Liệt tất nhiên hiểu rõ tình hình trước mặt, chẳng kịp kinh ngạc, theo Lạc Bình Xuyên xoay người xuống ngựa, nói với hắn: "Đùa à, để một mình ngươi ở lại đây thì ngươi không có khả năng quay lại nữa!"
"Khốn kiếp! Ngươi không nghe rõ ta nói gì sao?" Lạc Bình Xuyên gầm lên với hắn, ngay cả mắt cũng đỏ rồi.
Liệt quay đầu nói với Trữ Hạ: "Này, ngựa của ta là bảo mã, chạy đi, bọn chúng không đuổi kịp cô đâu!"
Ngực Trữ Hạ nóng lên, như có gì đó bị lửa đốt cháy lên vậy.
Nàng xuống ngựa, nhìn bóng lưng Lạc Bình Xuyên và nói: "Ta không đi! Nếu phải chết, chúng ta cùng chết!"
Ba bốn người đối phương đều đã hành động, rút vũ khí, kêu gào lao đến như đùa sủng vật.
Liệt lấy cung tên, rút ra năm mũi tên, ngắm vào người xông lên phía trước nhất, miệng vẫn còn trêu chọc Trữ Hạ: "Ơ, Tiểu Trữ Hạ, nhìn không ra cô vẫn rất có tiền đồ đấy nhỉ!"
Lạc Bình Xuyên quay đầu lại thét lên với nàng: "Chung Trữ Hạ! Nàng chết rồi, đứa bé trong bụng nàng phải làm sao?"
Liệt bắn chết năm người, còn không kịp kinh ngạc thì kẻ thù đã vọt tới trước mặt, hắn ném cung rút đại đao ra, kêu Trữ Hạ: "Cẩn thận!"
Khi ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, ngay cả thời gian để xoay người cũng không có, một thương của Lạc Bình Xuyên đâm chết một tên, lại không ngăn cản được đao bổ về phía Trữ Hạ của tên còn lại. Không còn lựa chọn, hắn xoay người ôm lấy nàng, cản giúp Trữ Hạ một đao trí mạng. Sau khi một chiêu hồi mã thương của hắn đâm chết người đánh lén, hắn cứng rắn ôm Trữ Hạ thả lên ngựa của Liệt: "Trữ Hạ, nàng phải sống!"
"Ta không cần!" Nàng vừa khóc vừa lắc đầu, lại không ngăn được sự kiên trì của hắn.
Lạc Bình Xuyên hung hăng quất lên mông ngựa, con ngựa chạy như điên, Trữ Hạ ôm lấy dây cương quay đầu nhìn lại, nước mắt tuôn ra, mờ đi.
Từ khi nàng còn rất nhỏ, phu tử đã từng nói: Tính mạng là quý nhất. Trên thế giới nếu có người có thể vì con mà hi sinh tính mạng của mình, thì người như vậy cho dù thế nào cũng phải yêu lấy họ, không quản người họ là ai, là thân nhân, bằng hữu, hay là thị vệ.
Phu tử còn nói: "Trữ Hạ, trên thế giới có rất nhiều biến đổi, có đôi khi những biến đổi đó ập tới làm chúng ta trở tay không kịp. Người mà bình thường có quan hệ tốt với con, chưa chắc sẽ cùng con sống chết, mà những người thực sự ra tay vì con vào thời điểm mà con gặp nguy hiểm nhất, nhất định là người đáng để con tin tưởng.
Tin tưởng một người là rất khó, nếu như cái giá lớn đó là máu tươi và tính mạng, thì Trữ Hạ nàng không cần!
Nàng không cần bất cứ kẻ nào vì nàng mà chết, nàng không cần bất cứ kẻ nào vì nàng mà hi sinh! Thế nhưng nàng luôn chỉ làm những chuyện tổn thương người khác... Cho tới nay đều như vậy.
Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía nàng, trên lưng là một vết đao thật dài, máu nhỏ đầy mặt đất.
Đây là lần cuối cùng nàng nhìn hắn trong đời. Hắn cứ như vậy, để lại một bóng lưng cho nàng, vô cùng thê thảm, khắc cốt ghi tâm.
...
Lạc Bình Xuyên nói: Ta sẽ bảo vệ nàng bình an --- vô luận dùng phương pháp gì.
Lạc Bình Xuyên nói: Ta muốn dẫn nàng lao ra, nếu như không được, ta ngăn cản, nàng đi trước.
Lạc Bình Xuyên nói: Nàng bây giờ còn đáng ghét như vậy, chỉ khiến ta thêm phiền toái!
Lạc Bình Xuyên nói: Trữ Hạ, nàng phải sống.
Sau đó hắn liền đuổi nàng rời đi, vì nàng chém giết địch nhân sau lưng.
Nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp được Trữ Hạ, có lẽ hắn đã toàn thân trở ra từ chỗ Hưng Trịnh Vương từ lâu; nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp được Trữ Hạ, có lẽ hắn căn bản sẽ không mạo hiểm tấn công thành Kính An; nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp phải Trữ Hạ, có lẽ hắn vẫn tiếp tục trải qua những ngày tháng làm tướng quân huy hoàng của hắn, đánh mấy trận nhỏ, uống mấy ngụm rượu.
Nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp được Trữ Hạ, có lẽ lưng của hắn cũng không cần chịu một đao kia; nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp được Trữ Hạ, có lẽ hắn có thể theo Liệt bình an quay trở lại doanh trại; nếu như Lạc Bình Xuyên không gặp được Trữ Hạ, có lẽ cả cuộc đời này đều không cần nhìn một người như vậy...
Lấy tính mạng trả giá, chỉ để nhìn từ xa...
Thế nhưng không ai hiểu, hắn sẽ không hối hận.
Lạc Bình Xuyên nói: "Trữ Hạ, ta sẽ bảo vệ nàng bình an… vô luận dùng phương pháp gì, vô luận là có cần đánh đổi tính mạng của mình hay không.”
Đứng trên cây cầu này, Lạc Bình Xuyên nói với Liệt: "Một tên cũng đừng buông tha."
Đây cơ hồ là trận giết chóc thống khổ nhất trong cuộc đời này của Liệt, hắn trông thấy máu tươi trên mặt đất sau lưng lạc Bình Xuyên, như chim quyên khóc đến nhỏ máu khắp sườn núi vào mùa xuân. Cho dù không bị thương nặng như vậy, hai người bọn họ cũng không thể có phần thắng, huống chi hiện tại.
Những binh lính Hán Thống này là một đội quân thủ hạ của Mạc Lăng Tiêu được huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng không dễ đối phó như các binh sĩ bình thường. Liệt ứng phó rất gian nan, bất kỳ một sơ sẩy nào đều có thể trở thành trí mạng.
Liệt có thể coi là người có kỹ năng chiến đấu số một trong cả chi quân đội Khế Sa, hắn có thể lực, tốc độ và kỹ xảo phi phàm. Trước kia hắn cũng đã từng gặp phải nguy cơ còn cấp bách hơn hiện tại, ví dụ như lúc giúp A Mộc Đồ ám sát tướng quân Chu Bôn chẳng hạn, tình trạng còn hung hiểm hơn hiện tại, nhưng lại không có cảm giác lòng nóng như lửa đốt giống như lúc này.
Bởi vì huynh đệ của hắn đang đổ máu, thời gian vào lúc này cũng đồng nghĩa với sinh mệnh.
Nhưng mà Liệt biết rõ, chưa từng có một địch nhân nào qua được cầu.
Không có người qua cầu, cũng tức là Lạc Bình Xuyên còn chưa ngã xuống.
Liệt dường như đã giết đỏ mắt, như dã thú tắm máu! Người ngã xuống dưới đao của hắn ngày càng nhiều, số địch nhân còn đứng cũng càng ngày càng ít. Máu tươi loang lổ trên người hắn không biết là của bao nhiêu người trộn lẫn vào rồi, có lẽ cũng có cả phần của chính hắn nữa.
Hắn cũng bị thương, nhưng không nghiệm trọng. Khi hắn vung đao chặt bỏ đầu của tên địch cuối cùng, lúc xoay người, rất may mắn - hắn vẫn thấy Lạc Bình Xuyên đưa lưng về phía hắn đứng ở giữa cầu.
Máu theo mé dốc của cầu chảy xuống, thành vũng dưới chân cầu, trong đó có máu của Lạc Bình Xuyên, cũng có máu của kẻ khác.
Lạc Bình Xuyên chống ngân thương, đứng trên đầu cầu, lưng đã bị máu nhuộm đỏ, quần áo rách bươm loang lổ, dưới chân chồng chất thi thể kẻ địch, còn có máu tươi của chính hắn thấm ướt mặt cầu.
"Đừng nhúc nhích, ta băng bó cho ngươi đã!" Liệt trước tiên cởi áo giáp, lại cởi áo lót bên trong, đi đến đằng sau Lạc Bình Xuyên.
Lạc Bình Xuyên không trả lời, thậm chí còn không nhúc nhích lấy một cái.
Chỉ đứng vững như vậy, phảng phất như một ngọn núi.
Tay Liệt khẽ run rẩy, giọng bắt đầu run lên: "Bình Xuyên?"
Hắn không hề động đậy.
Liệt bắt đầu run rẩy, bối rối nói: "Này, ta nói cho ngươi biết, không cho ngươi đùa như thế đâu..."
Hắn cầm áo đưa tay ra, muốn che lấy miệng vết thương của Lạc Bình Xuyên, cũng không dám đụng vào lưng hắn.
Máu từng giọt từng giọt nhỏ xuống, rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh rất nhẹ. Bốn phía yên tĩnh, tiếng vang rất nhỏ ấy dường như lại đánh thẳng vào sâu trong lòng hắn.
Liệt bối rối lấy áo bịt lấy miệng vết thương đang nhỏ máu của hắn, trong giọng nói mang theo nức nở: "Ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu máu để chảy hả... Tên khốn kiếp này!"
Một cú đẩy nhẹ nhàng này của hắn, thân thể Lạc Bình Xuyên lại lay động khẽ một cái, lập tức ngã xuống! Liệt vươn tay ôm lấy, lồng ngực dán lên lưng hắn, máu của hắn, còn ấm áp.
Liệt cứ ôm lấy Lạc Bình Xuyên như vậy, không dám động. Sau một lúc lâu, bàn tay run rẩy mới chậm rãi di chuyển, đến vị trí trái tim... Môi Liệt cũng bắt đầu run rẩy... Nơi đó, đã không cảm nhận được tiếng đập nữa.
Đây là huynh đệ của hắn, huynh đệ quen biết suốt mười năm!
Vẫn nói đàn ông có lệ không dễ rơi, Liệt đến giờ mới biết đó là nói nhảm!
Nước mắt tuôn ra mãnh liệt, rơi xuống trên lưng Lạc Bình Xuyên, hòa vào cùng máu của hắn.
"AAAAAAAAAAAAA-------" Liệt gầm lên một tiếng xé tâm can, xé rách buổi sáng sớm yên tĩnh vốn dĩ phải rất đẹp đẽ, đâm vào mây xanh, lại không thể quay trở lại được nữa.
Không trở lại được nữa, máu của huynh đệ hắn dần bắt đầu lạnh đi trong ngực hắn...
Thật sự... Không thể trở về được nữa rồi.
Ngày đầu tiên vào quân đội, Lạc Bình Xuyên từng nói với hắn thế này: "Liệt, ngươi thật sự muốn theo Vương cả đời sao?"
Hắn ngân thơ hừ nhẹ: "Đấy là đương nhiên rồi!"
Lạc Bình Xuyên nhìn hắn thật sâu: "Như vậy, từ hôm nay trở đi, mạng của ngươi sẽ không còn thuộc về ngươi nữa."
Hắn sững sỡ, mê mang nhìn khuôn mặt đột nhiên trở lên nghiêm túc ấy. Có thể góp sức cho Vương, không phải là sự kiêu ngạo đối với tất cả mọi người hay sao?
"Tính mạng kính dâng cho quốc gia, kính dâng cho quân chủ, thì không còn là chính ngươi được nữa rồi." Lạc Bình Xuyên nói: "Cho nên, nếu có một ngày ta chết trận sa trường, ngươi nhớ phải tìm được thi thể ta trở về chôn cất tử tế là được!"
Lúc còn trẻ, hắn cũng từng giết người rồi, nhưng vẫn không hiểu rõ ý nghĩa của cái chết.
Lạc Bình Xuyên nói: "Ai cũng phải chết, cho nên đừng khóc, nếu như thật sự không tìm được thi thể của ta, vậy người cứ dựng cho ta cái bài vị, muốn khóc thì khóc trước bài vị ấy, để cho ta xem, đừng để người khác nhìn thấy, sẽ mất mặt, biết chưa?"
Liệt không có khả năng đi hiểu trong bộ não phức tạp của Lạc Bình Xuyên đến tột cùng là chứa cái thứ gì, hắn chỉ biết là những người không có quan hệ gì với hắn chết thế nào cũng không sao cả, thế nhưng huynh đệ của hắn là không thể chết trước mặt của hắn!
"Cái tên khốn kiếp nhà ngươi!" Hắn la lớn. Nếu như lúc ấy hắn không đến đây một mình, nếu như lúc hắn nhìn thấy Lạc Bình Xuyên có thể mang theo nhiều người hơn một chút, thì có phải sẽ không biến thành kết quả này không?
Sai trong một ít nghĩ, sai trong một bước ngắn, có vài người, đã không thể trở về nữa rồi...
Ngoại truyện Liệt: Huynh đệ
Nói chính xác, ta bị A Mộc Đồ dùng một cái đùi gà lừa về bên người hắn.
Mà Lạc Bình Xuyên, mặc dù không đến mức mất mặt như ta vì một cái đùi gà, nhưng cũng gần giống như ta, vì kiếm miếng ăn mới đi theo A Mộc Đồ.
Cho nên ta vừa đi vừa nói với Lạc Bình Xuyên rằng ăn cơm là chuyện vô cùng quan trọng. Đúng thế! Anh hùng không có cơm ăn cũng sẽ chết đói đấy. Vì lương thực mà cúi đầu cũng chẳng phải chuyện đáng xấu hổ gì, huống hồ là được đi theo một minh chủ. Thế nhưng Lạc Bình Xuyên cũng chẳng hề nể mặt mũi ai, ngay cả cười cũng lười, chỉ giật giật môi một chút rồi không thèm để ý tới ta.
Lạc Bình Xuyên luôn mang theo bộ mặt vô cảm như người chết. Từ lúc ta bắt đầu biết hắn, hắn lúc nào cũng giống như cương thi vậy.
Để nghĩ xem, lần đầu ta gặp hắn là khi nào?... À, hẳn là trong kế hoạch ám sát Chu Bôn.
Ngoại trừ việc cầm đùi gà lừa gạt ta, A Mộc Đồ còn mang rất nhiều thứ khác ra lừa những người khác. Những người đó đều thề sống chết với hắn, giống hệt ta vậy.
Năm giết Chu Bôn, ta đã theo A Mộc Đồ được năm năm, khi đó ta vừa tròn 12 tuổi.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ chúng ta là bạn chơi đùa với hắn, nhưng trên thực tế chúng ta đều là thị vệ của hắn. Chỉ có những đứa trẻ con như chúng ta mới có thể gạt được mắt của đám người Hán Thống.
Kế hoạch ám sát Chu Bôn được trù tính vô cùng nghiêm mật, đây là hành động đầu tiên của A Mộc Đồ, mà lại nhằm vào Đại tướng quân Hán Thống nên phải vô cùng cẩn thận. Lúc ấy chúng ta vẽ ra mười phương án khác nhau, đem mọi khả năng ngoài ý muốn cùng bày ra, sau đó tìm ra phương án chạy trốn tốt nhất.
Là lúc đó, ta và Lạc Bình Xuyên biết nhau.
Lần đầu tiên gặp hắn, rất nhiều người nghĩ hắn là con gái. Hắn không chỉ có dáng người thấp bé mà vô cùng nhỏ nhắn đáng yêu. Đến khi hắn chỉ vào địa đồ giảng giải phương án hành động, ta không nghe lọt được chữ nào. Thanh âm của hắn vô cùng mềm mại, mang cho người ta cảm giác thoải mái và lười biếng.
Lúc phát hiện ra ta phân tâm, hắn dùng nhóm tay trắng bóc gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, lạnh giọng nói: “Có biết hành động lần này rất nguy hiểm không hả? Bất kỳ sơ sót nào cũng có thể làm toàn quân bị diệt. Không phải một người chết mà sẽ rất, rất nhiều người gặp nạn. Mau, các ngươi đều nói lại cho ta nghe kế hoạch hành động lần này.”
Hắn nói xong, chúng ta mới vội vàng tập trung vào công việc.
Khi còn bé, Lạc Bình Xuyên khá nhỏ, lại điềm đạm, nho nhã nên thoạt nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn chúng ta. Thế nhưng hắn bao nhiêu tuổi thì ngay cả hắn cũng chẳng biết được. Bởi vì từ lúc hiểu chuyện, hắn đã ở giữa một đám ăn mày khác rồi. Nhưng vận khí của hắn tốt hơn đám ăn mày khác một chút là vì hắn rất xinh đẹp, nên có một lần ăn xin ở ven đường, một phu nhân giàu có đã đưa hắn về, từ đó hắn bắt đầu đọc sách, tập viết.
Về sau, ta hỏi Bình Xuyên: “Nếu như năm đó người ta không nhặt ngươi về thì có phải ngươi sẽ không gặp được A Mộc Đồ, cũng sẽ không làm tướng quân, đúng không? Rất có thể ngươi sẽ làm ăn mày cả đời, có lẽ một ngày nào đó đi ngang đường, ta còn ném cho ngươi một cái màn thầu đấy.”
Bình Xuyên cười, miễn cưỡng trả lời ta: “Trên thế giới này làm gì có nhiều ‘nếu như’ như thế. Liệt này, ngươi đừng có suy nghĩ những chuyện chẳng đâu ra đâu nữa, suy nghĩ nhiều những chuyện đó sẽ làm ngươi ngu đi đấy, biết không hả?”
Hắn luôn nói ta ngu ngốc, điều này làm ta tức giận cực kỳ. Nhưng hắn lại luôn lấy vẻ tức giận của ta làm trò tiêu khiển, thấy hắn cười vui vẻ ta cũng sẽ bày ra bộ dạng cười ngây ngây ngô ngô rất không có tiền đồ. Sau đó ta cũng không rõ là hắn cười ta hay ta cười hắn nữa.
Kỳ thật ta cũng không biết mình ngốc, nhưng bị hắn nói nhiều quá nên thỉnh thoảng ta cũng nghĩ có phải mình thật sự rất ngốc không?
Mặc kệ ta ngốc hay không ngốc thì vẫn có hắn là người thông minh, ít nhất là ta chưa từng gặp ai thông minh như hắn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ta còn chưa gặp ai lười như hắn.
Đám trẻ con bọn ta rất thích tập võ, chúng ta cảm thấy phải mạnh mẽ mới có thể sống sót được. Thế nhưng Bình Xuyên chưa từng luyện tập cùng bọn ta. Ăn cơm trưa xong, chúng ta luyện đao dưới ánh mặt trời, còn hắn lại ôm sách ngủ gà ngủ gật. Mỗi lúc như thế, ta đều nghĩ người như hắn, lúc làm ăn mày không bị chết đói cũng là một kỳ tích rồi.
Hắn là kẻ thích đặc lập độc hành, ở với nhau càng lâu thì ta và hắn càng thân thiết. Không thể không nói, nhiều lúc ta rất muốn bóp chết hắn, thế nhưng lại có những lúc hắn làm người ta không thể không thích.
Ta cảm thấy trên đời này chẳng có chuyện gì có thể làm khó hắn. Hắn luôn mang bộ mặt bất đắc dĩ, dù hỏi cái gì hắn cũng sẽ đều trả lời được, chuyện có phức tạp tới đâu cũng sẽ đơn giản vô cùng khi qua miệng hắn, nhờ hắn mà ta được khai sáng không ít.
Sau đó hắn cười như một con hồ ly, vô cùng hưởng thụ ánh mắt sùng bái của ta.
Hắn luôn nói: “Đạo lý thế gian đơn giản vô cùng, là do người ta nghĩ nhiều nên mới thành phức tạp.”
Ta nghi hoặc hỏi: “Sao ta cảm thấy ngươi mới là kẻ nghĩ nhiều nhất trong đám chúng ta?”
Bình Xuyên cười ha ha, đáp: “Đó là cái khác của người thông minh. Ngươi hiểu được hết thảy nên sẽ tự thông những đạo lý nhỏ nhất. Cứ như cái đầu của ngươi thì mãi mãi cũng không hiểu ra đâu.”
Hắn nói ta nghĩ mãi cũng không hiểu làm ta rất không phục. Sau đó ta về suy nghĩ hết một tháng trời, một tháng sau ta mới rút ra được kết luận: hắn đang trêu đùa ta.
Không phải ta không tin huynh đệ của mình mà người này thực sự rất đáng đánh.
Không biết từ khi nào, hắn bắt đầu lấy ta làm trò tiêu khiển, ngay cả ăn cơm cũng bố trí cạm bẫy để ta sa vào. Mười mẫy người cùng cười sặc sụa một chỗ là tràng cảnh đồ sộ cỡ nào chứ, ta giận quá bèn quơ ngay bát nước canh hất thẳng vào gương mặt non mịn như con gái của hắn.
Sau đó, một ngày ta lại phát hiện ra, ta hơn Lạc Bình Xuyên duy nhất ở lĩnh vực chiến đấu.
Thế nên ta hưng phấn chờ cơ hội, muốn dùng thân thể này hung hăng chà đạp Lạc Bình Xuyên một phen. Ý nghĩ này của ta đối với Lạc Bình Xuyên có tầm cỡ của một cuộc cách mạng.
Đó là một ngày xuân, sau giờ ngọ, Lạc Bình Xuyên nằm ngủ trên thảm cỏ cạnh sân luyện tập của bọn ta. Theo lời hắn, buổi chiều của mùa xuân thường rất dễ ngủ. Lúc chiều, A Mộc Đồ tới thăm chúng ta, như thường lệ cả bọn lại tổ chức một trận đấu vật theo vòng tròn.
Ta điềm nhiên giành hạng một, A Mộc Đồ cao hứng hỏi ta muốn thứ gì, ta nói: “Từ lúc ta ở đây tới giờ, chỉ có một người ta chưa từng thắng qua!”
A Mộc Đồ cũng tò mò, hỏi: “Ai thế?”
Ta chỉ vào Lạc Bình Xuyên đang ngủ gà ngủ gật gần đó, nói: “Hắn.”
Ta tin chắc lúc ấy A Mộc Đồ cũng có ý đó, đôi mắt như mắt sói của hắn tràn đầy vui vẻ.
Sau đó Lạc Bình Xuyên bị kéo vào vòng đấu với gương mặt vẫn còn ngái ngủ. Lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, ta đã động thủ, bắt đầu lột y phục của hắn ra.
Hắn cũng không phải kẻ yếu, nhưng so với ta thì kém rất nhiều. Lúc hắn sợ hãi giãy giụa thì ta đã thành công lột cái quần cộc cuối cùng trên người hắn ra.
Lạc Bình Xuyên từa thẹn vừa giận, tức đến mức không chịu nổi. Thế nhưng thừ đó, hắn cũng hiểu ra một đạo lý: bạo lực mới là vương đạo. Đầu óc dù có thông minh nhưng có hiểu hết mọi đạo lý trên đời này cũng không thể ngăn được việc bị người ta cởi mất quần.
Từ đó về sau, Bình Xuyên huynh đệ bị sự kiện đó kích thích, bắt đầu điên cuồng luyện tập chiến đấu. Vì thế, nhiều năm sau, ta đắc ý nói với hắn: “Lạc đại tướng quân à, nếu năm đó không có sự hun đúc của ta, ngươi cho rằng mình có thể lên làm tướng quân sao? A, khi còn bé tay chân người lèo khoèo như con gái, lớn lên cũng chẳng khác gì, nếu ra ngoài sẽ làm mất mặt Khế Sa chúng ta mất thôi.”
Sau đó, A Mộc Đồ xưng vương, chúng ta đều vào quân đội.
Ta vẫn thường cùng hắn cãi nhau, hắn cũng thường tìm cách bỡn cợt ta. Cho nên mỗi lần hắn híp híp mắt cười với ta, phản ứng đầu tiên của ta là: chạy! Từ nhỏ đến lớn, số lần ta bị hắn tính toán đã không thể đếm nổi rồi, thế nhưng hắn chưa một lần nào làm tổn thương tới ta.
Ta vẫn cho là chúng ta có thể cả đời này làm huynh đệ với nhau!
Hắn nói với ta, nếu có một ngày hắn chết trận sa trường, nhớ phải đem thi thể của hắn về mai táng thật tốt. Hắn còn nói, ai cũng đều phải chết, thế nên không được khóc. Nếu không thể tìm thấy thi thể của hắn thì dựng cho hắn một bài vị, muốn khóc thì khóc trước bài vị để mình hắn xem là được, không thể khóc trước mắt người khác, như thế sẽ rất mất mặt.
Dù hắn nói thế nhưng ta chưa từng nghĩ một ngày ta sẽ dùng da ngựa bọc thây mang hắn trở về.
Ngày đó như một cơn ác mộng. Ta ôm chặt lấy hắn, ngực ta dán chặt vào lưng hắn cũng không thể ngăn máu của hắn chảy ra. Sau đó, máu cũng không còn mà chảy, miệng vết thương khô lại, thân thể của hắn dần trở nên lạnh ngắt.
Rất lạnh. Rất rất lạnh. Nước mắt cũng như nhiệt độ cơ thể ta cũng không thể làm hắn ấm lên…
Thế mà lúc ấy hắn còn chọc tức ta, đôi mắt hắn hẹp dài như mắt của hồ ly. Ta không tin hắn đã chết, cho dù trái tim hắn đã ngừng đập, ta cũng không tin là hắn đã chết!
Ta không biết mình đưa hắn về nơi trú quân như thế nào. Ta không nghe được thanh âm ầm ĩ xung qunah. Người huynh đệ ta coi như tay trái của mình, một người mà ta thân thuộc nhất, bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng của hắn, thế nhưng hắn sẽ chẳng bao giờ nở nụ cười với ta nữa.
Mãi cho đến nhiều năm sau, ta cũng không thể tin được hắn đã chết. Ta vẫn cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh mình, ta chỉ muốn đẩy cánh cửa phòng hắn ra, vẫn thấy ôm cuốn sách nằm ngủ quên dưới gốc cây nhỏ trong sân.
Những lúc như thế, ta lại nằm ở nơi hắn từng nằm để nhớ về hắn.
Ánh mặt trời len lỏi qua những tán lá, thả bóng loang lổ dưới đất. Thời gian của hắn đã dừng lại, vĩnh viễn dừng lại ở khoảnh khắc ánh nắng ban mai buổi sớm rọi xuống.
Sống và chết có phải là một khoảng cách rất xa hay không? Ta suy nghĩ thật lâu cũng không nghĩ ra nổi. Bình Xuyên nói đúng, ta quá ngu ngốc. Nên ta không biết làm cách nào để khống chế thân thể mình đừng vì quá bi thương mà run rẩy.
Ta chôn hắn dưới gốc cây dong trong sân. Ta hy vọng, khi không có ai ở đó, hắn có thể vụng trộm trốn ra ngoài, nằm phơi nắng một hồi dưới gốc cây.
Về sau, Lỗ Hãn nói với ta, Lạc Bình Xuyên đã yêu một người không thể yêu.
Lời này ta luôn không hiểu, đến tận hơn một năm sau, nàng tới và mở cánh cửa đó ra, ta mới hiểu được.
Ta cũng đã hiểu ra ý nghĩa của câu nói mà hắn từng nói với nàng: “Trữ Hạ, nàng phải sống!”
Trữ Hạ, nàng phải sống.
Những lời này là lời hứa của hắn.
Phải có bao nhiêu dũng khí và quyết tâm mới có thể một người đứng giữa vạn người, quyết tâm giữ lời hứa của mình.
Đó là một ngày đầu hạ, gió nhẹ, trời xanh lam thăm thẳm.
Nụ cười của nàng rất thản nhiên, khoan khoái và nhu hòa như mặt trời ngày hôm đó.
Cũng đúng lúc này, ta hiểu ra, Lạc Bình Xuyên, huynh đệ của ta đã mang theo tâm tình thành kính thế nào mà đứng sững giữa chiến trường như một ngọn núi.
Nàng ngồi cả một buổi chiều trong sân, đến tận khi mặt trời lặn mới đứng dậy ra về.
Nàng rời đi, nhẹ nhàng khép cửa lại, ánh hào quang trên đất cũng theo đó dần dần yên tĩnh và biến mất.