Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 82: Hoàng đế lưu manh

Trước Sau

break
Long Ngự Thiên chau mày lại, nói: "Ngươi nói trẫm trúng độc? Trẫm ngủ mê mấy ngày rồi?"

"Hai ngày rồi, nếu không phải là sư công giúp ngươi kiểm tra vết thương, nếu không phải là ta vận công giúp ngươi bức độc, lúc này ngươi còn có thể làm chuyện xấu được sao?" Lạc Tuyết tức giận đến xanh mét cả mặt mày, xoay mặt oán hận nói.

"Ngươi thật sự đã cứu trẫm?" Long Ngự Thiên kích động nói.

"Hừ! Chỉ bằng đám thái y ngu ngốc của hoàng thượng, hoàng thượng ngươi lúc này đã không còn trên thế gian này nữa rồi!" Lạc Tuyết khinh miệt lên án.

Long Ngự Thiên muốn đứng lên, lần này thật sự không còn hơi sức nữa, Lạc Tuyết vẫn không để ý tới, sợ tên nam tử vô lại này lại giở trò lừa bịp, khuôn mặt Long Ngự Thiên trắng bệch, nói: “Ngươi hãy yên tâm đi, lần này trẫm sẽ không như vậy nữa! Trẫm là con trời, lời trẫm nói ra chính là thánh chỉ!”

Lạc Tuyết nhướng mày, do dự một chút, mới đưa tay đem Long Ngự Thiên đỡ dậy, ngồi ở trên giường.

“Ngươi tên là gì? Tại sao phải nữ giả nam trang?” Long Ngự Thiên trầm giọng hỏi.

“Hoàng thượng muốn biết?”

Long Ngự Thiên gật đầu một cái, Lạc Tuyết nhàn nhạt nói: “Lê Lạc Tuyết!”

“Lê Lạc Tuyết? Ngươi là nữ nhi Lê Thị Lang, trắc phi của Trang Thân Vương?” Long Ngự Thiên kinh hãi, không khỏi cất cao giọng nói.

“Hoàng thượng!” Lạc Tuyết vội vàng làm động tác chớ lên tiếng, Long Ngự Thiên hiểu ý, tiếp đó nhỏ giọng hỏi: “Trang Thân Vương biết không? Không trách được hắn vẫn luôn nói ánh mắt của ngươi giống Lạc Tuyết, thì ra đúng là ngươi!”

“Hoàng thượng vừa mới cợt nhã em dâu, có được tính là làm trái với luân thường đạo lý rồi không?” Lạc Tuyết vẫn không quên kể khổ.

“Ha ha” Long Ngự Thiên cười khẽ, nụ cười này khiến cho gương mặt trắng bệch của hắn càng thêm anh tuấn, “Vậy ngươi nói cho trầm, ngươi trở về Trang vương phủ nữa không? Vẫn tiếp tục làm phi của Trang thân vương ư?”

Trong lòng Lạc Tuyết thầm than, quả nhiên là Nhân Trung Chi Long, đủ cơ trí, cũng đủ khôn khéo, không cam lòng nhếch lên môi, nói: “Dĩ nhiên là sẽ không! Nhưng Lạc Tuyết cũng coi như là con gái của hạ thần, hoàng thượng không nên vì việc này mà hao tổn danh tiếng của một vị vua!”

“Ha ha” Long Ngự Thiên cười đến rất vui vẻ, sau khi cười xong nghiêm trang nói: “Trầm muốn một nữ tử mà mình thích, có không đúng chứ?”

“Ngươi! Hoàng thương thân vua của một nước, không nên nói đùa như thế! Hoàng thượng tiếp tục nghỉ ngơi đi, Lạc Tuyết cáo từ!” Lạc Tuyết giận phất tay áo xoay người muốn đi.

“Khụ khụ khụ, đau quá!” Long Ngự Thiên một đè lên ngực, cắn răng nói, đồng thời liếc về phía Lạc Tuyết, Lạc Tuyết dừng lại, bất đắc dĩ xoay người lại nhìn hắn, vết thương vừa bôi thuốc lại rỉ máu, vội chạy tới đỡ Long Ngự Thiên nằm xuống, cầm lấy lọ thuốc trị thương bên cạnh xử lý thêm một lần nữa, vừa xử lý vết thương nhưng trên miệng cũng bắt đầu kể lể: “Hoàng thượng đau cũng đúng lúc thật! Vừa rồi không phải đang tốt sao?”

“Vừa mới rỉ máu, trầm vẫn luôn đè nén, đó là do ngươi không phát hiện mà thôi.” Long Ngự Thiên nói tiếp.

Lạc Tuyết theo bản năng tiếp tục, “Vậy lúc này hoàng thượng còn gọi ra tiếng làm gì, muốn ta phát hiện sao?”

“Khụ, ai bảo ngươi muốn bỏ lại một mình trẫm ở đây? Ngộ nhỡ thích khách kia trở lại, cấm vệ quân không cứu giá kịp thì làm sao!” Long Ngự Thiên có đủ lý do, đúng như dự đoán Lạc Tuyết cắn răng không nói thêm bất cứ một câu nào nữa, đem vết thương xử lý thật cẩn thận, sau đó ngồi ở một bên giả bộ ngủ.

Long Ngự Thiên không ngủ được, nhìn thấy Lạc Tuyết không để ý đến mình, thì thở dài một tiếng, “Lạc Tuyết, nếu như ngươi mệt nhọc, thì lên giường nằm nghỉ một lát đi! Bên kia trẫm có chăn, đắp lên, đừng để bị lạnh.”

Nói xong, đợi một lát, thấy Lạc Tuyết vẫn không có động tĩnh, thỉnh tướng (mời, xin, nhẹ nhàng nói) không bằng khích tướng, vì vậy Long Ngự Thiên liền nói tiếp, “Ngươi hãy yên tâm đi, trẫm sẽ làm như vậy đối với ngươi nữa, ha ha, với thương thế bây giờ của trẫm, cho dù có tâm, cũng vô lực mà thôi! Huống chi bản thân ngươi có vỗ công cao siêu như vậy, chẳng lẽ còn sợ trẫm làm chuyện xấu sao?”

Lời này quả nhiên có tác dụng, Lạc Tuyết trở mình đứng dậy, đi về phía giường lớn nằm xuống, kéo tấm chăn có thêu hình rồng lên đắp trên người, sau đó yên tâm thoải mái đi ngủ. Trước lúc ngủ vẫn không quên lầm bầm một câu: “Đồ hoàng thượng dùng quả nhiên là khác biệt, cảm giác mềm nhũn…”

Long Ngự Thiên bật cười ra tiếng, Lạc Tuyết tự nhiên như vậy, hắn lại cảm thấy rất đáng yêu!

Còn lại một mình Long Ngự Thiên hắn bắt đầu suy nghĩ nên xử lý như thế nào với sự việc ám sát này đây, rõ ràng đây là một hành động có âm mưu từ trước, muốn hành thích vua khắp trong thiên hạ trừ Thượng Quan Lôi ra sẽ không còn người khác, Thượng Quan Lôi, Trẫ đã không chết thì nhất định phải đem ngươi chặt thành trăm mảnh!

Hai mắt Long Ngự Thiên nổi lên tầng tầng ý lạnh, nhưng trong lúc vô tình hắn nhìn về người đang nằm một bên, con người lại nhất thời dịu dàng xuống, Lạc Tuyết ngươi đã nói không muốn trở lại bên cạnh hoàng đệm như vậy trẫm muốn có được ngươi, muốn ngươi làm hoàng hậu của trẫm, có ngươi ở bên cạnh, trẫm sẽ rất vui vẻ!

Nhớ tới nụ hôn vừa rồi, khóe miệng Long Ngự Thiên không khỏi cong lên, “Lạc Tuyết, ngươi luôn mang lại cho trầm hết vui mừng này đến vui mừng khác, thì ra lần trước trẫm ghen tỵ Phong Liệt Diễm, chính bởi vì trong lòng trẫm đã có ngươi, lúc ấy là do ta không hiểu mà thôi, hiện tại đã biết, thì ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta nữa!

break
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc