Lăng Tuyết Mạn mừng rỡ hô to một tiếng, dưới cái nhìn khiếp sợ của mọi người, nàng xách váy chạy như bay!
"Vô Giới" mắt lạnh tràn đầy sương băng, hàm răng trên dưới nghiến lại, hai bàn tay cũng nắm chặc lại thành quyền, thật muốn chuyển người quay trở về
Nhưng, chỉ trong giây lát, bóng người áo hồng đã lao đến trước mặt hắn, không để ý đến khuôn mặt giăng đầy sương băng , hai tay nắm lấy ống tay áo màu đen của hắn, đôi mắt hưng phấn như hai vì sao chói lọi "Vô Giới ca ca, ngươi tới đây lúc nào rồi? Không phải là ngươi nghe được ở đây náo nhiệt, nên cũng muốn đá cầu đi? Hì hì, vừa hay chúng ta còn thiếu một người, ngươi gia nhập đội cầu của ta, giúp ta thắng tiểu bạch kiểm kia, có được hay không?"
Đôi mắt nam nhân trầm xuống, nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn nhỏ bé của Lăng Tuyết Mạn nắm lấy ống tay áo hắn, dùng giọng nói trầm khàn , lạnh lùng nói "Vương phi, nô tài là hạ nhân, cũng là nam nhân, xin vương phi bỏ qua cho nô tài!"
Trong sân bóng yên lặng không tiếng động, bọn hạ nhân đều kinh hãi nhìn vương phi của họ lại ko hợp lễ nghi nắm tay nam thị vệ, còn gọi hắn bằng cái tên thân thiết "Vô Giới ca ca !"
Không đến nữa giây, Lâm Mộng Thanh liền cúi đầu, mặt nạ da người do đích thân hắn chế luyện, chẳng lẽ hắn ko nhận ra sao? Tâm tình lập tức rơi xuống vực , bi phẫn, hắn thật muốn khóc, là có ý gì? Vợ chồng đồng loạt ra trận hãm hại hắn a a a a!
Quản gia dùng đuôi mắt liếc vẻ mặt Lâm Mộng Thanh, cũng lập tức kịp phản ứng, hắn luống cuống trợn to hai mắt, chờ đợi ánh mắt của thị vệ "Vô Giới" chỉ thị!
Mạc Nhã Phi ù ù cạc cạc , thấp giọng hỏi Mạc Ly Hiên "Hiên nhi, nam nhân này là ai?"
"Hoàng cô, đây là thị vệ Vô Giới coi sóc Hương Đàn Cư, lúc phụ vương còn sống, hắn chính là thủ hạ đắc lực nhất của người, trước đó vài ngày, mẫu thân không cẩn thận rơi xuống hồ, chính Vô Giới đã cứu mẫu thân lên bờ, là ân nhân của mẫu thân , mẫu thân vì có ân muốn đáp nên thấy Vô Giới tương đối thân thiết " Mạc Ly Hiên đơn giản giải thích
Mà Lăng Tuyết Mạn mê mang ngẩng đầu nhìn "Vô Giới" , không hiểu hỏi "Vô Giới ca ca,ngươi không thích ta sao? Ta đã nói với ngươi đừng xem ta là vương phi, chúng ta là bạn tốt, ta mời ngươi đá cầu, ngươi không muốn sao?"
Nha đầu đáng chết, thế nào lại lơ mơ ngốc nghếch như vậy? Không biết ngại ngùng nam nữ sao? Vô Giới đáng chết!
Nam nhân tức giận môi mỏng phát run, trên mặt vởi vì mang mặt nạ da người mỏng như cánh ve , cho nên bất kể hắn có vẻ mặt như thế nào, cũng thủy chung lộ ra dung nhan lạnh lùng của Vô Giới, chỉ có đôi mắt tản ra ánh nhìn lạnh lẽo thuộc về mình , lại còn hỏi nam nhân khác có thích mình không? Thật đáng chết!
Nhưng, bây giờ, không phải là thời điểm nổi giận, một nam nhân ra sức nhẫn nhịn, nhẹ thở ra một hơi, hòa hoãn cảm xúc của mình, cúi đầu nói "Vương phi tha tội , nô tài là hạ nhân, không dám làm bằng hữu cùng vương phi, nếu như vương phi muốn nô tài đá cầu, nô tài không dám kháng nghị!"
Lăng Tuyết Mạn căn bản không phát hiện sự thay đổi của nam nhân, chỉ nghe hắn đồng ý, nàng kích động cơ hồ muốn nhảy dựng, kéo lấy tay hắn, đi về phía trước , nam nhân liền bị động đi theo sau , nàng liếc Lâm Mộng Thanh mím môi cười trộm, một cái mắt lạnh quét qua , Lâm Mộng Thánh cúi đầu nhìn xuống bàn chân mình
"Vô Giới ca ca, ta giới thiệu với ngươi, những người này đều là thành viên của chúng ta, kẻ thù lớn nhất chính là công chúa Nhã Phi cùng tiểu bạch kiểm Lâm Mộng Thanh, hiện tại, chúng ta đều ngang tài ngang sức, còn một ván cuối cùng để phân định thắng thua, thời gian là nữa giờ, tên tiểu bạch kiểm này khinh công quá tốt, cho nên mấy lần chúng ta có cơ hội đá cầu vào khung thành cũng bị hắn ngăn lại, người có thể giúp ta giải quyết hắn là được!" Lăng Tuyết Mạn lôi kéo nam nhân, nhiệt tình giới thiệu qua một lần
"Nô tài ra mắt công chúa Nhã Phi, tiểu vương gia!" Nam nhân đơn giản chấp tay hành lễ
Mở miệng, ngậm miệng đều là tiểu bạch kiểm, khiến cho khuôn mặt tuấn tú của Lâm Mộng Thanh cơ hồ vặn vẹo "Vương phi, Lâm mỗ thế nào đắc tội ngươi? Ai trắng trẻo đều là tiểu bạch kiểm cả sao?"
"Hì hì, ta ko sợ ngươi bất kính với ta, chỉ cần có bạc thì mọi chuyện đều rất dễ nói! Ha ha, Vô Giới ca ca rất lợi hại, một lát nữa, đem đội các ngươi đá đến hoa rơi nước chảy, ngươi cứ đợi ngoan ngoãn dâng hai trăm lượng đi! Ha ha ha___"
Lăng Tuyết Mạn đắc ý mím môi cười khẽ đến cuối cùng ngửa mặt lên trời cười to , mãi đến khi làm cho mọi người chấn động không phân biệt được đông tây nam bắc , ngay cả gương mặt tuấn tú của nam nhân ẩn dưới mặt nạ cũng khỏi co rút vài phần, đối với tiểu nữ nhân này, hắn lại thêm một cái đánh giá: lừa gạt!
"Không được!"
Lâm Mộng Thanh trực tiếp đập nát mộng đẹp của Lăng Tuyết Mạn "Cuộc so tài này sao có thể tạm thời thay đổi người? Vương phi, đây là ngươi chơi ăn gian!"
"Đúng nha, Mạn Mạn, chúng ta cũng mệt mỏi, ngươi đổi người mới, không phải chúng ta sẽ bị thiệt sao?" Mạc Nhã Phi cũng kháng nghị, bất mãn nói
"A? Vậy ta mặc kệ, các ngươi muốn thay đổi người thì có thể, ta ko nói ko cho phép!" Lăng Tuyết Mạn trực tiếp chơi xấu
Lâm Mộng Thanh kích động, quên mắt luồng áp lực kia, la ầm lên "Ai, Vương phi, có thể nào như vậy? Chúng ta"
"Khụ khụ"
Hai tiếng ho có lực vang lên, ánh mắt của mọi người liền chuyển động , một nam nhân lạnh lùng nhìn thẳng Lâm Mộng Thanh, hỏi ngược lại ba chữ "Không được sao?"
Lâm Mộng Thanh không nói tiếng nào, nhìn chằm chằm nam nhân một hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi phun ra một chữ "Được!"
Nói xong, nặng nề thở dài một hơi, chuyển sang Mạc Nhã Phi, nụ cười khả ái nói "Công chúa, bỏ qua đi, chúng ta đều là người rộng rãi, đừng so đo với vô lại tiểu nhân , được không?"
"Nhưng mà Lâm công tử" Trực giác Mạc Nhã Phi cảm thấy rất quái dị, nhưng lại ko nói gì
"Công chúa đừng lo, chỉ cần chúng ta phối hợp ăn ý, không hẳn sẽ thua. Cho dù thua, cũng chỉ hai trăm lượng bạc, xem như dùng tiền chi cho dân, tiền bạc mất còn kiếm lại được, ko sao cả!" Lâm Mộng Thanh ưu nhã bình tĩnh cười, hoàn toàn ko thấy cặp mắt phun lửa, đôi mắt hoa đào hàm tình mạch mạch nhìn muội muội của nam nhân kia, trong lòng vui mừng quên cả trời đất!
Cái ám hiệu về bạc này, ha ha, không tin nam nhân kia nghe không hiểu! Còn nữa , tâm tư kín đáo như nam nhân kia, không thể nào không hiểu ý định của hắn đối với hoàng muội
Quả nhiên, mắt nam nhân kia đã tựa như sương giá!
Lâm Mộng Thanh cố không nhìn, vẫn như cũ nhìn Mạc Nhã Phi mỉm cười, Mạc Nhã Phi gương mặt ửng đỏ, trề môi một cái , không tự chủ cúi đầu
Lăng Tuyết Mạn rất biết cách sát phong cảnh nhìn Lâm Mộng Thanh thẳng thắn nói "Tiểu bạch kiểm, ngươi nói nhảm đủ chưa?Đừng trơ mặt nhìn , mau mau chuẩn bị bạc cho xong, cả tiền phạt vô lễ với vương phi, tổng cộng năm trăm lượng, nếu thiếu một lượng, coi chừng bổn vương phi đem ngươi bán làm nam sủng cho mấy phú hào nào có Long Dương chi phích (*) " (*) Long Dương chi phích:ở đây chỉ những người đàn ông đồng tính )
"Ha ha ha!"
Toàn thể mọi người cười đến mất cả hình tượng!
"Lăng Tuyết Mạn!"
Lâm Mộng Thanh ko nhịn được nữa, một bước nhảy đến gần "Ngươi lặp lại lần nữa!"