Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 85: Chuyện cũ như khói

Trước Sau

break
Năm đó, Vân Thiên Ca hai mươi ba tuổi, đúng là trẻ tuổi nhiệt huyết sôi trào, lấy việc chính nghĩa làm đầu.

Vân Thiên Ca là đệ tử chân truyền của sư phụ Ngọc Trần Tử, bản thân hắn là thiên phú kỳ bẩm, là một người có tài luyện võ, Ngọc Trần Tử liền đem tất cả võ nghệ cả một đời hắn truyền cô nhi mà hắn nuôi dạy từ nhỏ đến lớn.

Từ năm hai mươi tuổi Vân Thiên Ca bắt đầu xông xáo giang hồ, một thân võ nghệ danh chấn võ lâm thiên hạ, một tấm lòng hiệp nghĩa uy chấn tám phương.

Khi đó Vân Thiên ca rất đắc ý , thiên hạ có bất cứ nơi nào hắn không dám đi.

. . . . . . . . . . . .

Lam Tịch Nhan là vợ của Lộ Châu Tham tướng Tá Lĩnh Thượng Quan Lôi, giờ phút này đang ngồi ở trong xe ngựa đi về hướng Từ Châu. Chuyến đi này Lam Tịch Nhan muốn về nhà mẹ đẻ thăm người thân, con còn nhỏ, đường xá xa xôi nên không mang theo bên người.

Một tiểu đội do quan binh mặc y phục thường dân hộ tống, hơn nữa còn mấy nha hoàn hầu hạ đi theo xe, xe ngựa đã ra khỏi đường lớn, bắt đầu đi vào giữa rừng.

"Phu nhân, ngài có mệt không? Có muốn dừng lại nghỉ ngơi một lát không?" Ngoài xe ngựa một nha đầu hỏi.

Âm thanh mềm mại của Lam Tịch Nhan vang lên, "Không cần, tiếp tục đi thôi."

"Dạ, phu nhân."

Đi được một lát, đột nhiên ở trong cánh rừng trên bầu trời lao xuống hai con chim ưng bị thương, con ngựa bị giật mình, kéo xe chạy như điên lao nhanh về phía trước, Lam Tịch Nhan kinh hãi kêu to, ở trong xe ngựa ngã tới ngã lui, sau lưng hộ vệ nhanh chóng tiến lên, nhưng người làm sao có thể nhanh bằng tốc độ của ngựa?

Ngay lúc Lam Tịch Nhan sắp ngã ra khỏi xe ngựa, một bóng trắng từ phía trên bay xuống, chỉ qua vài công phu, đã giữ chặt được con ngựa đang phát điên, xe ngựa dừng lại, Lam Tịch Nhan vén rèm xe lên, liền ngây ngốc đứng tại đó.

Áo trắng tung bay, bóng dáng đó đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp, mĩ quan Như Ngọc, góc cạnh rõ ràng, mái tóc đen nhánh chỉ dùng một cây ngọc trâm búi lại, những sợi tóc còn lại tự nhiên rũ xuống hai vai, giống như thần tiên đứng ở đó, không nói hết được sự tự nhiên Xuất Trần, tuấn lãng bất phàm.

Trái tim của Lam Tịch Nhan “Thịch thịch thịch" nhảy lên nhảy xuống, sắc mặt hơi đỏ, mất tự nhiên cúi đầu.

Hai mắt Vân Thiên Ca cũng không cách nào dời khỏi gương mặt cô nương trước mặt, hắn, chưa từng thấy một cô nương nào đẹp như vậy, mắt ngọc mài ngài, Diện Nhược Đào Hoa, ngước mắt nháy mắt, sóng mắt lưu chuyển, càng nhìn càng thấy đẹp, một nụ cười nhẹ nhàng làm cho tất cả cảnh vật trên đời đều bị lu mờ, đẹp như vậy, nói là nghiêng nước nghiêng thành cũng không hề quá.

Vân Thiên Ca cứ như vậy nhìn Lam Tịch Nhan, hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, vừa rồi bị sợ hãi, nàng, nàng không bị thương chứ?"

Lam Tịch Nhan nghe thấy âm thanh trong trẻo này, trong lòng giật mình, mắt phượng nhẹ giơ lên, bên môi vẫn còn ý cười nhợt nhạt, "Ta không sao, cám ơn tráng sĩ cứu giúp!"

"Không sao, một cái nhấc tay mà thôi." Vân Thiên Ca bị này nụ cười làm kinh sợ thất thần, trong giây lát ngây ngốc đứng đó, thật lâu sau môi mỏng mới khẽ nói.

"Phu nhân ——" hộ vệ và bọn nha hoàn đuổi theo, thấy Lam Tịch Nhan bình yên vô sự, đều yên lòng.

"Phu nhân, vị này là?" Một hộ vệ dẫn đầu khom mình hỏi.

"Vừa rồi là vị tráng sĩ này đã cứu ta!" Lam Tịch Nhan liếc mắt nhìn Vân Thiên Ca, trên mặt nóng lên, cuống quít quay đầu đi.

"Xin đại hiệp nhận một lạy của chúng ta, cảm tạ đại hiệp cứu phu nhân nhà ta!" Tất cả người làm quỳ xuống cảm tạ Vân Thiên Ca.

"Phu. . . . . . Nhân?" Vân Thiên Ca lúc này mới phản ứng kịp, người trước mặt nhi không phải là một cô nương, mà là một vị phu nhân đã có gia đình.

Một loại cảm giác mất mát nhàn nhạt trào lên trong lòng, sắc mặt Vân Thiên Ca tối lại, cố gắng nặn ra mấy chữ, "Không cần khách khí!" Sau đó giống như lúc tới vậy, đột nhiên rời đi.

"Phu nhân? Phu nhân?" Nha hoàn kêu Lam Tịch Nhan đang đứng mất hồn ở đó, "Phu nhân, chúng ta nên lên đường thôi!"

"Ừ." Một lúc lâu sau Lam Tịch Nhan mới lấy lại tinh thần, che giấu khóe mắt lo lắng và khổ sở, một lần nữa lên xe ngồi , "Đi thôi."

Nàng rõ ràng thấy, bạch y nam tử vừa rồi, đau lòng. . . . . .

Vân Thiên Ca nhìn xe ngựa càng lúc càng xa, vẻ mặt thẩn thờ, xoay người lên ngựa, chậm rãi đi theo hướng xe ngựa Lam Tịch Nhan vừa đi, tâm tình trở nên trầm trọng.

. . . . . . . . . . . .

Trong xe ngựa, Lam Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện lên gương mặt tuấn dật và đôi mắt như đáy hồ trong suốt nhưng con ngươi lại sâu thẳm như đáy hồ kia.

Lam Tịch Nhan ảo não lắc đầu một cái, nàng đoán mò cái gì chứ ? Nàng đã là mẫu thân của hai đứa trẻ, còn muốn chuyện này để làm gì?

"Tiểu Hồng, nhắc cho bọn họ, đi nhanh lên một chút." Lam Tịch Nhan thò đầu ra cửa xe, phân phó nói.

"Dạ, phu nhân."

Xe ngựa cũng nhanh chóng ra khỏi rừng cây, trong rừng cây yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng "Đạt Đạt đạt" của vó ngựa nhanh chóng chạy trốn.

Nhưng mà Lam Tịch Nhan và Vân Thiên Ca sẽ không cứ như vậy mà lỡ mất nhau được.

break
(Cao H) Dạy Dỗ Phu Quân
cao H, kết 1v1, ngôn tình
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
(Cao H) Ngon ngọt nước
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc