Phượng Tù Hoàng

Q.3 - Chương 116: Người cùng đi

Trước Sau

break
Địa chỉ trên thư mời hoàn toàn xa lạ, mà người mời là Vương Huyền Mô.

Không biết Sở Ngọc đã từng nghe ai đề cập đến cái tên này, hình như đó là một đại thần trong triều, nhưng cụ thể thế nào thì nàng không có ấn tượng lắm.

Chẳng qua là người này…họ Vương.

Thư mời do người của Hoàn Viễn tại Sở viên nhận được, đối tượng được mời tất nhiên là thân phận giả “Dụ Tử Sở”.

Nếu hơn một ngàn năm sau, thấy vài người họ Vương thì Sở Ngọc chẳng để ý, cũng chẳng có liên tưởng gì giữa bọn họ. Nhưng lúc này, cứ nghe nhắc đến họ Vương là nàng lại nghĩ ngay đến vị bằng hữu thuộc một gia tộc huy hoàng, đến khu nhà danh gia vọng tộc bên bờ sông Tần Hoài. Nàng thấy cũng đáng lưu tâm, bèn thay đổi nam trang, đi xe đến họ Vương, nhà Vương Ý Chi.

Thời gian mời là khoảng xế chiều, có lẽ đối phương cũng cố ý cho nàng chuẩn bị một chút. Vẫn còn rảnh rỗi, Sở Ngọc đi hỏi thăm tin tức, muốn biết về họ Vương thì đến hỏi Vương Ý Chi là nhanh nhất.

Người họ Vương mà Sở Ngọc quen biết, chính là Vương Ý Chi.

Sau khi Sở Ngọc thông báo cầu kiến, tiểu đồng dẫn nàng vào phòng ngủ, nhìn thấy Vương Ý Chi vừa mới tỉnh giấc. Hắn mặc quần áo trắng bên trong, áo khoác xanh bên ngoài buông lỏng, nằm dựa người trên giường cực kỳ biếng nhác. Nhìn thấy Sở Ngọc, hắn híp mắt khe khẽ mỉm cười: “Tử Sở huynh khỏe chứ? Ngày hè ngủ say quên thời gian, quần áo không chỉnh tề, tại hạ thất lễ!” Tuy trên miệng nói như vậy, nhưng vẻ mặt hắn không có chút nào là ý ngượng ngùng hay xin lỗi.

Sở Ngọc không khỏi bật cười: “Sớm thế này đã tới quấy rầy, là lỗi của bỉ nhân mới đúng!”

Bỉ nhân: tôi/ta (từ cổ, lối xưng hô khiêm tốn)

Người thì xưng “tại hạ”, người thì xưng “bỉ nhân”, cố ý tôn nhau lên, cả hai cùng bật cười hiểu ý.

Tiếp nhận khăn lạnh lau mặt từ người hầu, Vương Ý Chi dường như tỉnh táo hơn, ánh mắt cũng đã hết ngái ngủ: “Sớm như vậy Tử Sở huynh đã tới tìm ta, không biết có việc gì quan trọng?”

Sở Ngọc cũng không vòng vo, lấy ra thiếp mời từ trong tay áo: “Sáng sớm hôm nay ta nhận được cái này!” Thiếp mời là giấy trắng thếp vàng, mặt giấy có những đường vân li ti, xem ra rất tinh xảo.

Nhìn rõ chữ trên thiếp mời, ánh mắt Vương Ý Chi hơi thay đổi. Hắn trầm tư trong khoảnh khắc rồi nói: “Ta đi cùng nàng, trên đường sẽ nói những điều nàng muốn biết!”

Mãi cho đến khi Vương Ý Chi cùng Sở Ngọc lên xe, ngồi đối diện, nàng mới hồi phục tinh thần, nói hơi chút ngại ngần: “Ý Chi huynh, thực làm phiền huynh quá!” Tất nhiên, có Vương Ý Chi đi cùng khiến Sở Ngọc vững dạ hơn rất nhiều.

Vương Ý Chi tựa người trên vách xe mềm mại, mỉm cười uể oải, trong đáy mắt hẹp dài ánh lên thứ ánh sáng rạng rỡ kỳ lạ: “Thật ra là tiện đường thôi! Hôm qua ông chú này sai người đến tìm ta, bảo ta hôm nay đến gặp. Ta vốn lười nhúc nhích, nhưng ông ấy cũng tìm nàng, vậy vừa lúc tiện đường, chúng ta cùng đi!”

Qua lời Vương Ý Chi, Sở Ngọc được biết, xét về vai vế, Vương Huyền Mô lão gia chính là chú của hắn, không phải chú ruột mà là họ hàng xa. Lão gia năm nay đã hơn 70 tuổi, cả đời chìm nổi trong chốn quan trường, chính là người chủ trì họ Vương hiện nay.

Vương Ý Chi thản nhiên nói: “Chuyện trong họ Vương chúng ta, vốn không nên tiết lộ cho người ngoài. Tuy nhiên hôm nay nàng phải đối mặt với lão gia, tốt nhất là ta giải thích trước cho nàng biết!”

Sở Ngọc kinh ngạc: “Sao huynh lại tin tưởng ta như vậy?”

Vương Ý Chi khe khẽ mỉm cười, ánh mắt tràn đầy vẻ tự tin, phảng phất lại như tỏa sáng: “Bản tính ta “bại hoại bất thành khí”, nhưng nói về nhìn nhận đánh giá con người, ta khá tự tin. Ta nói cho nàng nghe, tất nhiên là tin tưởng nàng!”

Không đợi Sở Ngọc nói gì, hắn lại khoát tay áo tiếp lời: “Theo mọi người đánh giá, có người gọi ông ta là bao cỏ, có người lại gọi là trung thần. Gọi là bao cỏ, bởi vì năm đó ông ấy dẫn quân Bắc phạt, nhưng không nghe lời khuyên của thuộc hạ, bỏ lỡ cơ hội, đánh mãi không phá được thành. Thắng được rồi, ông ấy lại vơ vét tiền của trong dân, suýt chút nữa bị xử trảm, lúc ấy nhờ Thẩm Khánh Chi giúp đỡ cầu xin mới thoát chết!”

Sở Ngọc không thể tưởng tượng nổi những lời phê bình trưởng bối nhà mình của Vương Ý Chi. Đây mà là người đứng đầu họ Vương sao? Như vậy, năng lực cũng…quá kém đi? Một người như vậy mà có thể thống lĩnh cả gia tộc? Điều này khiến nàng bỗng hoài nghi cái gọi là “thế gia vọng tộc”.

Về việc Vương Ý Chi mạo phạm trưởng bối, nàng lại hoàn toàn không để ý. Dù có là trưởng bối, làm sai vẫn là làm sai, không thể ngần ngại kiêng dè!

Vương Ý Chi tiếp tục nói: “Nhưng ông ấy bản tính nghiêm thẳng, cương trực công minh, trong triều không hợp với vài vị quan, mấy lần bị người mưu hại suýt chết, con đường làm quan rất chìm nổi!”

“Đợi một chút!” Sở Ngọc giơ tay, ý bảo Vương Ý Chi ngừng lời. Tuy Vương Ý Chi mới nói một vài lời, nhưng nàng nghe không hợp lý. Vốn tưởng rằng Vương Huyền Mô là một bao cỏ tham lam vô dụng, thế nhưng bản tính lại nghiêm thẳng công minh?

Hai mâu thuẫn này sao có thể điều hòa được?

Vương Ý Chi mỉm cười nhìn Sở Ngọc, thấy nàng nhíu mày nghi hoặc, lại bổ sung thêm một câu: “Tuy cuộc đời chìm nổi nhấp nhô, nhưng ông ấy đã sống đến nay là hơn 70 tuổi, vẫn sống như thế!”

Lời nói như một điểm sáng lóe lên trong sương mù, Sở Ngọc ngước mắt, nhìn thẳng vào Vương Ý Chi: “Ý huynh nói, chẳng lẽ là ông ấy cố ý?” Dù là bao cỏ hay trung trực, đều là hình ảnh mà ông ấy cố tình tạo ra?

Vương Ý Chi gật đầu tán thành: “Nàng có thể nhìn ra điều này, rất khá! Năm đó khi đi chinh chiến, ông ấy còn chưa phải là người đứng đầu họ Vương. Nhưng thanh danh và quyền hành của ông ta bắt đầu uy hiếp người chủ trì lúc đó, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng. Ông ấy cố ý chiến bại, tự làm hoen ố thanh danh, trước là để tránh họa, sau sẽ trường kỳ suy tính. Tuy sau đó suýt chút nữa mất mạng, nhưng ông ta đã chuẩn bị kỹ càng, tận lực giao hảo với Thẩm Khánh Chi, vào thời điểm quan trọng đã bảo toàn mạng sống!”

***

Mà sau đó chính quyền biến động, chức quan lên xuống, đều là những nước cờ trong lòng bàn tay ông ta. Thẳng thắn, chẳng qua chỉ là bề ngoài mà thôi. Nếu ông ta thật sự thẳng thắn, làm sao có thể sống sót đến tận bây giờ?

Nghĩ thông trước sau, Sở Ngọc kinh hãi, đồng thời cũng mừng thầm vì mình đã đến tìm Vương Ý Chi. Nếu nàng thu thập tin tức về Vương Huyền Mô từ người khác, e rằng sẽ coi thường lão nhân gia này. Còn bây giờ, lòng nàng đã chuẩn bị mười hai vạn phần cẩn thận.

Nhưng đồng thời, nàng lại càng nghi ngờ. Một nhân vật như vậy tìm nàng làm gì?

Tuy tiếng tăm “Dụ Tử Sở” trong thành Kiến Khang đã vang dội, nhưng còn cách quyền lợi địa vị một khoảng rất xa, Vương Huyền Mô tại sao lại muốn tìm nàng?

Mang nghi vấn, Sở Ngọc ngó nhìn Vương Ý Chi, hắn lắc đầu: “Nàng đừng nhìn ta! Ta không để ý việc nhà từ lâu rồi, chẳng biết lão gia đang suy tính cái gì đâu!” Dừng một chút, hắn khe khẽ mỉm cười: “Nhưng nàng cứ yên tâm, ta đã đi cùng nàng, tức là cùng hội cùng thuyền rồi! Chúng ta cùng đi cùng về!”

Hai người nói chuyện nhỏ to, xe ngựa đã chạy vào một ngõ nhỏ vắng vẻ, dừng lại trước cổng một ngôi nhà nhỏ xinh xắn.

Xuống xe, Vương Ý Chi vừa đẩy cửa vừa giải thích với Sở Ngọc: “Đây không phải là chỗ ở hàng ngày của lão gia, bình thường ít người biết!”

Ngày thường, Sở Ngọc đi đâu thì Việt Tiệp Phi theo đó, vừa nãy nàng xuất phủ hắn cũng bám sát theo. Nhưng trước cổng ngôi nhà, hai gia nhân áo xanh cản hắn lại.

“Trừ vị công tử này và Vương thiếu gia, những người khác không được vào!” Gia nhân trung thành truyền đạt mệnh lệnh của bề trên.

Việt Tiệp Phi chau mày định bước tới, nhưng Sở Ngọc đã khoát tay: “Ngươi ở đây chờ ta cũng được!”

Việt Tiệp Phi nôn nóng: “Công tử, nơi này...không thể so với…” Không thể so với hoàng cung, trong cung có hoàng đế, không kẻ nào dám động đến nàng, nhưng đây là Vương gia, là danh môn vọng tộc, ai biết họ có chủ ý gì?

Sở Ngọc liếc nhìn Vương Ý Chi, thản nhiên cười: “Ta tin tưởng Ý Chi huynh!”

Nghe nàng nói vậy, ánh mắt Vương Ý Chi hơi ngạc nhiên. Hai người tiến vào biệt viện một hồi, hắn không nhịn được cất tiếng hỏi: “Nàng không sợ?” Nàng vừa nghe kể chuyện về ông chú của hắn, lẽ ra phải cảnh giác hơn mới đúng, thế nhưng lại bỏ mặc an toàn của bản thân?

Sở Ngọc dừng bước, mỉm cười: “Ý Chi huynh vừa tin tưởng ta, kể rõ sự việc cho ta, sao ta không thể tin tưởng huynh?”

Nàng không phải vì cảm động trước việc Vương Ý Chi thẳng thắng không giấu diếm nàng, mà vì nàng quyết định cũng tin tưởng giống như hắn. Đây là một lẽ tự nhiên, đương nhiên phải thế, không cần cảm kích hay lý giải.

Hai người băng qua khu vườn, đi trên đường mòn lát đá trắng, đến một khu biệt viện thì nhìn thấy Vương Huyền Mô. Sở Ngọc cẩn thận đánh giá người này, ngoại trừ diện mạo hơi võ vàng, tinh thần lãng đãng, ông ta cũng không khác lắm so với những lão gia khác, cũng không có được vẻ tráng kiện quắc thước như Thẩm Khánh Chi.

Lúc này Vương Huyền Mô dựa người trên ghế, mắt khép hờ như đang ngủ. Trước mặt ông ta bày án tịch, trên là đồ ăn hấp dẫn tinh tế.

Vương Ý Chi khẽ mỉm cười, tiến lên phía trước: “Lão gia, người đã tới, còn giả bộ ngủ sao?”

Ông ta chậm rãi mở mắt, cặp mắt ánh lên tinh quang, dường như không phải của một người hơn 70 tuổi, khiến Sở Ngọc không khỏi nhảy dựng trong lòng. Mà câu nói sau của ông ta, khiến Sở Ngọc thực sự nhảy dựng lên: “Trưởng công chúa, mời ngồi!”
break
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Công Nhân Nhập Cư Và Nữ Sinh Viên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nam Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc