Quách Tử Tôn lóe lên một tia kinh ngạc.
“Không… không… sao đâu, ngủ nhiều quá nên mặt sưng thôi mà, Quách thống lĩnh đừng bận tâm.” Phi Điểu vừa trả lời vừa né tránh cái nhìn của hắn.
Đương nhiên là Quách Tử Tôn không dễ dàng tin lý do này, hắn liền đứng bật dậy, bàn tay phải đưa ra tóm chặt lấy cằm Phi Điểu, ép hắn phải mặt đối mặt với mình.
Trên gương mặt lai tây đẹp trai, trắng bóc, xuất hiện một mảng thâm lớn, thêm vào đó ở khoé miệng còn lộ rõ một vết rách còn đang rướm máu.
Mới tối qua thôi người vẫn còn lành lặn, tại sao qua một đêm lại thành ra thế này? Là kẻ nào dám to gan động thủ ở nhà hắn?
Ấn đường Quách Tử Tôn nhíu chặt lại, hắn thu tay về, đầy nộ khí hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra hả? Là ai đã ra tay với cậu?”
Phi Điểu cố bày ra vẻ mặt tự nhiên, cười nói: “Làm gì có ai ra tay với tôi chứ? Chuyện là sáng nay tôi không cẩn thận nên va phải cái cửa mà thôi, với lại đây chỉ là vết thương nhỏ Quách thống lĩnh đừng lo!”
Hắn nhanh chóng trở về dáng vẻ lạnh lùng: “Người thích đùa kiểu này với tôi ít khi sống thọ lắm.”
Phi Điểu cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, cậu ta nuốt khan một cái, mãi rất lâu sau mới chầm chậm nói ra sự thật:
“Là Lưu Y! Sáng nay cô ấy xông vào phòng tôi, không nói năng gì liền đấm tôi hai cái rồi rời đi.”
Quách Tử Tôn: “….”
…----------------…
Đợi sau khi dùng bữa xong Quách Tử Tôn lập tức trở lên phòng, lúc này Lưu Y cũng từ bên ngoài khuôn viên bước vào. Vừa nhìn thấy cô, hắn đã vội vàng bước đến, cầm lấy tay cô ngó lên ngó xuống.
“Anh làm gì thế?” Cô tròn xoe mắt hỏi.
“Chẳng phải em vừa đánh người sao? Nên anh kiểm tra xem em có bị thương ở đâu không?” Hắn thật sự lo lắng cho cô nên cẩn thận xem xét từng chút một.
“Không sao, chỉ là vận động buổi sáng thôi.”
“Lần sau đừng đụng tay đụng chân như vậy, muốn đánh cậu ta em sai người đánh là được.”
Cô nghi hoặc nhìn hắn: “Anh không ngại phía bên kia sẽ hỏi đến thương tích sao?”
“Cậu ta nói va vào cửa thì chính là va vào cửa.”
Cô bật cười thành tiếng, rồi vài giây sau thái độ lại trở nên nghiêm túc: “Anh không hỏi em tại sao lại đánh Phi Điêu ư?”
“Anh biết tâm trạng em không tốt.”
Cô liền bĩu môi giận dữ:
“Hừ… chuyện quan trọng như vậy mà anh ta dám giấu em. Uổng công em xem anh ta là anh em tốt, còn cưu mang lo lắng cho anh ta như vậy. Cuộc sống giàu sang, sung sướng thì không muốn, lại giả nghèo giả khổ đi ăn bám một đứa khố rách áo ôm như em, anh nói xem nếu lúc đó anh ta chịu nói ra thân phận của mình, để em đưa về Tây Ban Nha thì có phải bây giờ em đã đổi đời rồi không?”
Dường như cô đang cảm thấy bất mãn, nên không để ý đến vẻ không vui của Quách Tử Tôn mà thẳng thắn nói.
Hắn nhíu mày nhìn chằm chằm vào cô: “Có được anh em còn chưa thấy đổi đời sao?”
Cô cười một tiếng bất lực: “Quách thống lĩnh, chúng ta hãy nói đến trọng tâm.”
“Cho nên em giận cậu ta là vì chuyện này? Nếu như cậu ta không phải là không thể trở về, mà là không muốn trở về thì sao?”
Sau đó Quách Tử Tôn đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từ đây có thể thấp thoáng nhìn thấy bóng Phi Điểu đang ở khu vực tập bắn.
