Khan chậm rãi nhận lấy quả cầu Pokemon rồi ném lên không trung, từng cử chỉ hành động của hắn đều mang phong thái nhã nhặn, từ tốn.
Accel đứng đối diện mệt mỏi che mặt, tên này tính cách quá màu mè, nguyên dàn quản gia, người hầu xếp hàng động viên, phục vụ mọi thứ hắn cần khiến Accel cứng miệng, lỡ nêu ý kiến một chút thì đám người đó lại ăn tươi nuốt sống mình mất.
Ánh sáng đỏ rực kéo theo từng chùm pháo sáng bay ra từ Pokeball, hiệu ứng âm thanh nổi bật cứ ngỡ đang ở cuộc thi Pokemon Contest vậy.
Cyndaquil xuất hiện, lưng nó thổi bùng một cột lửa khủng lấy tinh thần quyết thắng, Accel vẫy tay ra hiệu cho Mawile tiến vào sân. Accel không quên nói nhỏ: “Phòng thủ, đừng đánh, ngươi hiện tại xài chiêu thì chạm nhẹ Cyndaquil sẽ bất tỉnh.”
Mawile quay mặt sang hướng khác, làm bộ chẳng thèm để tâm lời Accel, nó hời hợt nhìn Cyndaquil Pokemon chuột lửa. Trận đấu vừa chính thức bắt đầu, toàn bộ đám người hầu của Khan thổi kèn trống đúng nhịp, âm nhạc gay cấn tăng cường khả năng chiến đấu giúp Cyndaquil.
Riêng phía Mawile càng nghe càng bực bội, nó rốt cuộc chịu chẳng nổi nữa dùng Iron Head nện một tảng đá gần đó nát bét thay lời cảnh cáo.
Cyndaquil ngay lập tức hơi rén, cả Khan mặt mày cũng trầm trồ với sức mạnh từ Mawile. Đương nhiên do Khan là một nhà huấn luyện mới, hắn nhận Pokemon khởi đầu sau Ivan một ngày mà thôi.
Đây có thể xem là trận mở màn của hắn, trước đó vẫn chưa thách đấu ai, hắn dành ít thời gian hạn hẹp tìm hiểu tính cách Cyndaquil và trở thành bạn tốt. Nhưng Cyndaquil hơi yếu đuối, luyện tập mới bị chạm nhẹ liền ngã bất tỉnh, chẳng tính là một trận đấu được.
Accel không nói nổi Mawile, tương đối may mắn rằng nó chịu vâng lời, không tấn công Cyndaquil. Accel nhanh chóng vào chủ đề chính: “Ngươi dự định để Cyndaquil học tập chiêu thức gì?”
Khan giơ tay, báo hiệu đám người đằng sau tắt nhạc, hắn ho nhẹ vài tiếng, mỉm cười nói: “Ta không cần tuyệt chiêu quá mạnh mẽ, đơn giản khiến Cyndaquil học xong tỏa sáng giống ta vậy. Quan trọng nhất là không bị hạ gục trong một đòn.”
Accel trán nổi gân xanh, kiềm chế bản thân không lao đến đấm tên này một trận, ngươi nói chuyện bình thường được không? Nhìn đau hết cả mắt, có điều mấy lời của Khan mở một cơ hội cho Accel. Chẳng yêu cầu chiêu thức nhất định, tức là miễn sao Cyndaquil thành công lĩnh ngộ chiêu thức mới thì Accel đã hoàn thành nhiệm vụ.
Cái này không khó, con Cyndaquil này nhìn sơ đã biết được nuôi dưỡng bởi mấy nhà khoa học, cưng chiều chăm sóc đầy đủ nên trình độ chiến đấu thấp là chuyện bình thường. Cơ mà vì thể chất vốn tốt sẵn dẫn tới việc tự học chiêu thức dễ dàng hơn nhiều, không dạng khắt khe tương tự Pokemon hoang dã.
Cần thiết nhất hiện tại là tự tin, Accel thì thầm vào tai Mawile: “Ngươi dùng Iron Defense, hứng đòn của nó xong giả vờ thua cuộc. Lặp đi lặp lại nhiều lần kiểu gì nó cũng tiến bộ.” — QUẢNG CÁO —
Mawile đẩy mặt Accel tránh xa nó, kêu vài tiếng hiểu lệnh xong kích hoạt Iron Defense, đặt hai tay chéo trước mặt chờ đợi Cyndaquil ra chiêu. Accel nhìn về hướng Khan gật đầu, hắn đứng thẳng lưng, gằn giọng: “Cyndaquil, dùng Flamethrower!”
Cyndaquil hít một hơi thật sâu, những đốm tròn trên lưng cấp tốc thiêu đốt thổi dòng lửa hừng hực từ miệng về phía Mawile. Đón đỡ trực diện, Mawile bị ép lui mấy bước, dù trình độ bỏ xa nhưng hệ thép sợ lửa nên Mawile chẳng thể nào không tốn chút sức được.
Lợi dụng điểm mù của Cyndaquil, Mawile bôi ít đất cát lên người xong kêu một tiếng thảm thiết tự bật văng xa. Cyndaquil không hề hiểu gì, nó chỉ biết bản thân đang cố gắng thổi lửa, đột nhiên nghe âm thanh dừng lại thì phát hiện Mawile đã nằm bất động, nhắm mắt thè lưỡi ngất đi.
Accel chứng kiến Mawile trổ tài diễn xuất cũng hơi cúi đầu bái phục, chưa bao giờ hắn nghĩ Mawile còn có khả năng đặc biệt này. Diễn quá thật, nếu Accel không nói với Khan rõ kế hoạch để thuận tiện phối hợp thì hắn đã tin sái cổ chẳng chút nghi ngờ.
Khan cùng đám người hầu thừa lúc này đẩy mạnh tinh thần chuột lửa, bọn họ không ngừng dùng những từ hoa mĩ nhất khen ngợi. Rốt cuộc Cyndaquil hưng phấn, phì khói giơ hai tay nhỏ nhắn lên nhảy múa ăn mừng.
Kế hoạch tiếp diễn không xảy ra bất kỳ sai sót gì, xuyên suốt đống quá trình, khoảng chục lần Cyndaquil vẫn chưa lĩnh ngộ chiêu thức.
Kéo dài đến tận hoàng hôn, mọi người vốn chỉ đứng xem nên mệt mỏi vì chờ đợi, riêng Mawile gánh trọn mấy chục đợt Flamethrower, tuy có nghỉ giải lao hồi sức nhưng nó bắt đầu thấy điên tiết. Cộng thêm Accel hứa đãi nó một bữa, sáng giờ chẳng biểu hiện thành tâm hối lỗi, ít chủ động hòa giải đều không khiến Mawile dồn nén bức xúc đạt cực hạn.
Mawile vừa đỡ Flamethrower vừa chậm rãi đi thẳng hướng chuột lửa, Accel đứng cầm quạt giấy phất cho đỡ nóng vì không khí quanh sân này đã thành lò lửa bởi ngoài chục đòn Flamethrower.
Khan ở đối diện nằm trên ghế dựa, uống nước trái cây, bên cạnh được người hầu đặt vài máy điều hòa khiến hắn thoải mái kém chút quên luôn Cyndaquil đang luyện tập.
Cả Accel lẫn Khan đều đang mất tập trung vào hai con Pokemon giữa sân, Mawile đến đủ tầm, không hề do dự xoay người lấy hàm sau đánh một cú cực mạnh hất bay Cyndaquil. Khan với Accel đồng thời giật mình, vội vã chuyển sự chú ý sang Cyndaquil nằm im một chỗ.
Một điểm kỳ lạ là nó chưa đánh mất khả năng chiến đấu, gắng hết sức, hơi khổ sở nhưng vẫn đứng dậy nổi. Khan ban đầu lo lắng định thu hồi Cyndaquil mang đi chữa trị, ai ngờ nó biểu hiện cứng cỏi như thế khiến hắn hét lên vui mừng: “Cyndaquil, ngươi không bị gục bởi một đòn!”
Đám người hầu góp sức phụ họa, một cảnh tượng cảm động, có người còn đem khăn tay thấm nước mắt. Accel chẳng biết nhận xét thế nào, hắn nheo mày với Mawile: “Đã dặn ngươi là không đánh nó mà.” — QUẢNG CÁO —
Giọng Accel vô cùng bình thường, một câu nói đơn giản mà thôi chẳng hề mang ý trách móc nhưng Mawile lại hiểu thành kiểu khác. Nó tưởng rằng Accel bắt đầu ghét bỏ nó, vừa giận vừa ấm ức, đôi mắt rưng rưng hướng về một phía bước đi.
Accel đứng hóa đá, hắn không biết mình đã làm sai chuyện gì, khó hiểu nghiêng đầu, định tới nói chuyện đàng hoàng với Mawile thì Cyndaquil chợt bùng phát, ngọn lửa trên lưng nó bỗng dưng cao mấy mét. Hét một tiếng, nó thổi ngọn lửa hóa thành hình chữ đại lao nhanh phía Mawile đang không chút đề phòng.
Cyndaquil liên tục thắng lợi trước Mawile làm nó tin tưởng vào thực lực bản thân, do bị kích thích vì dính một chiêu trả đũa bất ngờ nên sự tức giận thúc đẩy, nó khiến Cyndaquil vô tình học được chiêu thức mới.
Khan trông thấy Cyndaquil ra đòn liền sốc đến rơi ly nước xuống, Accel trừng to mắt, cảm nhận vài phần nguy hiểm cùng cả nhiệt độ như dung nham, không chần chờ chạy về phía Mawile: “Tránh mau! Là Fire Blast!”
Mawile phản ứng kịp, suýt soát trúng đòn nhưng may mắn là địa hình sân đất đá, nó nhảy loạng choạng sau một tảng đá lớn cản gần hết uy lực chiêu Fire Blast. Chiêu ấy dù không giữ nguyên hình dáng chữ, nó chuyển đổi thành mấy khối nham thạch bốc cháy rơi xuống.
Mawile gấp rút giống đang nhảy múa tránh đòn, nó dẫm chân vào một viên gần đó liền hốt hoảng co giò phóng tới Accel. Hắn dùng hai tay ôm lấy Mawile, mang một bình Potion Daniel tặng xem như quà chúc mừng hắn thông qua khảo nghiệm để trị thương giúp nó.
Xịt vào lòng bàn chân bị bỏng, Mawile cảm giác hết đau mới thở nhẹ nhõm. Mawile chú ý tới Accel đang hết mực quan tâm bản thân, kết quả nó quên luôn là lý do gì giận dỗi Accel, thích thú tận hưởng cảm giác được lo lắng. Accel nhếch miệng, quả nhiên Mawile chính là một đứa bé.
Khan đã ra lệnh Cyndaquil dừng tấn công, hắn hối hả chạy đi hỏi thăm Mawile, vứt hết phong cách, cử chỉ màu mè: “Mawile của ngươi... Nó ổn chứ?”
Accel đặt Mawile ngồi trên vai hắn, lắc đầu: “Không sao, chúc mừng ngươi. Cyndaquil đã học thành công một chiêu hệ lửa cực mạnh.”
Khan hào hứng nhưng cố kiềm chế hỏi: “Chiêu ta đã thấy, đúng là rất mạnh, vượt ngoài mong đợi của ta. Chiêu này gọi là gì?”
Accel: “Fire Blast.”
Khan mừng rỡ, bế Cyndaquil quay vòng rồi tự hào khoe khoang với đám người hầu. Accel trút xong gánh nặng, lúc nào ít chuyện ngoài tính toán cũng ập đến hắn. Fire Blast không phải bất kỳ con Pokemon hệ lửa nào đều có thể học, nó yêu cầu rất nghiêm khắc và chủ yếu là thực lực lẫn khả năng tiếp thu. — QUẢNG CÁO —
Thường muốn Pokemon lĩnh ngộ Fire Blast, các huấn luyện gia bỏ ra công sức, tiền bạc ghé những đạo quán hoặc nơi chuyên môn. Con Cyndaquil này lĩnh ngộ thứ nhiều Pokemon đã tiến hóa chẳng làm được, chứng minh tiềm năng của nó khá cao, hơn hết là may mắn.
Khan thu hồi Cyndaquil, rạng rỡ bắt lấy tay Accel: “Ivan giới thiệu thật chính xác. Ngươi quá giỏi, không những biến Cyndaquil trở nên mạnh mẽ còn giúp nó lĩnh ngộ chiêu thức.”
Accel cười cho có lệ, hắn thực chất chẳng làm gì cả, toàn Mawile chịu đựng làm khiên để Cyndaquil xả chiêu. Điểm mấu chốt đều là tự thân Cyndaquil, Accel đang mong chờ lát nữa nhận được tiền thưởng ngon lành vì hoàn thành vụ này.
Khan bỗng nhiên nhớ đến việc gì đó, hắn búng tay ra hiệu với quản gia của mình, lập tức người này cung kính đưa tặng Accel một tấm thẻ mạ vàng, Khan giải thích: “Ngươi hãy nhận nó, khi mua sắm các sản phẩm liên quan đến Pokemon tại Goldenrod sẽ giảm 50%.”
Accel thoáng tưởng bản thân nghe lầm, hồi sau hô lớn: “Nửa giá? Có giới hạn số lượng hay thời gian không?”
Khan lắc ngón trỏ: “Đương nhiên là không, cơ mà chỉ áp dụng ở Goldenrod, mấy thành phố khác thì vô dụng.”
Hơi đáng tiếc nhưng tham lam quá là không tốt, Accel hiểu điều này nên không đòi hỏi gì tiếp, vốn dĩ số tiền từ yêu cầu đã đủ để hắn tiêu xài một khoảng thời gian khá dài rồi.
Kết thúc một ngày tương đối nhàm chán, Khan và người hầu rời đi. Accel chạy tới tầng đặc biệt nhận lấy tiền thưởng, một khoản quá nhiều, trước giờ hắn tiết kiệm đi du hành chưa chạm nổi phân nửa.
Accel thực hiện lời hứa, dẫn theo Mawile đi ăn khắp nơi, ba bốn nhà hàng với nhiều món đa dạng từ bữa chính đến tráng miệng. Trả luôn tiền thuê phòng cũng còn dư hơi nhiều, Accel nhìn Mawile đang say ngủ, mũi nó nhấp nhô cả bong bóng trông cực buồn cười.
Accel lôi ra một tấm bản đồ vùng Johto. Dùng bút kẽ và đánh dấu hồi lâu hắn nắm chặt tay, quyết tâm khoanh tròn một nơi: “Chắc ổn, thời điểm thích hợp tìm kiếm người bạn thứ hai, nơi này có đa dạng chủng loại, không biết là loài nào sẽ trở thành Pokemon tiếp theo của mình.”