“Xin lỗi nhé, Tam công tử. Ta nhớ rằng đã từng nói với ngươi, sau khi ta nhận tiền, ngươi nhận người thì coi như giao dịch của chúng ta đã xong, từ đó về sau không còn liên quan gì nữa. Người đã giao cho ngươi, ngươi phải biết cách trông coi, chẳng lẽ ngươi bỏ qua rồi, ta lại có thể bỏ qua mỹ nhân như thế này sao?” Vòng vây càng lúc càng thắt chặt, Tần Thiên Sinh vẫn đứng tại chỗ, cười như không có gì xảy ra.
“Vậy hãy để cho ta nhìn xem, Tần Vô Ảnh danh chấn thiên hạ có bản lĩnh thần thông gì mà có thể cướp người từ chỗ ta?” Thiếu niên kia giọng nói còn có chút non nớt mà nói, rõ ràng không phải là giả giọng như lần trước nữa.
Trữ Hạ thật sự hồ đồ rồi.
Thứ nhất, thiếu niên này nhất định không phải người của Lôi Nhược Nguyệt. Nhưng nếu không phải, liệu người nào có thể hận Chung Trữ Hạ nàng như thế? Nếu nói là hận, vậy tại sao trong bảy ngày này cũng không giết chết nàng? Mà có thể thấy, Tần Thiên Sinh để nàng ở đây bảy ngày có lẽ cũng vì biết thiếu niên này không giết nàng. Thế nhưng tại sao lại như vậy?
Thứ hai, thiếu niên gọi Tần Thiên Sinh là Tần Vô Ảnh, cái tên này sao lại nghe quen đến thế…
Người của thiếu niên mang mặt nạ đã kéo căng dây cung, Trữ Hạ thì vẫn đang cố nhớ xem đã nghe cái tên Tần Vô Ảnh ở đâu.
Tần Thiên Sinh vẫn cười thong dong không hề lo lắng. Các mũi tên bắn ra, tay phải hắn run lên, một loạt những mũi tên mang theo tiếng “rin rít” nho nhỏ hướng về bọn hắn đã bị đánh rơi xuống mặt đất.
Đồng thời, hắn ôm lấy Trữ Hạ nhảy lên, dưới ánh trăng, nhìn hắn tựa như người trời, nhẹ nhàng bay lên mái hiên.
“Hôm nay tâm tình lão tử rất tốt nên không muốn giết người.” Thanh âm sau cùng của hắn rất nhẹ, sóng âm lan tỏa khắp không gian. “Tam công tử, nếu Vô Ảnh đã muốn đi thì người của ngươi không ngăn nổi đâu. Ha ha, về sau hãy nói, còn bây giờ, ta không thể để Lôi Nhược Nguyệt bại trong tay ngươi được…”
Nghe tới tên Lôi Nhược Nguyệt, Trữ Hạ chấn động cả người, nàng quay đầu thoáng nhìn người được gọi là “Tam công tử” kia. Tuy không thấy rõ mặt của hắn, nhưng nàng lại cảm nhận được hắn đang run rẩy vì tức giận, hai đầu lông mày nhíu chặt, hận ý lan tràn.
Vì sao?
Người này rốt cuộc là ai?
Tần Thiên Sinh và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì?
Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại tàn sát hàng loạt dân trong thành?
Tự nhiên lòng nàng nảy sinh một cỗ bất an.
Nàng đã dần dần bị cuốn vào trung tâm của trận sóng gió này. Mà đáng sợ nhất chính là nàng hoàn toàn không biết được trận sóng gió này rốt cuộc đến từ đâu, có hình dạng như thế nào?
Sau khi bỏ lại truy binh một quãng xa, Tần Thiên Sinh mới dừng lại, buông Trữ Hạ ra.
Hắn vừa định buông tay thì Trữ Hạ đã giữ lấy.
“Tần Thiên Sinh, không phải, là giang hồ đệ nhất sát thủ Tần Vô Ảnh. Tại sao nhốt ta lại rồi lại cứu ta ra? Ngươi và Lôi Nhược Nguyệt có quan hệ gì? Tam công tử kia là ai?” Nàng trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn từ trên gương mặt cứng đơ kia tìm ra vài cái lỗ thủng mới thôi.
“Ta… Ta lại đang nghĩ, cô nên hỏi ta có phải đang muốn dẫn cô đến chỗ Lôi Nhược Nguyệt hay không?” Gương mặt tươi cười của Tần Thiên Sinh dưới ánh trăng tràn đầy vẻ trào phúng.
Trữ Hạ nhìn hắn, bất động không nói một câu nào.
Người bình thường muốn che giấu cũng chỉ có thể che giấu trên gương mặt, không tài nào che giấu nổi ánh mắt. Thế nhưng Tần Thiên Sinh thì ngay cả ánh mắt cũng không để lộ ra cái gì. Cho đến giờ phút này, Trữ Hạ mới có thể nhìn thấy một chút cảm tình kỳ lạ trong mắt hắn.
Thế nhưng đến tận bây giờ nàng vẫn không biết rốt cuộc nam nhân này là bạn hay thù?
“Khi nãy ngươi nói rằng “Hiện tại ta không thể để Lôi Nhược Nguyệt bại trong tay ngươi”, có phải Lôi Nhược Nguyệt và Tam công tử kia là địch hay không? Ngươi không phải người của Tam công tử, cũng không thể nào là người của Lôi Nhược Nguyệt. Nếu ngươi là người của Lôi Nhược Nguyệt, lúc trước sẽ không đem ta giao cho Tam công tử. Cho nên, ta đang nghĩ, ngươi không để Tam công tử kia thắng Lôi Nhược Nguyệt, ngược lại cũng không muốn hắn bại trong tay Lôi Nhược Nguyệt. Đúng không?”
Tần Thiên Sinh cười tới sáng lạn, thế nhưng âm thanh lại nặng nề làm người ta có cảm giác nặng trĩu, không hít thở nổi.
“Công chúa thật sự rất thông minh. Thế nhưng rất nhiều chuyện người bên ngoài thấy rõ, chỉ riêng công chúa lại mù mờ.”
Trữ Hạ rùng mình một cái. “Ngươi… có ý gì?”
Tần Thiên Sinh cười nguội ngắt: “Cô cho rằng tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại đánh Khế Sa? Cô nghĩ Lôi Nhược Nguyệt muốn đòi từ A Mộc Đồ cái gì?”
Trữ Hạ gục đầu xuống, nhỏ giọng đáp: “Muốn ta.”
Tần Thiên Sinh nâng cằm nàng lên, nhìn vẻ kinh hoàng trong mắt nàng, nói: “Vậy cô cho rằng, tại sao Lôi Nhược Nguyệt lại muốn có cô?”
Lông mi nàng khẽ run, trong mắt vừa có sự ẩn nhẫn lại vừa có vẻ thống khổ: “Ta không biết…”
“Cô có hận hắn không? Cô thật sự hận hắn sao?”
Trữ Hạ gạt tay hắn ra: “Hận!”
Tần Thiên Sinh nhìn nàng, hỏi: “Cô hận Lôi Nhược Nguyệt, hay cô hận vận mệnh của cô và hắn?”
Trong rừng cây yên tĩnh tới rợn người, có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở dồn dập của nàng.
“Ngươi là ai? Rốt cuộc ngươi là ai?” Trữ Hạ trừng mắt nhìn hắn, bối rối hỏi lại.
Tần Thiên Sinh vẫn nhìn nàng không chớp mắt, trong mắt hắn có một chút vui vẻ, lại không giấu nổi sự bi ai: “Ta vẫn luôn nhìn theo các ngươi… Vẫn luôn luôn…”
“Ta… Ta có thể nhìn mặt ngươi không?” Trữ Hạ cẩn thận thăm dò ý tứ của hắn.
Tần Thiên Sinh giật mình, lại không biết trả lời thế nào.
Bốn mắt nhìn nhau.
Trữ Hạ vươn tay của nàng đưa lên mặt hắn. Đầu ngón tay miết từ trên tai xuống, quả nhiên cảm nhận được một chút khác thường trên vùng da.
Kéo ra.
Tần Thiên Sinh không hề động đậy, yên lặng nhìn nàng. Dưới ánh trăng, nàng như tiên tử, trong con ngươi của nàng phản chiếu lại gương mặt hắn, một khuôn mặt cực kỳ lạ lẫm.
Hắn cũng không ngăn cản nàng.
Hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại không ngăn cản nàng.
Rõ ràng là hắn nhận nàng. Hơn một năm nay, mỗi đêm hắn nhìn Lôi Nhược Nguyệt chìm trong ác mộng, sống không bằng chết, hắn đã hận nàng tới tận xương tủy rồi.
Nhưng một khắc này, hắn lại ngầm đồng ý cho Trữ Hạ kéo mặt nạ của mình ra.
Mặt nạ da người.
Từ sau khi sư phó qua đời, gương mặt này cũng chỉ có Lôi Nhược Nguyệt mới được thấy qua.
Mặt mày tuấn tú, nho nhã, nhìn rất không tầm thường.
Nếu bình thường người ta nhìn thấy hắn dưới hình dạng này, chắc chẳng ai có thể nghĩ hắn lại chính là sát thủ Tần Vô Ảnh.
Nhưng mà, trên đời chuyện gì cũng có khả năng cả.
Lôi Nhược Nguyệt là một công tử nho nhã mà còn có thể huyết tẩy cả hoàng thành trong nháy mắt cơ mà.
Mặt nạ chậm rãi bị kéo ra, đến cuối cùng khi đã nhìn rõ hết thảy, Trữ Hạ trợn mắt há mồm.
Bên má phải của Tần Thiên Sinh có một vết sẹo từ khóe mắt chạy xuống.
“Ngươi… Ngươi là…” Trữ Hạ lui về sau hai bước, thực sự hoảng sợ. “Chẳng lẽ…”
Biểu lộ của hắn trên gương mặt này thật sự quá mức tà mị.
“Công chúa vẫn nhớ rõ Tần mỗ sao? Đây thật sự là vinh hạnh của Tần mỗ rồi.”
“Đúng là ngươi sao?” Trữ Hạ không hề muốn tin, thà tin rằng mình nhớ lầm còn đỡ hơn. “Ngươi không chết…”
“Sao lại không thể là ta chứ, công chúa của ta?” Tần Thiên Sinh thu hồi dáng vẻ tươi cười, thay vào đó là vẻ căm hận tràn đầy trong ánh mắt. “Cô cũng hận ta không chết đi sao?”
…
Mùa xuân năm ấy vẫn còn y nguyên trong trí nhớ của nàng…
Năm đó Trữ Hạ mười tuổi, sau khi chơi đùa ở ngự hoa viên tới mệt nhoài, nàng bèn leo lên hòn giả sơn phơi nắng.
Sau giờ ngọ, ánh nắng ấm áp chiếu lên người của nàng, xung quanh vấn vít mùi hoa thơm cỏ lạ. Trữ Hạ đang thoải mái nghĩ tới chuyện để cho phu tử tìm mỏi mắt thì thôi, hôm nay nhất định nàng sẽ trốn đọc sách.
Lúc nàng đang mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, bỗng nhiên bị tiếng kêu bén nhọn của một đứa bé đánh thức. Mở mắt ra, nhìn về phía tiếng hét, chỉ thấy cách chỗ nàng không xa có một đứa bé chừng hơn mười tuổi đang gào thét với mẫu hậu của nàng. Bọn thái giám đang giữ hắn trên mặt đất, một thân quần áo màu xanh đã dính đầy bụi đất, bẩn không chịu nổi.
Nàng ở cách bọn họ khá xa nên không nghe rõ đứa trẻ kia nói gì, chỉ thấy hoàng hậu đưa tay ra hiệu cho bọn thái giám thả đứa bé ra, còn vươn tay muốn đỡ đứa bé dậy. Đứa bé chán ghét đẩy tay bà ra, thế nhưng vì đẩy quá mạnh nên chính nó lại ngã nhào về phía bàn trái cây gần đó.
“Bộp, bộp, bộp!” Tất cả chén trà cùng trái cây đều đổ hết xuống đất.
Đứa bé kia ngẩng phắt đầu, từ trên mặt đất nhảy lên, trong âm thanh kinh hô của mọi người, một tay nó chụp lấy mảnh vỡ chén sứ ở trên mặt đất, đâm về phía mẫu hậu của nàng.
“Không được!” Trữ Hạ gào lên.
Tất cả mọi người đều sợ tới ngây người, nhưng chẳng ai kịp tới ngăn cản nó. Nhưng nó chỉ là một đứa trẻ, hoàng hậu nương nương nghe thấy tiếng hét cảnh báo chói tai thì kịp thời giữ lấy tay nó, làm nó không tài nào đâm mình được. Sau vài giây, bọn thái giám đã kịp thời phản ứng, tiến lên kéo đứa bé kia ra. Thế nhưng đứa bé vẫn dùng hết khí lực muốn đâm về phía hoàng hậu.
Kéo tới kéo lui, cuối cùng mũi nhọn của mảnh sứ lại đâm về phía mặt đứa bé.
Đó là lần đầu tiên Trữ Hạ thấy nhiều máu đến thế, nhiều tới nỗi cứ chảy mãi không dừng. Máu kia so với hoa mẫu đơn còn diễm lệ hơn gấp trăm lần.
Bọn thái giám thét lên, vội vàng kéo đứa bé kia đi khi được sự đồng ý ngầm của hoàng hậu.
Đứa trẻ liều mạng túm lấy đám cây cỏ trên mặt đất, túm chặt tới nỗi móng tay đều rách ra, máu chảy đầm đìa, thế nhưng cũng không có cách nào ngăn được bọn thái giám kéo đi.
Hắn ngẩng mặt lên, trên mặt toàn máu là máu… Đột nhiên hắn nhìn về phía Trữ Hạ một cái, đôi mắt chứa đựng điều gì đó mà nàng mơ hồ không hiểu.
Hắn bị mang đi, trên sân còn lại một bãi máu thật lớn.
Về sau, mỗi lần Trữ Hạ hỏi tới việc này, mẫu hậu đều trả lời qua loa. Mà tuổi nàng khi ấy còn nhỏ, cũng nhanh chóng quên đi chuyện đó. Thế nhưng cảnh tượng máu me đầm đìa đó, còn có ánh mắt của đứa trẻ kia nhìn về phía nàng, đến giờ nàng vẫn còn nhớ rất rõ.
Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thấy cảnh máu me, tràng diện ấy làm cho trong lòng nàng cũng cảm thấy đau đớn vô cùng.
…
Nàng lui lại một bước, một bước bị hụt, thân thể ngã ngược về đằng sau, nhưng Tần Thiên Sinh đã vươn tay ra đỡ.
Lúc trước nàng không hiểu lắm ánh mắt đấy của hắn, nhưng giờ nàng đã hiểu ra. Thứ mà nàng nhìn thấy trong mắt hắn khi ấy chính là thù hận.
“Hạ Trữ công chúa sợ hãi sao?” Trong mắt Tần Thiên Sinh đầy vẻ trào phúng, hỏi.
“Tại sao ngươi lại không giết ta?” Trữ Hạ cố gắng giữ hô hấp đều đặn, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh. Chính nàng cũng hiểu, nếu lúc này không bình tĩnh thì không thể nào đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió được.
“Giết cô?” Tần Thiên Sinh nở nụ cười. “Một năm rưỡi đã là cực hạn của hắn rồi. Nếu cô chết thì hắn sẽ bị bức điên mất… Ta đã chờ đến tận bây giờ…”
Trữ Hạ ngẩng đầu, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc và nghi hoặc.
Tần Thiên Sinh cười, thế nhưng Trữ Hạ chỉ cảm thấy nụ cười đấy đầy đau đớn, sự đau đớn ấy nhiều tới mức như sắp nhấn chìm hắn.
“Hắn bảo vệ cô, yêu thương cô, hết thảy những đau khổ hắn đều chịu thay cho cô, để cô được sống trong khoái hoạt và hạnh phúc… Thế nhưng hắn chưa từng nghĩ qua, để một bông hoa mỏng manh phải sống trong mưa máu gió tanh, ấy mới là tàn nhẫn… Hắn thật sự là kẻ tàn nhẫn, đúng không?” Hắn nói khẽ, gương mặt càng lúc càng gần nàng. “Thế nhưng, kẻ như vậy, người trong thiên hạ có thể hận, chỉ riêng cô không bao giờ được hận.”
Trữ Hạ không khỏi kinh hoảng, không khác gì như con thỏ gặp phải sói hoang.
Tần Thiên Sinh ngửa mặt lên trời cười ha hả, thậm chí cũng không sợ tiếng cười của hắn sẽ làm cho truy binh phát hiện ra bọn họ.
Ngưng cười, hắn cúi xuống, nhẹ nói bên tai nàng: “Đi thôi, công chúa của ta. Cuộc mua bán thứ hai của ta chính là với Lôi Nhược Nguyệt.”
Ngữ điệu chân thật và bình thản biết bao.
Thế nhưng lời này của hắn lại làm nàng như rơi vào hầm băng rét lạnh.
Đi thêm vài dặm, Trữ Hạ thấy một con nữa, dường như là Tần Thiên Sinh đã chuẩn bị từ trước.
Hắn giữ lấy cánh tay nàng kéo lên, đặt nàng ở trước ngực mình.
Con ngựa chạy như điên.
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?” Từ trong kinh hoảng dần dần bình tĩnh lại, Trữ Hạ đè nén sợ hãi, lớn tiếng hỏi.
“Không muốn thế nào. Chỉ muốn mượn cô đến để xem ván cờ này đánh tiếp ra sao.” Hắn cười khẽ, cúi đầu dán sát miệng vào tai nàng, nói tiếp: “Thật không ngờ Lôi Nhược Nguyệt lại dám vì cô mà tàn sát hàng loạt dân chúng như thế… Nếu cứ tiếp tục, thù oán giữa hắn và A Mộc Đồ càng lúc càng lớn.”
“Cho nên?”
“Ta đã nói, không thể để Lôi Nhược Nguyệt thua ở trong tay Tam công tử kia, đương nhiên giờ phải đem cô đến cho hắn rồi. Nếu không, ta cũng không biết hắn điên lên rồi sẽ còn làm ra chuyện gì nữa.”
“Thế Tam công tử kia là ai?” Trữ Hạ cảm thấy như bị búa tạ đập phải.
Tần Thiên Sinh cười: “Không thể nói.”
“Là… Là kẻ thù của Lôi Nhược Nguyệt ư?” Trữ Hạ không nhịn được run rẩy, quá nhiều sự tình nàng không biết, thậm chí biết mà lại không đúng sự thật.
“Hừ… Lôi Nhược Nguyệt bảo vệ cô như thế, thật sự làm ta ghen đến chết mất.” Hắn mạnh mẽ quất roi, con ngựa hí lên, xông về phía trước.
“Không, hắn phản bội ta.” Chung Trữ Hạ lạnh lùng sửa lại lời của hắn.
“Phải, hắn phải bội cô, nhưng ai đã phản bội hắn? Ai nên chịu trách nhiệm với mấy ngàn nhân mạng của Lôi gia đây?” Tần Thiên Sinh lạnh lùng cười nhạo. “Hắn dùng Hoàng cung để đòi lại nợ máu của Lôi gia, cô không cảm thấy rất công bằng sao?”
“Vậy tại sao phụ vương lại giết toàn bộ Lôi gia? Chẳng lẽ kẻ yếu nhất định là bị oan uổng sao? Được, cho dù phụ vương ta hồ đồ khiến họ bị oan uổng, nhưng sau đó Lôi Nhược Nguyệt lại dùng phương thức tương tự để trả thù, như thế là hòa nhau. Hắn có đầy đủ lý do để giết cha mẹ ta nên tại sao ta phải nhớ nhung hắn?” Trữ Hạ cắn môi để nước mắt không chảy ra. “Hắn không sai… Vậy ta thì sai ở đâu mà đến nỗi nhà cũng không có để mà về?”
Dù nguyên nhân bắt đầu thế nào thì kết cục cũng không thể nào cải biến được nữa. Người đã chết không thể sống lại, vận mệnh của bọn họ cũng đã định rồi.
Muốn nàng cứ như vậy quên đi, không so đo tính toán nữa, sao nàng có thể làm được đây?
Nếu còn tiếp tục yêu thương nhung nhớ Lôi Nhược Nguyệt, liệu nàng còn mặt mũi nào nhìn mặt cha mẹ dưới cửu tuyền hay không? Dù có, chính bản thân nàng cũng sẽ khinh thường mình. Trong trận cung biến kia, người chết đi là Vương của Bang Thập, cho dù cả thiên hạ nói hắn là người xấu, nhưng trong mắt nàng, hắn vẫn luôn là một phụ thân mà nàng vô cùng kính yêu.
Lôi Nhược Nguyệt huyết tẩy hoàng thành để xả nỗi phẫn hận, vậy nàng phải làm gì mới hết phẫn hận đây?
Cho nên nàng và hắn hiện tại, nếu còn sống thì chỉ có thể là địch nhân.
Nàng và hắn đều không sai, thế nhưng cả hai đều không thể quay đầu nữa.
Bởi vì, quay đầu lại cũng không nhìn thấy bờ.
“Thế nên… cô hận hắn ư?” Âm thanh của Tần Thiên Sinh dường như rất vui vẻ. “Công chúa, vậy thì phải hận thật triệt để, để hắn từ nay về sau phải tuyệt vọng.”
Tuyệt vọng? Tuyệt vọng cái gì?
Là nửa đêm thức giấc, bừng tỉnh khỏi giấc mộng cũng không sao thoát khỏi ảo ảnh ư? Hay là dù đau đớn đến nghẹt thở cũng phải cố tỏ ra vui vẻ cười nói với hắn rằng giữa ta và ngươi sẽ không có hạnh phúc đâu, không có vui vẻ đâu.
“Sẽ không… ta và hắn… miễn là còn sống, đều sẽ không ai tuyệt vọng.” Trữ Hạ nở nụ cười nhạt như ánh trăng. “Cho nên giữa chúng ta vốn chỉ có một kết quả…”