Vốn phải chờ tới khi bắt đầu mùa đông, cung điện trong hoàng cung mới có thể đốt địa long sưởi ấm. Nhưng Triệu Kiểu không chịu được lạnh, hắn đã quen với khí hậu ấm áp của Nam Dương, dù cho sau này ở kinh thành mười năm, cũng không thể thích ứng với ngày đông rét buốt. Hơn nữa hiện tại hắn còn đang mang thai, nửa đêm thường xuyên bị hàn khí cuối thu thổi cho lòng bàn chân lạnh lẽo, Triệu Anh Tề đau lòng đến đòi mạng, dặn dò đốt địa long sớm hơn một tháng.
Địa long này một khi đốt, bên trong điện bắt đầu nóng đến khó chịu, Triệu Anh Tề không cho Triệu Kiểu ra cửa, trên mắt cá hắn treo một sợi xích bạc tinh tế, chuế tiểu linh đang, đi một đường leng keng leng keng vang lên không ngừng. Triệu Kiểu che lỗ tai, trên trán một tầng mồ hôi mỏng manh, bàn chân nho nhỏ trắng loáng không khách khí đạp đoạn áo gấm đỏ thẫm che trên eo xuống, "Triệu Anh Tề, mau tháo ra, đồ chơi này, ngu ngốc chết tiệt."
Triệu Anh Tề tay cầm bút son, ngồi xổm bên cạnh trước án thư, vội vàng phê duyệt tấu chương đã chất thành núi nhỏ, không quay đầu lại, "Vậy không được, ta sợ ngươi bỏ trốn."
"Ta không bỏ trốn", Triệu Kiểu nâng quai hàm, bàn tính nhỏ kèn kẹt vang lên*, chân thành nói, "Nếu ngươi không an tâm thì tìm thêm vài người canh chừng ta, ta thật sự không chạy, ta bức bối chết mất, muốn ra ngoài đi dạo."
*ý nói đến việc một người đang tính toán trong lòng
Bên trong tấu chương không biết viết cái gì, Triệu Anh Tề bỗng nhiên cau mày, nhất thời quên mất còn đang nói chuyện với Triệu Kiểu. Triệu Kiểu bất mãn nhìn hắn, đỡ bụng chậm rãi từ mạn giường bước xuống, bụng của hắn đã lớn không ít, như con thỏ nhỏ, hoạt động bất tiện kém xa trước kia. Triệu Anh Tề sợ hắn cảm lạnh, cho hắn mang thêm tất màu trắng, trong điện khắp nơi đều là thảm trải sàn dày nặng, Triệu Kiểu đơn giản giày cũng không mang, lúc đi lại lắc chuông bạc nhỏ dưới mắt cá chân, vòng tới sau lưng Triệu Anh Tề ôm cổ hắn, cả giận nói, "Triệu Anh Tề, ngươi lại không để ý ta."
Động tác Triệu Anh Tề ngừng lại, nhanh chóng khép tấu chương, đặt bút lên thượng bạch ngọc giá, quay qua ôm eo Triệu Kiểu, đặt hắn lên đùi, bất đắc dĩ nói, "Thật oan uổng quá, sao có thể không để ý được chứ, chờ qua đoạn thời gian bận rộn này, ta liền mang ngươi xuất cung giải sầu."
Triệu Kiểu vốn chỉ muốn ra ngự hoa viên đi dạo, hiện tại nghe thấy có thể xuất cung, thu hoạch ngoài ý muốn, đôi mắt trở nên toả sáng, "Triệu Anh Tề, ngươi bây giờ là hoàng đế, xuất khẩu thành hiến pháp, lời vàng ý ngọc, không được lừa gạt ta."