Rồi chầm chậm lên tiếng:
“Louis Marco là con của người vợ thứ hai, đó là công nương thuộc dòng dõi quý tộc ở vương quốc Bỉ, tuy nhiên dòng tộc này đã bị sụp đổ, và Louis Marco cũng chính là kết quả của mối tình vụng trộm mà có được, đáng tiếc thay vài năm sau thì vị công nương này qua đời, kể từ đó Louis Marco cũng bắt đầu gia nhập vào Hoàng gia Tây Ban Nha. Nhưng nghe nói vương hậu là người không dễ sống, bà ta có một người con trai, đã định là sẽ trở thành người kế vị của vua Louis Franco, nhưng mà vào năm năm trước khi mà Louis Marco bị bắt cóc, thì vị Hoàng tử này cũng đột nhiên đổ bệnh nặng.”
“Sau đó thì sao?”
“Một năm trước đã qua đời tại cung điện riêng.”
“Nghĩa là người kế vị không còn cho nên bọn họ mới tìm đến Phi Điểu?”
“Kể cả không phải vậy thì bọn họ vẫn sẽ tìm cậu ta, người mang dòng máu Hoàng gia không thể để lưu lạc ở bên ngoài.”
“Vậy tại sao Phi Điểu lại không muốn trở về?”
Lẽ nào là lo sợ bị ám sát? Nhưng mà cha của anh ta là vua cơ mà? Lý nào lại không bảo vệ được con trai mình?
“Là con của nhân tình lại mất mẹ từ nhỏ, em nói xem phải sống trong môi trường khắc nghiệt như thế nào mà khiến cậu ta sợ hãi đến mức không muốn trở về?”
Lồng ngực Lưu Y chợt nhói đau một cái.
“Nếu đã như vậy anh còn để Phi Điểu quay lại đó làm gì?”
Cô cảm thấy bất bình thay cho Phi Điểu, nếu anh ta đã muốn một cuộc sống tự do tự tại thì hà tất phải ép buộc anh ta.
Dường như Quách Tử Tôn hiểu được suy nghĩ này của cô nên trêu chọc đáp:
“Em muốn biến vua một nước trở thành tay sai vặt cho em sao? Tự do tự tại thế đủ rồi, đã đến lúc cậu ta nên chịu trách nhiệm với thân phận của mình, hơn nữa anh tin cậu ta đủ thông minh và mạnh mẽ để trở thành một vị vua tốt.”
Nghe xong cô thôi không vặn vẹo hắn nữa, ánh mắt cùng nhìn về phía mà hắn đang nhìn, rất lâu sau mới lên tiếng: “Anh sẽ giúp Phi Điểu chứ?”
“Bảo hộ 30 năm.”
Cô liền nở một nụ cười mãn nguyện.
Đừng nói đến tổ chức Z mà chỉ cần nghe đến việc Quách Tử Tôn bảo kê cho Phi Điểu thôi, thì cô tin chắc rằng sẽ không có bất kỳ thế lực thù địch nào dám gây khó dễ cho anh ta nữa.
Sau chuyện của Phi Điểu, cô như sực nhớ ra điều gì đó, rồi lại vội vàng nói:
“À em quên mất, còn chuyện này… ban nãy người bên kia gọi điện đến, nói ngày mai làm lễ một trăm ngày cho Thiên Thành, hỏi xem anh có đến được không?”
Vừa nhắc đến cái tên Thiên Thành trong ánh mắt Quách Tử Tôn liền phảng phất một nỗi buồn đau đáu, nhớ lại cái ngày mà chính tay hắn đào bới, nhặt từng mảnh thi thể của em trai mình, thì tâm can hắn lần nữa như chết lặng, nỗi đau đớn mất mát khiến hắn trở nên vô cảm, ngay cả khi thấy cha hắn và người đàn bà Châu Duệ gào khóc đến thấu trời, thì hắn vẫn không hề rơi một giọt nước mắt nào.
Sau này hắn cũng không quay về Quách gia nữa, chỉ nghe tin cha hắn sau khi bị điều tra thì do tuổi cao sức yếu nên được quản thúc không giam dữ, còn Châu Duệ thì phát điên, gặp ai cũng hỏi về Thiên Thành.
Hắn không trả lời mà dịu dàng nhìn cô, ôn nhu hỏi: “Ý em thế nào?”