Thời gian Trữ Hạ tỉnh dậy rất ngắn, vậy mà A Mộc Đồ chưa từng rời nàng nửa bước.
Lúc nàng tỉnh, hắn sẽ nói chuyện với nàng, bón cho nàng từng miếng ăn, ngụm nước. Lúc nàng ngủ, hắn vẫn nói chuyện với nàng hoặc sẽ ngồi bên cạnh duyệt tấu chương, thỉnh thoảng ngẩng đầu ngắm nàng tới ngây ngốc.
Trong giấc mơ của nàng vẫn không có chỗ cho hắn.
Cũng chẳng quan trọng, chỉ cần cặp mắt kia của nàng còn có thể mở ra, chỉ cần nàng vẫn cười với hắn là được rồi...
Thời gian Trữ Hạ tỉnh táo không dài, đại đa số thời điểm nàng đều để mặc hắn ôm mình mà lải nhải. Không biết có phải đi qua quỷ môn quan một lần thì người ta sẽ thay đổi hay không, mặc dù nàng mỉm cười nhưng mỗi lần nhìn vào mắt nàng, hắn vẫn thấy đôi mắt yên tĩnh như trời đêm.
A Mộc Đồ biết Trữ Hạ thích ăn chè long nhãn bát bảo nên mỗi ngày đều sai người nấu, rốt cuộc cũng có một ngày, nàng tỏ ra có cảm xúc, cau mày đẩy chén ra.
“Này…” Sau khi tỉnh lại, đây là lần đầu tiên nàng nói chuyện với hắn.
“Sao?” A Mộc Đồ buông chén, ngẩng đầu nhìn nàng, hai mắt không che giấu nổi sự vui vẻ.
“Có thể đừng bắt ta ăn cháo nữa được không?” Thanh âm của nàng khàn khàn như vịt đực, vô cùng khó nghe.
“Không được, bây giờ nàng không thể ăn đồ nhiều dầu mỡ.” A Mộc Đồ kiên quyết từ chối.
Trữ Hạ trừng mắt.
“Nghe lời, độc tố không còn nữa, thân thể khoẻ lại thì thích ăn cái gì cũng được.” A Mộc Đồ dỗ nàng như dỗ trẻ con. Hắn bỗng nghĩ, giá có một ngày nào đó hắn có một đứa con gái như nàng...
Đôi mắt như lục bảo tối sầm xuống, trong nháy mắt hắn đã nhẹ nhàng ôm lấy nàng.
“Ta không tắm mấy ngày rồi?” Trữ Hạ hỏi.
“...” Không đáp.
“Ta hôi như vậy chàng còn muốn ôm, thật là làm khó chàng rồi.”
“Ta không ngại.” Những ngày này, A Mộc Đồ không còn cao ngạo như trước kia nữa.
“Hay là, chúng ta đi tắm đi đã.” Nàng đưa ra đề nghị nho nhỏ.
“Cùng tắm?” Hắn chớp mắt.
“Sao cũng được.” Nàng vô cùng hào phóng.
“...” Lại im lặng.
“Vấn đề này khó nghĩ thế à?” Nàng nhíu mày.
“Nàng không nên câu dẫn ta vào lúc này, thân thể của nàng không chịu được đâu.” Hai tay ôm nàng đã sắp không khống chế được, phải kìm nén lắm hắn mới không có suy nghĩ muốn đem nàng nhét vào cơ thể mình.
“Sẽ không đâu, chàng tự khống chế là được rồi.” Nàng cười.
“Ta chỉ là nam nhân bình thường.” Hắn cười sủng nịnh.
“Cho nên…” Trữ Hạ ngẩng đầu, tựa trên vai hắn, nửa cười nửa không ngẩng đầu nhìn trần nhà. “Cho nên ta làm khổ chàng rồi đúng không?”
Thân thể A Mộc Đồ hơi cứng ngắc, hắn vẫn không nói gì, cánh tay ôm nàng càng siết chặt hơn.
“Không dễ dàng mới sống dậy, chàng cứ như vậy ta sẽ nghẹt thở chết mất.” Trữ Hạ muốn cười mà không cười nổi.
“Cho nên đây là phương thức nàng báo đáp ta sao?” Thanh âm của hắn hơi mệt mỏi.
“Báo đáp? Không, ta có cho chàng cứu ta đâu.” Trữ Hạ vươn tay ra sau vuốt vuốt mái tóc của hắn, lòng tự nhiên mềm nhũn. “Đồ ngốc, ta sống mới là trừng phạt chàng, chết rồi thì chàng chẳng phải sẽ thoải mái sao?”
