Tay hắn nóng bừng như đang sốt. Hắn nắm chặt, ngón tay nàng bị siết đến trắng bệch, tưởng muốn gãy luôn.
Nàng nhìn hắn, hắn cũng nhìn nàng, sau đó chậm rãi buông tay.
Nhớ lần đầu gặp mặt, hai người cũng dò xét nhau như thế, tính toán nhau như thế. Nam nhân và nữ nhân tính toán nhau, một khi đã hình thành tình cảm đôi bên thì không thể tiếp tục mưu đồ nữa.
Nếu như từ đầu tới cuối chỉ đơn thuần là tính toán thì sẽ tốt biết bao, không ai đau lòng nữa.
Hắn tựa ở trên giường, nhẹ hỏi: “Trữ Hạ, đây là điều nàng muốn sao?”
Trong tay nàng còn nắm chiếc nhẫn kia, trên mặt nhẫn còn lưu lại độ ấm của hắn.
“Ta có lựa chọn sao? Ta có thể làm gì?” Nàng cười khẽ, cười yếu ớt: “Đi theo huynh tới Khế Sa là để chạy trốn, theo A Mộc Đồ rời đi là muốn giải quyết ân oán… Nhưng huynh xem, tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, ân ân oán oán vẫn dây dưa. Huynh xem, ta muốn tìm cái chết cũng không chết được.”
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, ngơ ngẩn: “Nên nàng rời khỏi A Mộc Đồ cũng là vì đi tìm Lôi Nhược Nguyệt, giữa đường gặp Lâm Phong nên mới tới chỗ ta?”
“Đúng thế.” Nàng vuốt nhẹ chiếc nhẫn trong tay. “Thế giới này thật nhỏ, tránh tới tránh lui mà vẫn gặp nhau.”
“Trữ Hạ…” Hắn muốn nói gì đó, lông mi run lên, dừng lại một chút mới tiếp tục: “Đứa bé…”
Trữ Hạ nhẹ đặt tay lên bụng, lắc khẽ: “Đáng tiếc, xuất hiện không đúng lúc… Nhưng không sao, ta sẽ ở cùng nó… Ta không thể ở cùng phụ thân nó, nhưng ta sẽ ở bên nó…”
“Hỗn đản! Nàng muốn làm gì?” Hắn lớn tiếng quát lên.
Nàng cười không nổi nữa, nhìn hắn, nước mắt chảy xuống: “Cả nhà ta đều đã bị giết, ta còn có thể thế nào? Huynh không phải muốn đưa ta tới chỗ Lôi Nhược Nguyệt sao? Ta vốn cũng muốn đi tìm hắn… Ta cũng từng muốn sống, nhưng sau này ta đã hiểu ra, ta và hắn chỉ có thể đi tới cuối cùng, không thể cùng sống thì phải cùng chết. Từ đầu số phận đã là như thế, không ai có thể thay đổi được.”
“Đường không chỉ có một lối đi, nàng đừng cố chấp như vậy…” Thanh âm của khắn khàn khàn, con mắt đã hồng, dường như sắp khóc.
“Huynh có phương pháp gì tốt hơn sao? Chẳng lẽ cùng hắn tới một nơi nào đó không ai biết rồi cùng nhau sống đến hết đời? Ha ha… Làm như vậy thì chẳng phải là xem thường bản thân mình sao… Ta đến bây giờ nằm mộng cũng toàn là ác mộng, là máu chảy đầu rơi, là tiếng kêu rên… Huynh nói xem, ngoại trừ chết đi thì còn có biện pháp gì tốt hơn sao?”
Còn có biện pháp khác sao? Ngay cả hắn cũng lợi dụng nàng, hắn có tư cách gì mà nói cho nàng biết nàng phải làm gì chứ…
Nàng cúi đầu, mặt mũi đã tràn đầy nước mắt: “Lúc cha mẹ chết đi, ta cũng không biết phải làm gì; lúc chạy trốn, ta cũng không biết phải làm thế nào; gặp được Lôi Nhược Nguyệt ta cũng không xuống tay giết hắn được, ta cũng không biết phải làm sao… Những điều ta muốn ta đều không có năng lực hoàn thành, ta nên làm gì bây giờ? Ta muốn phục quốc, ta muốn tìm được đệ đệ, ta cũng muốn có một gia đình… Nhưng ta có thể an tâm không? Ta có thể nhắm mắt lại không nhìn mọi thứ, sau đó sống với A Mộc Đồ cả đời sao? Không thể nào! Nên ta mới rời khỏi chàng… Thứ ta muốn có sẽ không bao giờ đạt được. Lăng Tiêu, ta khốn kiếp lắm đúng không? Vậy huynh thử chỉ cho ta đường sống đi…”
Đây là thế giới của nam nhân, tính mạng chính là thẻ đánh bạc lợi ích, ai sẽ vì ai không màng sống chết, đến chết cũng không đổi lòng đây?
Hắn nhìn nàng lệ rơi đầy mặt, không thể cho nàng một câu an ủi.
“Ta mệt lắm… Ta mệt lắm rồi.” Nàng ngẩng đầu lên, lau khô nước mắt, hai mắt nhắm lại để nước mắt ngừng chảy. “Hiện tại ngay cả việc ham sống sợ chết ta cũng không làm được.”
Hắn không nói gì. Hắn có thể cảm thấy vết thương sau lưng vì cơ bắp căng lên mà bắt đầu vỡ ra, máu đã ướt đẫm băng gạc.
“Hắn sống thì ta không yên tâm, nhưng nếu hắn chết ta cũng sẽ chết cùng.” Nàng đứng lên, chiếc nhẫn từ tay nàng rơi xuống, phát ra một âm thanh leng keng thanh thúy. “Dù thế nào, vòng tuần hoàn này kết cục cũng là tuyệt vọng… Nếu như ta có thể dùng hơi tàn của mình để giúp huynh dừng lại cuộc chiến tranh này thì ta rất vui lòng… Mặc dù ta rất buồn vì huynh lợi dụng ta, nhưng kết cục dù sao cũng sẽ tốt hơn hiện tại… Thế nên, dù huynh quyết định thế nào với ta cũng như nhau cả thôi…”
Hắn muốn gọi tên nàng, sau đó nắm lấy tay của nàng. Chần chừ một lúc, hắn lại cụp mắt xuống, thu tay lại, nắm chặt thành quyền.
“Nghỉ ngơi tốt nhé!” Nàng quay người, dừng một chút rồi lại đi, không quay đầu lại.
Sau khi nàng rời đi, trên chỗ ngồi vẫn còn chiếc nhẫn cô đơn nằm lại. Mạc Lăng Tiêu sững sờ nhìn rất lâu, sau đó mới lảo đảo xuống giường, đi tới cầm nó lên, nắm thật chặt.
Máu sau lưng đã nhuộm đỏ cả ga giường, theo từng bước đi của hắn mà nhỏ xuống đầy mặt đất.
…
Trong mái đình tại một biệt viện tại thành Tử Du, một công tử thiếu niên đang ngồi uống rượu, gió mát đêm hè lướt qua mặt hồ làm sóng gợn lăn tăn, ánh trăng vỡ nát.
“Tam công tử, Lôi thừa tướng đã rời khỏi thành Tử Du rồi.” Lão bộ cung kính đứng ở một bên.
Tam công tử ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, khiêu mi cười hỏi: “Thật sao?”
“Vâng.” Lão bộc lại thưa. “Lão nô vô dụng nên để công chúa Hạ Trữ chạy thoát, không ngờ nàng ta lại tới Phiên thành. Công tử liệu sự như thần, Mạc Lăng Tiêu quả nhiên dùng nàng ta làm điều kiện trao đổi viện quân Bang Thập, mà Lôi thừa tướng cũng đã rời khỏi thành Tử Du như dự liệu.”
Tam công tử gật gật đầu, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Bên cạnh hắn có ai theo cùng?”
“Lão nô cũng đang định bẩm báo với công tử việc này.” Lão bộc dừng một chút, nói: “Công tử còn nhớ Tần Vô Ảnh không?”
Tam công tử nhướng mày: “Sao, có quan hệ với hắn à?”
“Vừa tra được, Tần Vô Ảnh đúng là người của Lôi thừa tướng.” Lão bộc nói. “Lần này Tần Vô Ảnh cũng đi cùng hai mươi lăm vạn đại quân tới Phiên thành.”
“Vậy sao?” Tam công tử nhếch miệng cười. “Nói vậy nghĩa là Tần Vô Ảnh không ở bên cạnh Lôi Nhược Nguyệt?”
“Đúng thế.”
“Vậy thì tốt. Người này cũng không dễ đối phó.” Tam công tử đứng lên. “Mọi người chuẩn bị xong chưa?”
“Đã mai phục rồi.” Lão bộc thấy Tam công tử đứng lên thì lưng càng hạ thấp xuống.
“Bên phía A Mộc Đồ thì sao?” Tam công tử lại hỏi.
“Khế Sa Vương toàn lực hiệp trợ, người cũng đã mai phục ở biên giới, chỉ đợi cá mắc câu.”
“Ừ.” Tam công tử nhìn hồ nước lấp loáng ánh trăng, lại nói. “Vất vả cho ngươi rồi, Ngũ thúc.”
Ngũ thúc hạ thấp đầu: “Lão nô không dám, đây là bổn phận của lão nô.”
Tam công tử giơ chén ngọc lên trước mặt, sau đó chậm rãi buông tay. “Choang!” Chiếc chén rơi xuống đất vỡ nát, rượu vương vãi đầy mặt đất, mùi hương theo gió lan trong không khí.
“Rượu này đã ủ vài chục năm rồi, quả nhiên tinh khiết và thơm vô cùng.” Tam công tử nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ, khẽ cười nói. “Cũng giống như Tần đại tướng quân vậy… Tần đại tướng quân hiện tại vẫn đang ở trong núi sao?”
“Vâng. Tần tướng quân vẫn ở tại biệt viện trong núi, không có động tĩnh gì.”
“Ông ta thật sự là bình chân như vại đấy…” Tam công tử cười lạnh, nói. “Thời cơ chín muồi rồi, cũng nên đi thăm ông ta một chút.”
“Vâng, lão nô lập tức đi chuẩn bị lễ.”
“Ngươi có biết Tần tướng quân thích gì không?”
Ngũ thúc sững sờ, nhìn Tam công tử: “Lão nô không biết, mong Tam công tử chỉ điểm.”
Tam công tử ngửa mặt lên trời cười vang. “Người trong thiên hạ đều biết Tần tướng quân yêu rượu.”
“Vâng. Vậy lão nô sẽ đi chuẩn bị vài hũ rượu ngon.”
“Còn nhớ ta đã dạy ngươi trồng và chăm sóc vài khóm Phượng Vĩ Trúc chứ?” Tam công tử lại hỏi.
“Vâng. Lão nô vẫn đang trồng.”
“Mọi người đều nghĩ Tần tướng quân yêu rượu, nhưng thực ra ông ta còn thích trúc hơn.” Tam công tử cười khẽ. “Chọn vào khóm thật đẹp mang theo.”
“Vâng.”
Tam công tử nhìn đám mảnh vỡ trên mặt đất, thở dài: “Lôi Nhược Nguyệt à Lôi Nhược Nguyệt, so quyền so thế, so mưu lược, so tâm kế ta đều không bằng ngươi. Nhưng ngươi không thèm giang sơn này, ngươi lại có nhược điểm trí mạng… Ta có thể thua ngươi sao?”
Lôi Nhược Nguyệt à, nếu đã rời khỏi thành Tử Du thì ngươi cũng đừng nghĩ có thể trở về nữa.