Vào đêm, đột nhiên trời đổ cơn mưa nhẹ, tí tách tí tách rơi lên các phiến đá trong viện.
Phía trước cửa sổ, nhìn từng trận mưa phùn lất phất, tâm Mạc Kỳ Hàn có chút hoảng hốt.
Lúc buổi chiều, quản gia rất là do dự bẩm báo với hắn, biểu tình không được tự nhiên cùng khó xử.
“Chủ tử, Liễu Thái Phó đến phủ, nói Liễu tiểu thư sinh bệnh nặng, mê man trên giường không dậy nổi, miệng luôn gọi tên chủ tử, Liễu Thái Phó mời đại phu, nhưng đến sáng vẫn không thấy có chuyển biến tốt, lúc này, muốn cúng tế chủ tử, vì chủ tử thắp nén nhang, thỉnh cầu chủ tử ở trên trời phù hộ, để Liễu tiểu thư khỏi bệnh. Xin chủ tử cho chỉ thị.”
Trời càng đổ mưa phùn, tới tận hoàng hôn, đã đọng nhiều vũng nước nhỏ…
Sau hồi lâu trầm mặc, hắn chấp nhận cho Liễu Thái Phó đi đến từ đường dâng hương.
Mà tâm hắn, rốt cuộc chưa từng an ổn lại.
Hắn thật đã ‘chết’, nàng còn nhớ nhung gọi tên hắn làm cái gì? Nhưng hắn, vẫn không thể nhìn thấy nàng chết……
Lấy ngọc tiêu ra, mười ngón tay thon dài cầm lấy, môi nhẹ phủ lên, tiếng tiêu vang, mang theo bi thương sâu thẳm, văng vẳng bên tai, mà như cách xa muôn trùng…
Thổi xong một khúc, buông tiêu, ngước mắt nhìn ánh trăng mờ ảo, không lưu luyến xoay người cất bước đi, tà áo phất trong gió…
Trong phòng, một âm thanh mơ màng nỉ non trên giường, “Hàn ca ca, Hàn ca ca, ta nghe được Hàn ca ca thổi tiêu cho ta. Chính là chàng ấy, là chàng ấy trở về thăm ta, Hàn ca ca…”
“Ngô Đồng, cha đi ra ngoài nhìn, chắc là bên ngoài có ai đó thổi tiêu thôi, Ngô Đồng, con tỉnh lại đi.” Liễu Thái Phó lo lắng nói.
Liễu Thiếu Bạch ở bên giường, vội phóng ra ngoài nhìn, thậm chí khinh công lên nóc nhà nhìn ra xa tìm kiếm, nhưng chỉ thấy cảnh đêm mờ mịt, không một bóng người.
…………….
Tứ Vương phủ
Lăng Tuyết Mạn đã ngồi rất lâu chờ Mạc Kỳ Hàn đến. Cho dù hắn luôn luôn đến sau khi thổi tắt nến, nàng vẫn đốt nến chờ hắn, thậm chí ngồi trước cửa sổ chờ. Chờ được một lúc, nàng lại quay trở lại trong phòng. Bởi vì nàng nghĩ nếu cứ ngồi bên cửa sổ, hắn sợ nàng thấy mặt, sẽ không thể vào.
Cho tới bây giờ trong lòng nàng chỉ có bất an, sợ hãi.
Gió thổi, nến tắt.
Lăng Tuyết Mạn theo phản xạ bình thường bật đứng lên, bước nhanh đi tới bình phong, mới bước tới một bước, liền ngã vào một cái ôm ấm áp quen thuộc.
“Sao vậy?” Mạc Kỳ Hàn thấp giọng hỏi.
Lăng Tuyết Mạn hừ lạnh, chỉ dùng sức vùng vẫy ra khỏi Mạc Kỳ Hàn.
Mạc Kỳ Hàn lại nhẹ vỗ lưng nàng, ôn nhu hỏi “Mạn Mạn, nàng đang chờ ta tới, đúng không?”
“Ừ.”
Lăng Tuyết Mạn tựa hồ như miễn cưỡng trả lời một tiếng, lại thiếp vào trong ngực của hắn.
“Đi thôi, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp.”
Mạc Kỳ Hàn ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, nhẹ đi tới giường, đặt nàng ngồi xuống giường, tay nhẹ tháo giày của nàng, sau đó tháo trâm cài trên đầu nàng, mới tự cởi đai lưng của mình lại đột nhiên dừng lại, chuyển ánh mắt, khẽ cười: “Mạn Mạn, giúp ta cởi áo nào.”
“Ừ”
Lăng Tuyết Mạn đứng lên, chạm vào đai lưng của hắn, nhưng có lẽ là bởi vì trong lòng có bận tâm, tay mới động một chút, chỉ nghe một tiếng ‘toẹt’, đai lưng bị rách, tay nàng cũng cứng đơ, chỉ có thể lúng túng cúi đầu giải thích: “Đai lưng của chàng chắc là may bị lỗi rồi.”
“Đây là đồ quý trị giá ngàn lượng vàng.” Mạc Kỳ Hàn nói láo không hề chớp mắt, nhìn Lăng Tuyết Mạn.
“Cái gì, ta không đền nổi đâu!” Lăng Tuyết Mạn mở môi mềm, giọng nói lớn hơn.
“Nàng không cần đền, đai lưng trị giá ngàn lượng vàng, còn nàng là báu vật vô giá của ta!” Mạc Kỳ Hàn nhẹ nhàng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, vuốt tóc nàng. Cúi người, nhẹ hôn lên môi nàng, nói: “Để tự ta cởi áo.” rồi ôm nàng trở về chăn.
Mạc Kỳ Hàn ném đai lưng, cởi áo bào, nằm xuống giường, vươn cánh tay nhẹ ôm lấy nàng, hỏi: “Mạn Màn, nàng có tâm sự à? Nói cho ta nghe đi.”
“Có một chuyện, nhưng ta không biết phải nói như thế nào…” Lăng Tuyết Mạn không tự giác ôm lấy Mạc Kỳ Hàn, ngước mắt, cẩn thận hỏi: “Việc Cốc Trắc Phi chết có liên quan đến chàng không?”
Nói những lời này, Mạc Kỳ Hàn thấy nàng cắn môi, thật lâu rồi không thấy nàng cắn môi.
Mà nàng nhất định chờ hắn trả lời, hy vọng nàng đoán sai.
Đêm, tĩnh mịch vô cùng.
Chờ lâu, có chút mệt nhọc, nàng định quay đầu, thì nghe thấy hắn mở miệng: “Nàng đừng quản nhiều về ả.”
Nàng mở to mắt, không dám tin nhìn hắn, hỏi: “Tại sao chàng phải giết nàng ấy?”
“Ả đáng chết!” Mạc Kỳ Hàn lạnh lùng nhếch môi.
“Nàng ấy mặc dù có làm chút chuyện, nhưng không đến nỗi phải chết! Sao chàng lại không cứu nàng?” Mắt Lăng Tuyết Mạn đã ngấn nước.
Mạc Kỳ Hàn hít mạnh một hơi, trả lời: “Tuyết Mạn, nàng cho là ta ác độc như vậy sao? Ta muốn nàng hiểu, nếu ả không chết ngạt thì chính là nàng chết ngạt! Nàng muốn sao?”
“Vì sao?” Lăng Tuyết Mạn há miệng kinh ngạc, trong giọng nói mang theo kích động.
“Lúc Mạc Ly Hiên bị trúng độc, nàng bị nhốt vào thiên lao, suýt bị xử tử, sau đó lần thứ hai nàng quay về Lăng gia, xe ngựa gặp nạn, mấy chuyện này đều có liên can đến ả. Ngũ Vương gia đã tra ra chân tướng kẻ chủ mưu đứng sau việc tung bố cáo, mà ta cũng tra ra kẻ dàn dựng chuyện xe ngựa. Nữ nhân có tâm địa rắn rết như vậy, nàng còn thương hại ả sao?” Mạc Kỳ Hàn kiên nhẫn giải thích, trong giọng nói mang theo âm lãnh.
“Nhưng chính là – nhất định phải giết nàng ta sao? Bắt giam vào thiên lao cũng được mà…” Bàn tay Lăng Tuyết Mạn có chút lạnh. Kiếp trước, nàng đã từng giết người, tay đã nhuốm máu, nàng không muốn tăng thêm tội nghiệt của mình, do đó, nàng đã rơi vào khủng hoảng.
“Tuyết Mạn, nàng nên hiểu, nếu ta không ra tay, chỉ sợ đến khi Ngũ Vương gia tra ra vụ án, trình lên Hoàng Thượng, thì không chỉ có một mình ả chết, mà cả dòng tộc nhà ả cũng bị liên lụy! Kẻ phải chết sẽ không chỉ có Cốc Vũ Mị, mà một số người trong Tứ Vương phủ sẽ bị bắt vào thiên lao. Mạn Mạn, ta không phải là một kẻ coi mạng người như cỏ rác. Cốc Vũ Mị phải đền tội, việc ả chết cháy là ta làm, nhưng ta càng không nghĩ để cho những người khác phải chôn cùng ả.” Mạc Kỳ Hàn ẫn nhẫn giải thích cho nàng nghe.
Lăng Tuyết Mạn ngơ ngác bần thần, thật lâu sau mới có phản ứng, mở miệng nói, “Tình nhân, ta đã suy nghĩ quá đơn giản rồi phải không? Những chuyện quyền mưu thủ đoạn, ta đều không biết, ta không hại bất kỳ người nào, nhưng họ lại muốn ta chết…”