A Mộc Đồ gọi thái giám chuẩn bị nước ấm, tư thế của hắn vẫn một mực không thay đổi, vẫn cứ ôm chặt lấy nàng, môi dán vào vành tai của nàng, mắt ươn ướt, may mà nàng không trông thấy.
Thế nhưng nàng có thể cảm nhận được.
Mấy ngày nay, mỗi khi ngủ nàng đều cảm thấy hắn. Nếu không có hắn, có lẽ nàng cứ thế mà chết đi rồi.
Tình cảm của nam nhân này dành cho nàng, nàng không thể nào trả đủ được. Mọi đau khổ của nàng, nước mắt của nàng đều đã bị hắn lau đi.
Không biết có cách nào để trả nợ hết hay không, để từ nay về sau không ai thiếu nợ ai nữa?
“Ta nói rồi, nếu nàng mà chết ta sẽ giết hết người Bang Thập.” Hắn há miệng cắn lên vành tai của nàng, thanh âm khàn khàn như đang khóc.
“Đừng cố chấp thế.” Nàng đưa tay sờ tai hắn, xoa xoa nhè nhẹ, lại nói. “Hôm nay ta không chết nhưng rồi sẽ có ngày ta chết. Nếu ta chết rồi, chàng phải quên ta đi.”
“Không. Ta nhất định sẽ đồ sát cả Bang Thập.” Cánh tay ôm nàng càng run rẩy.
“Đừng khóc.” Trữ Hạ thấp giọng an ủi.
“Nàng nghĩ ta là ai chứ, ta sẽ khóc sao? Hừ, đúng là chuyện cười.” Thanh âm càng nghẹn ngào thấy rõ.
“Ừ, nếu như vậy thì lúc ta chết đi chàng cũng đừng có khóc.” Nàng nở nụ cười, hắn không thể nhìn thấy bi ai trong mắt nàng, mà nàng cũng không thể thấy.
“Ý nàng là gì?” Lời này của nàng làm hắn thật sự muốn đánh nàng.
“Để ta yên lòng nhắm mắt chứ sao.” Nàng trở tay ôm lấy cổ hắn, cái ót cọ cọ trên mặt hắn mấy cái. “Chuẩn bị xong nước tắm chưa?”
Viện nhỏ này không thể so với hoàng cung, không có nhà tắm siêu lớn, chỉ có thể ngâm mình trong thùng tắm mà thôi.
“Nàng nói, nàng từng muốn câu dẫn ta?” A Mộc Đồ nhăn mày, nâng cánh tay gầy guộc của Trữ Hạ lên, hỏi: “Chỉ bằng cái dáng người gầy trơ xương này ấy à?”
“Trước kia không gầy như vậy.” Trữ Hạ rút tay về để vào trong nước, hất nước tung toé lên mặt A Mộc Đồ.
“Ta thích béo một chút.” A Mộc Đồ lấy tay lau nước trên mặt, không thèm để ý.
“Ta biết chàng là sắc lang.” Trữ Hạ hừ một tiếng, ghé vào bên thùng tắm để A Mộc Đồ kì lưng cho nàng.
“Nếu ta là sắc lang thì tới giờ còn chưa thịt nàng sao?” A Mộc Đồ oán hận trừng mắt với nàng, ngón tay hắn xẹt qua xương sống nàng là Trữ Hạ run lên. Nàng than nhẹ một tiếng, ngửa đầu nhìn về sau làm lưng tạo một đường cong vô cùng hoàn mỹ.
Hắn trong lòng tự mắng mình một câu rất tục, thật sự là không có tiền đồ.
Chỉ một động tác nhỏ của nàng cũng có thể làm cho trái tim hắn run rẩy như thế...
Trữ Hạ giận rồi, nàng quay ngoắt đầu, hất nước lên mặt hắn: “Không phải chàng nói chàng thích mỹ nhân đầy đặn sao? Ta gầy trơ cả xương thế này, sao có thể lọt được vào mắt chàng chứ.”
Lời này nghe sao có chút chua chua.
Thân thể A Mộc Đồ nghiêng về đằng trước, hay tay ôm lấy thân thể nàng, vừa vặn đặt ngay phần ngực. Hắn có thể cảm giác được mình căng thẳng tới mức độ nào, rõ ràng khác hẳn với biểu tình bình thản hằng ngày của mình.
Hắn cúi người nói sát bên tai nàng, còn cố tình nở nụ cười: “Lớn nhỏ đều được, thế nào ta cũng rất vừa lòng.”
Trữ Hạ theo phản xạ muốn thoát khỏi tay hắn thế nhưng lại cảm thấy hắn giữ chặt thêm, nàng động cũng không dám động, cả người cứng ngắc.
“Không chuẩn bị tốt tinh thần thì đừng nghĩ câu dẫn ta, cô bé ạ!” A Mộc Đồ cười khẽ, sau đó buông một bàn tay, giữ cho mặt của nàng ngoảnh về phía mình và cúi xuống hôn, một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước.
“Nhưng nàng cũng thành công rồi.”
A Mộc Đồ hôn lên gương mặt đỏ bừng của Trữ Hạ, lướt đến vành tai, lại tiếp tục: “Chờ thân thể của nàng tốt hơn đã rồi hãy nói tới chuyện này, hôm nay không được.”
Nói xong, A Mộc Đồ quay người đi ra ngoài và đóng cửa lại.
Trữ Hạ thoáng cái như mất hết khí lực, trượt xuống mặt nước.
Đúng là nàng muốn câu dẫn hắn.
Tử Vụ từng nói với nàng, nam nhân là một chủng động vật kỳ quái, đối với đồ vật không chiếm được sẽ có dục vọng chinh phục mãnh liệt. A Mộc Đồ cũng là nam nhân, cho nên chờ hắn chán ghét nàng rồi sẽ để nàng đi thôi.
Cái này cũng có thể coi như đền bù tổn thất cho hắn.
Đấy, rõ ràng nàng còn có ý nghĩ làm việc thiện như thế.
Những năm gần đây nàng hiếm khi nào có lòng tốt như thế....
Dù sao cũng chỉ là một thân thể mục nát, sớm muộn gì rồi nàng cũng chết.
Trữ Hạ chìm trong nước, lòng khổ sở muốn chết nhưng lại không khóc nổi.
Rồi nàng ngẩng đầu lên, nước từ trên đỉnh đầu trượt xuống qua khóe mắt, giống hết như nước mắt.
Nghỉ ngơi thêm mười ngày nữa, thân thể nàng vẫn rất yếu nhưng khí sắc đã tốt hơn rất nhiều. A Mộc Đồ cùng nàng ngắm trăng ở ngoài hồ sen.
Gió mát đầu mùa hạ xoáy lên từng trận hương thơm ngát.
Ánh trăng ngoài hồ sen không sáng bằng hào quang trên người nàng. Quần lụa mỏng thêu được vén lên đến đầu gối, đôi chân trắng ngần thả trong nước khuấy động mặt nước, gương mặt so với ánh trăng càng thêm dịu dàng, đôi mắt như sóng xanh, nụ cười càng động lòng người...
Trữ Hạ nhìn lên trời, đột nhiên hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
A Mộc Đồ nghĩ nghĩ: “Mùng tám tháng năm.”
Trữ Hạ sững sờ: “Mùng tám tháng năm?”
“Đúng, hôm nay là ngày Hạ chí. Sao thế?”
Lắc đầu.
Mái tóc từ đầu vai rũ xuống, bị gió thổi tung lên, khẽ vuốt qua cổ hắn buồn buồn.
“Mùng tám tháng năm là sinh nhật của ta.” Thanh âm nàng uyển chuyển, nhẹ nhàng, ngoái đầu nhìn A Mộc Đồ cười.
Nụ cười làm hắn có cảm giác như đang say, quên cả thở, tim như muốn ngừng đập. Vì một nụ cười này, dù có sa vào địa ngục hắn cũng cam lòng.
“Hai mươi tuổi rồi sao?” Hắn lấy lại bình tĩnh, giả bộ không đếm xỉa gì tới.
Đã hai mươi rồi. Từ nhỏ nàng đã rất nhờ mong tới sinh nhật của tuổi hai mươi này, bởi vì hôm nay chính là hôn kỳ định ước của nàng và Lôi Nhược Nguyệt.
Mùng tám tháng năm, nếu không trải qua những chuyện kia, hôm nay nàng và hắn sẽ kết hôn.
Đó từng là nguyện vọng lớn nhất của nàng, được mặt lên hỷ phục, làm tân nương của hắn.
Một năm rưỡi mới qua mà nàng cảm thấy dài như cả một đời.
Nàng chợt sát tới gần làm A Mộc Đồ cảm thấy khó thở, vội vàng rủ mắt xuống, hắn đoán được nàng muốn làm gì. Thế nhưng nếu nàng thực sự đòi rời đi, hắn có thể thoải mái để nàng đi thật sao?
“Cứ nói đi, dù nàng muốn cái gì ta cũng sẽ cho, chỉ cần ta làm được.” Cuối cùng hắn vẫn nở nụ cười, nụ cười nhàn nhạt mà ưu thương.
Thanh âm của hắn thanh thấu, trong sáng, lại chất chứa quyến luyến cả đời.
Tầm mắt Trữ Hạ chuyển tới môi hắn, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua, sau đó cười nghịch ngợm rồi cúi xuống hôn.
Thật mềm mại. Thật dịu dàng.
A Mộc Đồ trừng mắt nhìn gương mặt nàng kề sát mặt mình, kinh ngạc tới quên cả phản ứng, trái tim đập mạnh trong lồng ngực, mạnh tới mức làm hắn cảm thấy đau.
Trữ Hạ giữ chặt mặt hắn, hai chân rút ra khỏi nước, quỳ trên mặt đất, dùng sức nặng của cả người mình áp lên người hắn. Thấy hắn không hề có phản ứng, nàng càng nóng vội, dùng sức mà hôn, đầu lưỡi quấn lấy răng hắn, nhưng thử nửa ngày hắn vẫn không chịu mở hàm răng ra để lưỡi nàng tiến vào.
Nàng nổi giận, đẩy hắn ngã ra, ngồi lên người hắn, tay chống lên ngực hắn, hung dữ nói: “A Mộc Đồ, ta muốn chàng.”
A Mộc Đồ hóa đóa luôn. Khuỷu tay hắn chống trên mặt đất, nâng người nhìn Chung Trữ Hạ, đôi mắt màu u lục dưới ánh trăng sáng một cách khác thường.
“Chàng có cho không?” Mặt Trữ Hạ đỏ bừng bừng, nàng tức giận thật rồi. Thấy hắn không phản ứng, nàng lập tức đứng dậy, quay đầu bước đi.
Lần này mất hết mặt mũi, cứ tưởng hắn sẽ không từ chối chứ. Thì ra mị lực còn chưa đủ, thì ra nàng đã quá tự tin rồi.
Đi được vào bước lại bị kéo về, nàng ngã vào một vòng ôm rắn chắc và ấm áp.
“Nàng thật sự… muốn ta.” Thanh âm hắn hơi run run, ôm nàng thật chặt trong lòng.
Trữ Hạ vươn tay ôm cổ hắn, gật gật đầu.
A Mộc Đồ lập tức ôm nàng lên, đi xuyên qua một dãy hành lang dài, tiến vào phòng nàng.
Đặt nàng ở trên giường, trong phòng không có ánh đèn, chỉ có ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào. Không gian lặng ngắt như tờ.
Làn da nàng dưới ánh trăng sáng như ngọc, hai gò má vẫn còn ửng hồng, ánh mắt đầy vẻ xấu hổ, chỉ có hành vi và ngôn ngữ của nàng là không biết xấu hổ mà thôi.
“Đã nhìn đủ chưa?” Trữ Hạ không kiên nhẫn, lập tức kéo hắn xuống giường, leo lên người hắn, hung hăng cướp đoạt nụ hôn của nam nhân này.
Lần này, A Mộc Đồ không làm cho nàng thất vọng, nhiệt tình đáp lại. Đến tận khi nàng mệt thở không nổi, muốn đẩy hắn ra, lại bị hắn xoay người một cái đặt nàng ở dưới thân. A Mộc Đồ nhẹ nhàng kéo vạt áo của nàng, cúi xuống hôn lên cổ nàng, lên xương quai xanh, xuống dần tới nụ hoa phấn hồng trước ngực.
Trữ Hạ hít sâu một ngụm khí lạnh, khẽ rên lên một tiếng, cả người co lại, hai tay đang đặt trên vai hắn muốn đẩy ra nhưng rồi lại cắn răng nhịn xuống.
Hắn nâng niu đóa hoa hồng nhạt, cả vùng ngực và cổ cũng đỏ rực lên dưới cái hôn của hắn.
Thân thể của nàng mẫn cảm tới mức hắn không thể nào đủ lý trí để chống lại dụ hoặc này nữa rồi.