Phó Tạ ở Minh Nguyệt Lâu mở tiệc chiêu đãi đám thống lĩnh cấm quân, mấy thống lĩnh này nhao nhao mời rượu cấp trên, hắn không tiện từ chối toàn bộ , liền uống không ít chén, cuối cùng hắn được Phó Tĩnh và Phó An nâng lên ngựa trở về.
Hắn uống rượu có một đặc điểm, vô luận uống bao nhiêu rượu cũng không lên mặt, nhưng trở nên có chút ngây ngô, cũng không nói chuyện, cũng không náo, để cho hắn ngủ thì hắn ngủ, không cho ngủ hắn liền ngồi ở chỗ kia, nhìn thật là bình thường.
Đi vào đại môn, Phó Tĩnh liền hỏi thăm hắn: Công tử, quay về nội viện hay về thư phòng?
Phó Tạ lưng thẳng tắp ngồi trên lưng ngựa, mắt phượng ngập nước mặt không biểu tình: Về nội viện. Đầu hắn có chút chóng mặt, muốn Hàn Anh chiếu cố hắn, muốn ôm Hàn Anh một lát thôi.
Phó Tĩnh đáp Vâng , và Phó An cùng một chỗ đỡ Phó Tạ xuống ngựa.
Sau khi xuống ngựa Phó An Phó Tĩnh thấy Phó Tạ toàn thân thoáng dao động, vội vàng tiến lên đỡ, lại bị Phó Tạ hất ra.
Phó Tạ có chút chóng mặt, đứng ở đó ổn định một lát, lúc này mới nhấc chân đi đến nội viện.
Phó An Phó Tĩnh không dám đỡ hắn, liền theo sát hắn đi vào.
Từ ma ma vừa mang theo ŧıểυ nha hoàn ra khỏi nội viện, liền thấy Phó Tạ mang theo Phó An Phó Tĩnh đi tới, vội vàng nghênh đón hành lễ nói: Ôi, cô gia đã trở về!
Phó Tạ giương mắt nhìn bà: ma ma, làm sao vậy?
Còn không phải cô nương! Từ ma ma có chút nóng nảy, Nàng không chịu uống thuốc!
Phó Tạ Nha một tiếng, bước chân liên tục đi lên phía trước: Ta đi xem.
Từ ma ma vui vẻ ra mặt theo Phó Tạ đi vào nội viện, vừa đi vừa nói một bên: Cô nương sợ nhất cô gia ngài, lần này nàng cũng không có cách nào thoái thác! Thật ra trong lòng suy nghĩ: cô gia mấy ngày nay đối với cô nương có chút lãnh đạm, nhân cơ hội này giúp đôi ŧıểυ phu thê này hoà thuận lại...
Hàn Anh đang cầm sách nằm nghiêng trên giường giống như nhìn không phải nhìn, chỉ chờ Phó Tạ trở về, nàng muốn làm nũng, để Phó Tạ quan tâm nàng chiếu cố nàng.
Nghe bên ngoài truyền đến tiếng thỉnh an của đám người Sấu Đông với Phó Tạ, Hàn Anh đắc ý hơn, ném sách qua gối, mở chăn gấm trùm lên người, nhắm mắt lại giả bộ ngủ.
Phó Tạ đi vào nhà chính, để đám người Tẩy Xuân hầu hạ rửa tay, lúc này mới đi vào phòng ngủ.
Từ ma ma nhìn mấy người Tẩy Xuân khoát tay áo, cùng một chỗ lặng lẽ lui xuống.
Phó Tạ vừa vào phòng ngủ liền cảm thấy một cỗ hương thơm ấm áp, thân thể lập tức thư thái không ít.
Hắn thấy qua màn che treo trên giường, Hàn Anh đang nằm trên giường đưa lưng về phía hắn, liền cất bước đi tới, ở bên trên giường ngồi xuống, sau đó cúi người dán mặt lên mặt Hàn Anh.
Khuôn mặt Phó Tạ lành lạnh, mặt Hàn Anh nóng nóng, dán như vậy rất thoải mái, hơn nữa Hàn Anh không có chỗ nào không thơm không mềm, Phó Tạ dán dán liền ngậm bờ môi mềm mại của Hàn Anh bắt đầu hôn.
Hàn Anh không đợi được Phó Tạ an ủi, lại nghe thấy mùi rượu xông vào mũi, không kịp phản kháng lại bị Phó Tạ hôn lên, nếm mùi rượu trong miệng Phó Tạ , lập tức liền giãy giụa đẩy ngã Phó Tạ, cưỡi lên người Phó Tạ.
Mắt phượng màu đen của Phó Tạ phủ một tầng hơi nước, ngơ ngác nhìn nàng: A Anh...
Thấy hắn như thế, trái tim Hàn Anh thoáng cái mềm nhũn, mánh khoé chuẩn bị tốt đều không cần rồi, xoay người xuống dưới, nhanh nhẹn lột Phó Tạ chỉ còn có trung đan bạch la nhét vào trong chăn, đặt gối mềm dưới cổ hắn, đợi hết thảy thỏa đáng, lúc này mới ôn nhu hỏi thăm Phó Tạ: Uống nước không?
Phó Tạ mở to mắt nhìn nàng, Ừ một tiếng.
Hàn Anh liền lắc chuông vàng gọi người, chỉ thị Hoán Hạ đưa nước mật ong giải rượu tới, hầu hạ Phó Tạ uống ngay.
Phó Tạ uống nước mật ong, thấy Hàn Anh phải rời khỏi, vội vươn tay bắt ống tay áo Hàn Anh.
Hàn Anh kinh ngạc nhìn hắn: Làm sao vậy?
Phó Tạ làm nũng nói: A Anh, ngủ cùng ta đi. Hắn rất nhớ cảm giác tê tê thoải mái dễ chịu khi dán lên Hàn Anh.
Hàn Anh: ... Được rồi! Nàng vốn chỉ muốn đi cất chén trà thôi mà.
Hàn Anh cởi áo ngoài lướt qua Phó Tạ, xốc lên chăn gấm chui vào.
Nàng vừa nằm xuống, Phó Tạ liền bu lại, ôm nàng vào trong ngực, lại xoa nắn trong chốc lát, cởi qυầи ɭóŧ của nàng, chân dán vào chân Hàn Anh cọ cọ vài cái, quả thật thoải mái dễ chịu làm hắn thở dài một hơi.
Hàn Anh vùi trong ngực của hắn, cầm tay Phó Tạ, tìm được quan trùng huyệt bắt đầu ấn, đây là phương pháp cha nàng cha dạy xử lý giảm bớt men say , nàng giúp phụ thân ấn qua rất nhiều lần, có chút hữu hiệu.
Phó Tạ bị nàng ấn rất thoải mái, rất nhanh liền ngủ mất.
Mắt Hàn Anh cũng có chút mỏi, không lâu sau cũng ngủ mất.
Hai người ngủ một giấc thẳng tới rạng sáng ngày hôm sau.
Hàn Anh ngủ rất sâu, thẳng đến bị Phó Tạ ngâm nước trong thùng tắm, nàng mới thanh tỉnh lại.
Nàng mở to mắt nhìn Phó Tạ, ý định xem hắn tỉnh rượu chưa, nếu như Phó Tạ chưa tỉnh, nàng tiếp tục chiếu cố hắn; nếu như Phó Tạ thanh tỉnh, nàng liền tiếp tục nhõng nhẽo.
Mắt phượng Phó Tạ sáng ngời, nhìn qua không còn dáng vẻ ngây thơ trẻ con ngày hôm qua. Nhưng Hàn Anh vẫn không thể khẳng định, liền cưỡi lên trên đùi Phó Tạ, mặt dán vào mặt Phó Tạ, nũng nịu nói: Ca ca, huynh giúp muội tắm đi!
Phó Tạ Ừ một tiếng, thật sự bắt đầu giúp Hàn Anh tắm rửa.
Hàn Anh rốt cuộc khẳng định Phó Tạ đã thanh tỉnh, liền lười biếng dán trên người hắn, bảo Phó Tạ bôi xà bông thơm cho nàng.
Thân thể của nàng xinh đẹp như không xương, mềm mại trắng nõn, Phó Tạ sớm đã có phản ứng, lại không chịu mở miệng, cố gắng chịu đựng.
Hàn Anh lại có chút ngứa ngáy, hai tay nàng vịn bả vai Phó Tạ, thấp giọng hỏi: Có phải huynh sợ say rượu sinh hoạt vợ chồng sẽ sinh ra đứa nhỏ ngốc hay không...
Phó Tạ tóc dài đen nhánh rối tung, mắt phượng tĩnh mịch, khuôn mặt tuấn tú rịn ra từng giọt mồ hôi, ướt nhẹp, mồ hôi theo sóng mũi cao thẳng rơi xuống, răng trắng như tuyết cắn môi dưới đỏ tươi, cho thấy đang cố sức nhịn.
Hắn chăm chú nhìn Hàn Anh, nhưng không có lên tiếng. Thật ra hắn sợ say rượu sinh hoạt vợ chồng sẽ sinh hạ đứa nhỏ ngốc, lại sợ thân thể Hàn Anh quá mỏng manh, chịu không được hắn...
Hàn Anh cười đắc ý, tiến đến bên tai Phó Tạ, thấp giọng nói: Có thể không...
Mắt phượng Phó Tạ ướt nhẹp, khuôn mặt tuấn tú đỏ rực lên, hắn vừa muốn nói chuyện, Hàn Anh liền ngồi lên hắn.
Bởi vì giờ dần Phó Tạ phải đi hành cung hộ giá, mà Hàn Anh với tư cách gia quyến của hắn cũng phải vào giờ dần bốn khắc ra khỏi thành lên thuyền, cho nên Từ ma ma vào giờ Tý đã thức dậy.
Bà mang theo Hoán Hạ và mấy nàng dâu vào phòng bếp nhỏ bận rộn gần một canh giờ, rốt cuộc đã làm xong một bàn điểm tâm phong phú.
Từ ma ma ở phòng bếp đợi lại đợi, mắt thấy đến giờ sửu rồi, nhưng thủy chung vẫn không thấy người ở nội viện đến bảo dọn cơm, không khỏi có chút nóng nảy, liền bảo Hoán Hạ đi xem.
Hoán Hạ rất nhanh cùng Nhuận Thu tới.
Nhuận Thu cười nói: ma ma, cô gia cô nương đã thức dậy, nên dọn cơm thôi!
Từ ma ma lo lắng, một bên giả bộ xới cơm, một bên dò hỏi: Cô nương rửa mặt chưa? Cũng không phải nên xuất phát sao, cô nương còn chưa rửa mặt trang điểm xong hả!
Nhuận Thu dường như có chút xấu hổ, nhẹ nhàng nói: Ma ma người đi xem sẽ biết!
Đến nhà chính, Từ ma ma bảo Hoán Hạ đi phòng khách phía tây dọn cơm, mình thì tới nhà chính xem Hàn Anh.
Trong nhà chính đốt hai ngọn đèn, sáng như ban ngày, Hàn Anh đang ôm gối nằm nghiêng trên giường gấm, mà Phó Tạ ngồi kề bên nàng, đang bưng chén trà cho nàng uống nước.
Hàn Anh uống ngay hai phần liền đẩy chén trà ra , nhõng nhẽo nói: Muội không muốn uống.
Phó Tạ liền buông chén trà đỡ nàng lên.
Từ ma ma thấy tình hình này, liền hiểu rõ cô nương đã thu phục được cô gia, trong lòng vui mừng, cười mỉm nói: Bẩm cô gia, cô nương, điểm tâm đã dọn xong!
Hàn Anh mắt to ngập nước liếc Phó Tạ, nũng nịu nói: “ca ca, huynh cõng muội đi!
Phó Tạ có chút xấu hổ, trên mặt hơi ửng đỏ, nhưng vẫn cúi người ngồi xổm xuống đưa lưng về phía nàng. Hàn Anh thích làm nũng đương nhiên Phó Tạ biết rõ. Hắn trước kia yêu thương Hàn Anh, sau khi thành thân hai người đã làm chuyện thân mật nhất, Hàn Anh càng là tâm can bảo bối của hắn, vô luận như thế nào, hắn cũng không đành lòng cự tuyệt nàng.
Hàn Anh miễn cưỡng đi từ từ đến Phó Tạ, hai cánh tay mềm mại quấn trên cổ Phó Tạ , chân dài vòng quanh ngang hông Phó Tạ.
Phó Tạ nghe mùi hượng thơm ngát trên người Hàn Anh, cảm thấy bộ ngực mềm mại của nàng đang chầm chậm áp lên lưng của hắn.
Hắn vẫn cảm thấy Hàn Anh vẫn còn nhỏ nhỏ, cảm thấy nàng nhỏ như vậy, mềm mại như vậy, nghe lời như vậy, sao hắn có thể nhẫn tâm không để cho nàng vui vẻ?
Trong nháy mắt này, Phó Tạ cảm thấy phụ thân hắn cuối cùng cũng làm được một việc tốt—— quyết định Hàn Anh làm thê tử của hắn!
Hắn quả thực không thể tưởng tượng có một ngày Hàn Anh mềm mại gả cho nam nhân khác, sau đó cả đời vì trượng phu quản lý thiếp thất tùy tùng thông phòng, chăm sóc con cái thứ xuất, mỗi ngày ở hậu viện trong nhà lục đục với nhau.
Hắn nguyện ý cả đời cùng Hàn Anh vui vẻ sống không buồn không lo, nàng vĩnh viễn là tâm can bảo bối của hắn.
Cách giờ dần còn có ba canh giờ, Phó Tạ phải xuất phát đi hành cung.
Hàn Anh nhu thuận nhón chân giúp hắn nịt dây lưng cho áo choàng lông chồn tuyết màu đen, lại cười tủm tỉm lau trên mặt Phó Tạ một cái: Ca ca, thuận buồm xuôi gió!
Phó Tạ mỉm cười, mắt phượng sáng ngời: chỉ có mấy canh giờ không gặp thôi mà!
Thấy Hàn Anh vẫn có chút lưu luyến, hắn liền dặn dò một câu: trên thuyền chúng ta có gia quyến của nhà người khác, nàng không cần để ý đến, đến lúc đó đã có Hứa Lập Dương đi qua chiếu ứng. Hắn chỉ sợ Thôi Thành Trân hoặc Vĩnh Thọ trưởng công chúa gây bất lợi với Hàn Anh, cho nên bảo Hứa Lập Dương ở lại trên thuyền Hàn Anh.
Hàn Anh vâng một tiếng, lại nói: Ca ca, chú ý an toàn.
Sau khi bố trí ổn thoả trên thuyền xong, Hàn Anh chỉ thị Phó Bình an bài gã sai vặt hộ tống nàng, chỉ thị Tẩy Xuân an bài vợ quản sự, bà tử và ŧıểυ nha hoàn đi theo nàng vào kinh.
Bố trí xong xuôi, nàng còn gọi Sấu Đông đi vào, thấp giọng phân phó nói: Ngươi nghĩ biện pháp hỏi thăm thân phận người ở khoang lầu ba một chút. Lòng hiếu kỳ của nàng rất mạnh, Phó Tạ chỉ nói là gia quyến của người khác, nàng liền muốn biết rốt cuộc là gia quyến của người nào.
Thuyền rồng của Thừa Dận Đế sau khi xuất phát, thuyền của Hàn Anh cũng đi theo. Hàn Anh có chút buồn ngủ, liền bảo Nhuận Thu trải giường, nàng ở trong phòng ngủ.
Hàn Anh đang ngủ mơ mơ màng màng, phát hiện có người nằm xuống bên cạnh, nàng vừa mở mắt nhìn, thấy là Phó Tạ, liền yên lòng nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.
Phó Tạ ban đêm còn phải đi thuyền rồng trực đêm, bởi vậy tới đây ngủ bù.
Đến chạng vạng tối, Phó Tạ cùng Hàn Anh dùng cơm tối, thu xếp cho Hàn Anh xong, lại đi lên thuyền rồng canh giữ.
Hàn Anh nhất thời tỉnh ngủ, liền dặn dò Tẩy Xuân ở khoang trong đốt đèn, cầm châm tuyến bắt đầu thêu, mấy ngày nay nàng muốn tự tay làm cho Phó Tạ một bộ trung đan bạch lăng.
Sấu Đông lặng lẽ đi tới, thấp giọng bẩm báo nói: Cô nương, ở khoang lầu ba là một vị thiếu phụ chừng hai mươi tuổi, mắt hoa đào cằm nhọn, eo nhỏ như dương liễu, dáng vẻ rất lẳng lơ. Nô tài lén lút đến hỏi Phó Tĩnh, Phó Tĩnh lại nói là thiếp thất của bằng hữu cô gia, nhờ cô gia tiện thể đưa vào kinh.
Hàn Anh nghe vậy, dừng châm tuyến trong tay lại, trầm ngâm suy nghĩ.
Sấu Đông có chút lo lắng, thấp giọng nói: Cô nương, không phải là cô gia nuôi dưỡng nɠɵạı thất chứ?
Hàn Anh nghe vậy không khỏi nở nụ cười: Đừng nói bậy!
Nàng mới không tin cái gì gọi là thiếp thất của bằng hữu ! Nếu là thiếp thất của bằng hữu, đối phương nhất định sẽ tới đây gặp nữ chủ nhân là nàng đây.
Nhưng Hàn Anh rất nhanh liền để chuyện này xuống.
Bất kể là trực tiếp hỏi Phó Tạ hay dùng biện pháp khác, nàng sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi!
Lại qua không bao lâu, đội tàu ngừng lại bến tàu của một toà thành nhỏ, Thừa Dận Đế nghe nói ở đây có [1], muốn tận mắt nhìn thấy Tường Thụy mở mang kiến thức!
Hàn Anh vừa may được cổ áo, Phó Bình liền tới khoang ngoài hồi báo: Bẩm thiếu phu nhân, Vĩnh Thọ trưởng công chúa cầu kiến!
Hàn Anh: ... Đã trễ thế này, Vĩnh Thọ trưởng công chúa còn gặp nàng làm gì?