"Ừ", Triệu Anh Tề gật đầu, "Mấy ngày nay ngoan ngoãn uống thuốc, đầu tháng sau ấm áp một chút, dẫn ngươi đi chùa phật ở ngoại ô, cầu cho đứa nhỏ trong bụng một tấm bùa bình an." Tối hôm qua trước khi ngủ tay đấm chân đá trong bụng Triệu Kiểu, dọa Triệu Kiểu kinh sợ, mê man nằm trong lồng ngực của hắn, thật vất vả mới ngủ được, kết quả nửa đêm lại bị ác mộng làm tỉnh giấc, ôm cánh tay hắn một bên phát run một bên khóc lóc, "Ta mơ thấy hài tử sinh ra là quái vật giống ta..."
Triệu Anh Tề vội vã dỗ hắn, "Kiều Kiều, nơi đó của ngươi xinh đẹp như vậy, một chút cũng không quái dị. Coi như vật nhỏ giống ngươi, lẽ nào chúng ta không yêu thương nó sao?"
Triệu Kiểu mò bụng ngẩn người, nước mắt rơi xuống bụng trắng như tuyết, "Không quan tâm bộ dạng nó ra sao, ta đương nhiên đều yêu nó..." Như phụ thân mẫu thân hắn, cho dù hắn có thân thể dị dạng quái vật, vẫn như cũ yêu hắn sủng hắn như vậy.
Triệu Anh Tề thấy hắn không sợ hãi nữa, trong bóng tối thở phào nhẹ nhõm, lên kế hoạch qua mấy ngày nữa dẫn hắn đi chùa ở ngoại ô cầu bùa bình an, nguyên bản hắn không tin thần phật, coi như giúp Triệu Kiểu yên lòng.
Mà tấu chương trên bàn trà, kết tội Nam Dương vương mưu nghịch, Triệu Anh Tề không đề cập tới một chữ.
"Vương gia, phiên vương chưa nhận hoàng mệnh tự ý rời đất phong đều liệt vào tội danh mưu nghịch, xin ngài cân nhắc!"
Nam Dương vương phất tay áo ngồi ở vị trí chủ tọa trong khách phòng, đối diện với thuộc hạ đang quỳ, căm giận nói: "Bản vương đã bốn nhớ năm nhớ sáu hối lỗi rồi!"
"Con ta đường đường là thế tử Nam Dương vương phủ, ban ngày ban mặt cứ như vậy mất tích ở kinh thành nửa năm, ngay cả mười mấy đạo tấu chương bản vương cho khoái mã dâng lên liên tục, tân đế vẫn không đoái hoài đến. Nếu lần này ta không vào kinh xem thử, Kiều Kiều e là ngay cả mạng sống cũng không còn."
"Chuẩn bị ngựa, vào kinh, ta xem ai dám ngăn cản ta!"
Kết quả mới ra khỏi địa giới Nam Dương liền bị nha phủ quan binh cản lại, Tri phủ đại nhân đỉnh đầu đầy mồ hôi tự mình tiếp kiến, thỉnh Nam Dương vương đến nha phủ uống trà tâm sự, "Vương gia, đắc tội rồi."
Trên triều đình kết tội Nam Dương vương mưu nghịch, tấu chương nhiều như hoa tuyết dâng lên trước mặt Triệu Anh Tề, Triệu Anh Tề mới lật ra nghiêm túc nhìn mấy cái, ai ngờ tấu chương càng ngày càng nhiều, lăn lộn qua lại, bất quá chỉ là lời nói khách sáo nghe đến mức lỗ tai đóng kén, cái gì lòng mang ý đồ xấu, cái gì đại nghịch bất đạo, cái gì mưu đồ đã lâu, viết có đầu có đuôi, nếu không phải Triệu Anh Tề biết rõ hắn vừa cho nha phủ giữ Nam Dương vương lại, không chừng thật sự tin.
Triệu Anh Tề vốn định chờ đại hôn của hắn cùng Triệu Kiểu mới chính thức gặp mặt nhạc phụ. Nhưng vị nhạc phụ đại nhân này của hắn thương con sốt ruột, pháp lệnh đều bỏ mặc không thèm để ý, nhất định phải gióng trống khua chiêng vào kinh tìm nhi tử, khiến người ngoài tóm được nhược điểm, hắn phạt không được, không phạt cũng không được, không thể làm gì khác hơn là trước tiên giam giữ, oan ức Nam Dương vương ở nha phủ thêm vài ngày.
Hai ngày nay tấu chương phần nhiều liên quan đến việc mưu nghịch của Nam Dương vương, Triệu Kiểu lúc mang thai thường hay nghĩ nhiều, Triệu Anh Tề sợ hắn nhìn thấy lại nghĩ bậy nghĩ bạ, liền tạm thời chuyển nơi xử lý công sự tới ngự thư phòng, đơn giản đè ép tiếng gió, không cho hắn biết. Chờ khi xử lý xong chính vụ trở lại tẩm điện, đã đến giờ lên đèn. Triệu Anh Tề hiếm khi về muộn như vậy, bên trong điện lặng yên không một tiếng động, hắn vén màn, cho là Triệu Kiểu hôm nay nghỉ ngơi sớm, vì vậy cởi xuống bào phục cùng giầy, cũng định nghỉ ngơi, ai biết thời điểm tới gần màn lại nghe thấy tiếng thở dốc nị người của Triệu Kiểu.
Dựa vào một vết nguyệt quang, xuyên thấu qua tấm vải che màn nửa khuất nửa che, Triệu Kiểu mặc yếm đỏ, thân thể phản chiếu ánh sáng lộng lẫy sâu sắc luân hãm trong đệm chăn màu đỏ mềm mại, hai chân trần trụi mở lớn, một tay trắng như tuyết che bụng, một cái tay khác mò mẫm đóa hoa non mềm giữa hai chân, rên rỉ đưa ngón tay vào, một nông một sâu rút ra cắm vào, hắn động tình mãnh liệt, đuôi mắt ửng đỏ lây nhiễm đôi má hồng khai phấn, âm thanh mềm nhũn như bãi xuân thủy, ngắn ngủi một câu nói bị hắn rên tới cửu chuyển mười tám ngã rẽ:
Triệu Anh Tề, ta khó chịu.
Sợ là đói bụng tới mức phải ngoan ngoãn rồi.
Sau cái lần Triệu Kiểu trộn hoa hồng tây tạng vào thuốc dưỡng thai, Triệu Anh Tề bị doạ đến mức phi thường cẩn thận. Trong lòng hắn hiểu rõ, Triệu Kiểu vốn không muốn hài tử, thời điểm hắn và Triệu Kiểu sinh hoạt vợ chồng, định mãnh liệt làm, muốn phá bỏ hài tử, từ đó về sau đừng nghĩ lừa gạt Triệu Kiểu sinh con nữa. Vì vậy trong toàn bộ thời kỳ đầu mang thai, đều là đợi đến khi Triệu Kiểu ngủ say, mài bắp đùi của hắn giải phóng, một lần cũng không dám mang đao thương thật ra làm.
Nhưng hiện tại đã khác. Bốn tháng, ổn định.
Triệu Anh Tề hô hấp ồ ồ lên, bỗng ngửi thấy được một luồng hương vị mịt mờ nồng nặc đến nức mũi ở trong không khí, hắn phát giác không đúng, che lại miệng mũi, nắm mắt cá chân kéo Triệu Kiểu lại đây, tìm ra một bình thuốc mỡ thúc tình.
Đang mang thai còn dám dùng thứ này.
Triệu Anh Tề bị hắn chọc tức giận sôi lên, ngắt lấy eo hắn, hất đổ bình thuốc lên đùi, nắm mông thịt trắng mịn của hắn, vung lòng bàn tay đánh liên tục năm, sáu lần, "Triệu Kiểu, ta xem ngươi giỏi cỡ nào."
Triệu Kiểu bị đánh, mông thịt sưng đỏ lên, còn không hết hy vọng, ngón tay nhân cơ hội kéo mở thắt lưng Triệu Anh Tề, một tay túm rơi quần của hắn, khóc lóc cưỡi lên eo hắn, một bên lau nước mắt, một bên chậm rãi nuốt xuống hung khí dữ tợn kia, nức nở nói:
"Triệu Anh Tề, ta không quan tâm, ngươi hôm nay đã làm ta, thì phải thả cha ta ra."
Triệu Anh Tề đột nhiên bị miệng nhỏ phía dưới nuốt cả cây vào, sảng khoái đến tê cả da đầu, nhìn thấy Triệu Kiểu đỏ mắt, khóc không ra hơi, không quên động đậy vòng eo khẽ run của mình, còn muốn ngậm lấy bờ môi mềm mại, ai ngờ người kia tiến tới trước, vụng về hôn liếm đôi môi hắn, gập ghềnh trắc trở mà lập lại, "Ngươi ngày hôm nay thao ta, phải thả cha ta ra."
Triệu Anh Tề nghe được đau đầu, "Kiều Kiều, ai nói cho ngươi biết chuyện này?"
Triệu Kiểu dùng cặp mắt vẫn còn bị sương mù che đậy dữ dằn nhìn hắn chằm chằm.
"Triệu Anh Tề, tuy rằng đầu óc ta không thông minh bằng ngươi, nhưng ta không phải kẻ ngu dốt. Ngươi trước đây hận không thể mang theo ta mọi lúc mọi nơi, mấy ngày nay lại trốn trong ngự thư phòng, lén lén lút lút, nhất định có vấn đề."
"Ngươi một là định tìm người khác hài tử khác, một là định hại cha ta..."
Triệu Anh Tề trăm miệng không thể bào chữa, "Ta có một người là ngươi thôi trái tim cũng sắp tan nát rồi, đi đâu tìm người khác thay thế chứ?"
"Vậy ngươi chính là muốn hại cha ta!" Triệu Kiểu đột nhiên cao giọng khóc lớn, nắm chặt quả đấm nhỏ dùng sức đập lên vai Triệu Anh Tề, "Ta biết mà, ta biết mà..."
Tiếng khóc kia mười phần trung khí, không có chút nào chột dạ. Triệu Anh Tề quan sát tỉ mỉ thân thể nhỏ bé của hắn, nghiệm thu thành quả mấy tháng cần cù vất vả nuôi nấng của mình: cằm thon gầy có chút êm dịu, cái mông nhỏ cao cao, ngón tay nắm một cái, mềm mại như mì vắt, còn run rẩy vài lần, cặp chân dài trắng nõn quấn quanh hông hắn, thân thể điên cuồng đến nhất khởi nhất phục, không kìm lòng được bảo vệ bụng nhỏ nhô lên.
Triệu Anh Tề đến bây giờ vẫn chưa rõ, hắn sao có thể tìm người khác hài tử khác, sao có thể làm hại cha hắn, người kia còn cúi đầu ép hắn chọn một trong hai, không chọn không được. Triệu Anh Tề đột nhiên bị dội một chậu nước bẩn đến choáng váng, thẳng thắn không thèm quan tâm hắn, ngón tay linh hoạt vòng tới sau cổ Triệu Kiểu, tháo yếm đỏ, tiện tay bỏ qua một bên, cúi người ngậm một viên đậu đỏ, liếm láp lên lỗ nhỏ chính giữa. Triệu Kiểu trong thời gian mang thai đặc biệt mẫn cảm, bộ ngực nguyên bản bằng phẳng so với trước kia lớn hơn một vòng, đầu ngực khiêu lên, mỗi lần bị Triệu Anh Tề đụng vào, cả người bắt đầu run rẩy.
Triệu Kiều Kiều cố tình gây sự làm sao bây giờ? Làm một trận liền đàng hoàng.
Sự thực chứng minh, Triệu Anh Tề nắm giữ yếu điểm của Triệu Kiểu. Triệu Anh Tề thẳng lưng thao, thời điểm dùng sức cắm rút, âm điệu Triệu Kiểu cũng thay đổi, nói đều nói không lưu loát, chỉ có thể lắc mông kêu to, cổ họng một suyễn một cao, ngọt ngào đến lỗ tai Triệu Anh Tề phát nị, tâm can mềm nhũn. Hắn bị Triệu Anh Tề nắm eo, đổi tư thế, vươn mình quỳ trên giường, nằm úp sấp lần lượt bị thao, triệt để mất đi quyền quản lý trong tay, chỉ có thể tùy tiện để Triệu Anh Tề ra vào trong thân thể của hắn.
Bụng nhỏ nhổ lên của Triệu Kiểu theo tư thế quỳ có chút xệ xuống, thỉnh thoảng cọ sát vào đệm chăn hơi lạnh bày ra dưới thân. Triệu Kiểu thấp giọng nghẹn ngào, cái mông cao cao vểnh lên, bị thao đến mức thiếu chút không quỳ nổi, dành ra một tay che chở bụng, bắt đầu từ khi mang thai hắn không tự chủ luôn làm ra động tác này, đặc biệt là trong tình huống nguy hiểm. Hắn năn nỉ: "Triệu Anh Tề, ngươi nhẹ chút, đừng chọc vào hài tử."
Triệu Anh Tề hôn lên lưng trần của hắn, nâng cái mông, tầng tầng quán xuyến hắn, "Kiều Kiều, ta ở trong mắt ngươi lợi hại vậy sao? Thao ở mặt sau, vật nhỏ ở phía trước, xa lắm, đâm không tới được."
Triệu Kiểu không biết bị đâm trúng nơi nào, ngón chân trắng bóng cuộn tròn rúc vào một chỗ, cắn môi dưới khó nhịn rên rỉ, "Ta không cần biết, tóm lại ngươi nhẹ một chút."
Tình sự kết thúc, Triệu Kiểu ra một thân mồ hôi, co quắp trong lồng ngực Triệu Anh Tề. Triệu Anh Tề muốn ôm hắn đi tắm rửa, bị hắn kéo lại ống tay áo mới quay trở về giường, hơi thở phả vào lỗ tai, Triệu Anh Tề, ngươi thả cha ta ra...
Triệu Anh Tề không lên tiếng.
Một kế của Triệu Kiểu không thành, lại sinh một kế, ôm cổ Triệu Anh Tề, cưỡi lên eo hắn, thổi gió bên gối:
"Khi còn bé ở Nam Dương, ta cùng cha đi săn thú, chọn trúng một con thỏ trắng đặc biệt xinh đẹp, cha ta liền nói, phải bắt nó về làm áo khoác lông thỏ cho ta, kỵ khoái mã cung tiễn kéo dài, một đường đuổi theo nó. Nhưng mà con thỏ kia chạy trốn quá nhanh, đuổi theo đuổi theo, cha ta không để ý, đuổi đến khi ra khỏi biên giới đất phong Nam Dương, sau đó việc này truyền đi, đám lão già kia liền kết tội cha ta muốn mưu nghịch. Sau này cha ta mang ta vào kinh chúc thọ tiên đế, liền bắt ta ở lại, làm con tin trong kinh thành."
"Triệu Anh Tề, ngươi đừng nghe bọn họ nói bậy được không, cha ta thành thật lắm, ông ấy sẽ không mưu nghịch, ông ấy chỉ muốn săn thỏ cho ta thôi..."
Triệu Anh Tề nín cười, bàn tay che ở trên cái bụng căng trắng có chút mơ hồ trong suốt của hắn: "Kiều Kiều, nhưng ta căn bản không có bắt phụ thân của ngươi, ngươi bảo ta làm sao thả đây."
Triệu Kiểu đầu óc mê man, cho nên nói hắn phí sức lực câu dẫn Triệu Anh Tề như vậy, là uổng công cả đêm này chịu đựng bị thao?