Gió nổi lên, cửa sổ bị gió thổi ào ào vang dội, tiếng động này rơi vào tai Lăng Tuyết Mạn tựa như tiếng gào khóc thảm thiết, khiến người rợn tóc gáy.
Co rúm lại, hai cánh tay ôm chặt thân thể, sắc mặt trắng bệch, nàng run rẩy nói: "Đóng, đóng cửa lại, kéo rèm cửa lại."
"Vâng, vương phi." Xuân Đường vội vàng đi kéo rèm cửa.
Thu Nguyệt vội an ủi: "Vương phi đừng sợ, mùa đông gió hơi nhiều một chút, không có chuyện gì, chúng nô tỳ ở bên cạnh ngài đây."
"Ừ…"
Một lát sau, gió tạm ngừng, bởi vì biết tối nay Mạc Kỳ Hàn sẽ tới, hai nha hoàn liền suy nghĩ làm sao tìm cớ lui ra, còn đang suy nghĩ thì thình lình nghe Lăng Tuyết Mạn nói: "Mang bức họa của phu quân đến cho ta."
"Sao? A, dạ, nô tỳ đi lấy!" Xuân Đường ngẩn ra, vừa kịp phản ứng, vội vàng trả lời.
Bức họa trong thư phòng vốn được đặt ở phòng ngủ, vì Lăng Tuyết Mạn thấy ngại, nên dời đi, hiện tại lại đột nhiên rất muốn nhìn lại một chút.
Thu Nguyệt không biết Lăng Tuyết Mạn nghĩ thế nào, cho nên có chút thấp thõm bất an, quan sát vẻ mặt biến hóa của Lăng Tuyết Mạn, phán đoán tâm tư nàng.
Lăng Tuyết Mạn chỉ lẳng lặng ngồi, ánh mắt ngây ngốc không ánh sáng, nhìn chằm chằm một chỗ, con ngươi lại tan rã.
Không lâu lắm, Xuân Đường trở về, mang theo một bức họa, Thu Nguyệt cầm lấy, trải nó lên bàn, Lăng Tuyết Mạn hoàn hồn, ánh mắt nhìn về phía bức họa.
Trên bức họa là hình ảnh Mạc Kỳ Hàn đón ánh nắng mặt trời vươn người đứng dưới cây quế, một bộ y phục trắng hình nguyệt nha (*), bên hông buộc một mảnh ngọc bội màu vàng nhạt, phong thần tuấn lãng, nụ cười thanh nhã, dung mạo tinh sảo có thể sáng ngang với trích tiên (*)
Ngón tay thon đưa ra, chậm rãi dời về phía mặt người trong bức họa, nhẹ nhàng mơn trớn lông mày của hắn, mắt của hắn, môi của hắn, Lăng Tuyết Mạn nhẹ nhàng hỏi: "Bức họa vẽ này khi nào? Ta nghe nói hắn là một người rất lạnh lùng, nhưng nhìn hình vẽ không giống."
"Bẩm vương phi, bức họa này được vẽ năm năm trước. Trước đó, chủ tử mặc dù thân thể kém, nhưng tinh thần vẫn rất tốt, tính tình cũng tương đối hiền họa một chút, nhưng sau khi trải qua một lần bệnh nặng, dẫn đến bệnh quấn thân, tính khí chủ tử từng ngày từng ngày xuống dốc, tính tình cũng càng lúc càng lạnh." Xuân Đường nhỏ giọng trả lời.
Lăng Tuyết Mạn trầm mặc, sau đó cuộn bức họa lại, giao cho Xuân Đường, "Đặt trở về đi."
"Vâng, vương phi."
"Thu Nguyệt cũng lui xuống đi, ta muốn ngủ."
"Vâng, nô tỳ cáo lui."
Cửa mở ra, lại khép lại, trong phòng rất nhanh tĩnh lặng, không một tiếng động.
Lăng Tuyết Mạn chán nản bò lên giường, ngủ ở phía ngoài cùng, là nơi Mạc Kỳ Hàn đã từng nằm, nàng nhắm mắt lại, cưỡng chế mình không cần nghĩ cái gì, vội vàng ngủ.
Sau khi đếm đến con cừu thứ ba trăm, ý thức rốt cuộc từ từ biến mất, Lăng Tuyết Mạn tiến vào mộng đẹp.
Mà qua một hồi lâu, trước giường, trong bóng tối mới xuấn hiện thêm một bóng người, hắn tĩnh lặng nhìn người trên giường một lát, sau đó ngón tay vươn ra, quả quyết điểm huyệt ngủ của nàng.
Đốt nến, phòng sáng lên, đôi mắt âm lãnh tìm tòi khắp nơi, suy nghĩ đến nơi Lăng Tuyết Mạn có thể giấu thư, tủ đầu giường, góc tối trên giường, dưới gối lót đầu, trong đệm giường, trong tủ quần áo, bàn trang điểm, toàn bộ tìm qua một lần, cái gì cũng không có.
Mạc Kỳ Hàn cau chặt chân mày, bất giác ánh mắt quét qua người Lăng Tuyết Mạn, trong lòng lộp bộp một cái, ngồi xuống mép giường, hắn từ từ nhấc chăn lên, nàng mặc áo gấm ngủ màu trắng, cổ lộ ra ngoài một chút, ánh mắt chuyển dời, cái yếm bên trong tiểu y như ẩn như hiện, rãnh giữa hai ngực cũng mơ hồ có thể thấy được, da thịt mềm nhẵn, trắng nõn, mới vừa tắm rửa không lâu còn vương mùi hương thơm ngạt đi vào chóp mũi hắn, cổ họng nhất thời căng thẳng.
Không kìm hãm được, hắn cúi người, nhẹ nhàng hôn ở trước ngực nàng, sau đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đã tràn đầy tình dục, hơn hai mươi ngày, thân thể cấm dục quá lâu, đụng chạm được nàng, liền nhanh chóng nổi lên phản ứng, lòng bàn tay không khỏi nóng lên.
Ngắm qua người nhắm mắt mê man ngủ, trong bụng hắn buồn bã, thầm than một hơi, ngồi dậy, nâng góc chăn, chuẩn bị giúp nàng đắp kín, bỗng dưng tròng mắt căng thẳng, ngực của nàng tựa hồ căng hơn thường ngày, trong bụng nghi ngờ, hắn không chậm trễ chút nào cởi áo ngủ nàng, tiếp theo là tiểu y, sau đó là cái yếm, một phong thư gấp từ trong yếm rơi ra ngoài.
Mạc Kỳ Hàn vội nhặt thư lên, bất chợt thân thể phản ứng, hắn qua loa lấy chăn che đi cảnh xuân vô hạn kia, sau đó mở thư, càng xem, chân mày càng cau chặt, bên trong ánh mắt thâm thúy ánh lên tia sáng lạnh lẽo, đợi đọc xong toàn bộ, thư đã bị hắn vò thành một khối, gương mặt tuấn tú một mảnh mù mịt.
Khó trách nàng muốn nhìn bức họa của hắn, khó trách giấu thư trong một địa phương bí ẩn như thế, là sợ bị người nhìn thấy, Ngô Đông đáng chết, đang làm cái gì!
Từ từ đứng dậy, vỗ tay ba cái, Xuân Đường vội vàng lắc mình đi vào, nhìn Lăng Tuyết Mạn ngủ mê man, vội vàng cúi đầu nói” "Chủ tử, có nô tỳ!"
"Mang thư này đi thiêu hủy." Mạc Kỳ Hàn ném thư ra, lạnh lùng nói.
"Vâng!"
"Không gọi ngươi, không cần tiến vào"
"Vâng, nô tỳ cáo lui!"
Xuân Đường nhặt thư, liền vội vàng khom người lui ra.
Nến tạm thời chưa tắt, nhấc một góc chăn lên, lộ ra cơ thể trần truồng của Lăng Tuyết Mạn, nhìn chằm chằm bộ ngực mê người của nàng, bụng dưới Mạc Kỳ Hàn bành trướng, tình không kềm được, lần nữa cúi người, ngậm vào hồng mai bên trái của nàng, đồng thời bàn tay che lên ngực phải.
Một chưởng vỗ vào trán, Mạc Kỳ Hàn giận không thôi, hắn đang làm cái gì? Sao lại không thể chế được mình, muốn cường bạo nàng trong khi nàng bị điểm huyệt ngủ sao? Nếu nàng phát hiện thân thể bị chạm qua, nàng sẽ có cảm tưởng gì? Không phải là càng hận chết hắn hơn sao? Hận hắn nói không giữ lời, hận hắn cường bạo nàng, hận hắn...
Đè nén tình dục xao động, Mạc Kỳ Hàn hít sâu một hơi, lần nữa nhấc chăn, cầm y phục của nàng, từng món từng món một lần nữa giúp nàng mặc vào, cột xong dây lụa, hắn lại ôm nàng, để nàng ngủ ở bên trong, sau đó áo ngoài cũng không cởi, hắn mặc nguyên y phục nằm bên ngoài, chưởng phong ngưng tụ lòng bàn tay, đánh về phía nến, tắt nến, mới duỗi tay điểm huyệt đạo nàng, mà hắn cũng chật vật nhanh chóng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.