Thái giám cung nữ thở cũng không dám thở mạnh. Mạc Kỳ Dục cùng Mạc Kỳ Lâm quỳ, đầu cúi xuống sát mặt đất.
Mạc Ngự Minh lửa giận không chỗ phát tác, con ngươi sắc bén nhìn thẳng vào Mạc Kỳ Minh cùng Mạc Kỳ Sâm đứng phía dưới “Hai người các ngươi cũng muốn cầu tình sao?”
“Nhi thần không dám!”
Hai người cuống quít quỳ xuống, Mạc Kỳ Minh chắp tay nói: “Phụ hoàng anh minh quyết đoán, nhi thần không dám có dị nghị!”
Mạc Kỳ Sâm cẩn thận lựa lời nói: “Phụ hoàng, cầu tình thì nhi thần không dám, nhi thần chỉ sợ giết Tứ tẩu sẽ làm thân nhân đau lòng, việc như vậy mất nhiều hơn được!”
“Phụ hoàng -”
Mạc Kỳ Lâm cùng Mạc Kỳ Diễn đồng thời hô lên, nhưng không chờ hai người nói một câu, Mạc Ngự Minh đã phất tay áo, vừa đi vừa nói: “Trẫm đã quyết tâm, bất luận kẻ nào cũng không được lại bàn cãi, bằng không trận vĩnh viễn không được đến gặp trẫm! Thần quý phi ở trong này trông Hiên nhi, Hoàng Hậu cùng trẫm đi đến pháp trường!”
“Phụ hoàng -”
Vài tiếng la vội vàng quanh quẩn ở trong Long Dương cung, long nhan tức giận, bọn họ có tâm lại cũng không lực.
Lăng Tuyết Mạn trơ mắt nhìn thị vệ xông vào thiên lao dẫn nàng đi tới pháp trường, rồi hiện tại đem nàng trói gô vào một cọc gỗ đặt ở trên đài cao ba thước, sau đó trơ mắt nhìn đại nội thị vệ ôm đến một đống củi lớn đặt xung quanh thân thể nàng, sự tình màu đến mức nàng phản ứng không kịp nữa!
Từng dãy Ngự Lâm quân trang phục màu đỏ, vẻ mặt nghiêm túc bao vây pháp trường, còn có đại nội thị vệ áo vàng nhiều đến không đếm xuể, người người trên mặt lạnh như tiền!
Lăng Tuyết Mạn chậm rãi nhìn về đống củi, rốt cục nàng hiểu nàng sắp chết, hơn nữa còn bị chết cháy!
“Không -”
Hô lên một tiếng thê lương tuyệt vọng, Lăng Tuyết Mạn ra sức tháo dây thừng trên người, gầm rú “Buông ta ra! Ta không muốn bị thiêu chết, ta vô tội! Hoàng Thượng! Ta muốn gặp Hoàng Thượng! Nếu ta nhất định phải đền mạng cho Ly Hiê,n ta nguyện ý chết. Nhưng ta không muốn bị chết cháy! Hoàng Thượng!”
Tiếng la khàn khàn quanh quẩn ở trên pháp trường, nhưng không một người để ý đến nàng!
Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng nhìn Mạc Ngự Minh đi lên ghế dựa màu vàng, ngồi xuống. Hoàng Hậu bên cạnh hắn, đội mũ phượng, nghiêng người mà ngồi, khóe miệng không có một chút cười nhạo, ánh mắt nhìn lom lom không nói một lời.
Đôi mắt sắc bén của Mạc Ngự Minh nhìn tới, lạnh nhạt mở miệng “Tứ Vương phi, ngươi khắc phu khắc tử, hôm nay trẫm dùng hoả hình đối đãi ngươi, tinh lọc linh hồn ngươi, giúp cho Hiên nhi tỉnh lại. Lấy mạng ngươi đổi mạng Hiên nhi cũng không uổng. Hiên nhi đã xem ngươi như mẫu thân, đã đối đãi với ngươi thiệt tình!”
“Ha ha ha!”
Lăng Tuyết Mạn cười như điên, tiếng cười chói tai làm người ta co rúm lại, lông tơ dựng đứng.
“Ta cười cười ngài đường đường là thiên tử Minh quốc, lại tàn bạo như vậy! Cười Lăng Tuyết Mạn ta nghĩ rằng thiên tử thánh minh, lại không biết thiên tử thực hồ đồ!”
Hai tròng mắt trong suốt của Lăng Tuyết Mạn chợt có thần thái hơn bao giờ hết, bình thản nói “Hoàng Thượng, ngài muốn ta chết, có thể! Chỉ xin cho ta gặp Ly Hiên một lần rồi ta sẽ chết để tạ tội! Nhưng ta chỉ có một thỉnh cầu, đó chính là ngài ban cho ta một ly rượu độc, sau đó hãy thiêu ta!”
“Làm càn!”
Mạc Ngự Minh không thể nuốt giận, chỉ tay vào Lăng Tuyết Mạn nói: “Ngươi đem Hiên nhi của trẫm khắc đến thế này, còn dám chất vấn trẫm sao! Ngươi muốn gặp Hiên nhi, tuyết đối không thể! Người đâu, hành hình!”
“Không được -”
Lăng Tuyết Mạn hô lên một tiếng, không thể tin nhìn đại nội thị vệ giơ cây đuốc đi từng bước một đến gần nàng, trong ánh mắt ngoài hoảng sợ cũng chỉ là tuyệt vọng, môi đỏ mọng lay động “Không muốn, không muốn, ta không muốn bị chết cháy, không được!”
“Ly Hiên -”
“Ta muốn gặp Ly Hiên! Ta muốn gặp Ly Hiên!”
Lăng Tuyết Mạn như mắc bệnh tâm thần, gào thét khóc hô vùng vẫy.
Cảnh tượng này rốt cục làm một người không đành lòng -
“Hoàng Thượng!”
Hoàng Hậu vội vàng đứng lên, hướng Mạc Ngự Minh quỳ xuống “Hoàng Thượng hãy nghe thần thiếp lắm miệng nói một câu, chính như lời Nhị Vương gia nói, phía sau chuyện này ẩn giấu một âm mưu rất lớn. Hiên nhi là người bị hại, Tứ Vương phi cũng đúng là người bị hại a! Lễ bộ lúc ấy không phải từng nói Tứ Vương phi cùng Hàn nhi rất hợp mệnh nhau sao, không phải nói ông trời tác hợp cho sao? Cho nên Hàn nhi bệnh chết không phải do Tứ Vương phi khắc a!”
“Hoàng Hậu, âm mưu này trẫm sẽ tra rõ. Nhưng trẫm cũng sẽ không bỏ qua việc trùng hợp nữ nhân khắc phu khắc tử như thế này! Hoàng Hậu không cần nhiều lời, tâm trẫm đã định!” Mạc Ngự Minh đối mặt với Hoàng Hậu, khẩu khí mặc dù đã nhẹ bớt, nhưng vẫn là vô cùng kiên định.
Lăng Tuyết Mạn nháy mắt dấy lên hi vọng lại đột nhiên tan biến, đến Hoàng Hậu cầu tình cũng vô dụng, lúc này đây nàng thật sắp chết rồi!
Đại nội thị vệ cầm cây đuốc trong tay đến gần, mặt lạnh như băng không có một tia không đành lòng, như là đang thi hành một mệnh lệnh đơn giản nhất.
Cách pháp trường mười thước là nơi ba ám vệ mặc trang phục Ngự Lâm quân ẩn nấp, chính là ba thủ hạ đắc lực nhất của Mạc Kỳ Hàn: Vô Cực, Vô Ngân, Vô Giới
“Chủ tử đoán thật chính xác, Hoàng Thượng quả nhiên mê tín” Vô Cực theo dõi Lăng Tuyết Mạn trên đài, lạnh lùng nói.
“Hiểu hoàng thượng nhất đương nhiên là chủ tử, xem ra trông cậy vào Nhị Vương gia bọn họ là vô dụng.” Vô Ngân nói.
Vô Giới tay nắm bội kiếm bên hông, rục rịch hỏi “Khi nào động thủ? Sắp châm lửa rồi!”
“Chờ một chút, không phải đường cùng tuyệt không thể ra tay, bằng không chính là gây cho chủ tử thêm phiền toái!”
“Đúng vậy, chỉ sợ thân phận chủ tử sẽ bại lộ!”
Ba người ngoài miệng trò chuyện với nhau, mắt đều sáng như đuốc nhìn chằm chằm Vương phi bọn hắn, chờ đợi một khắc cuối cùng.
Lăng Tuyết Mạn nhìn thị vệ giơ cây đuốc đi đến trên đài, đem cây đuốc đốt bó củi, miệng chỉ còn thì thào “Ly Hiên cứu ta, Nhị Vương gia cứu ta, Tình nhân ngươi đang ở đâu cứu ta”
Không người nào để ý nàng, bó củi bị đốt sáng, ngọn lửa mạnh mẽ lan tràn trong mắt, cảnh tượng này hệt như đêm đó nàng bị nhốt trong biển lửa. nhưng đêm đó lúc nàng ở một khắc sinh tử là lúc Tình nhân tới cứu nàng, hôm nay hắn sẽ tới hay không?
Sẽ không, lúc này đây sẽ không. Nơi này là hoàng cung, không phải Tứ Vương phủ nho nhỏ để hắn có thể xông vào.
Lăng Tuyết Mạn tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, ánh lửa chiếu vào trên gương mặt tái nhợt của nàng hồng như đóa trà mi nở rộ, như một khoảnh khắc chết oan mỹ lệ vĩnh hằng.