“ Hoàng tử... mau đến cứu hoàng nữ nha!..”.một thị hậu nhanh chóng chạy đến hốt hoảng lo lắng báo với Thiên Âm….
“ Sao?...Chiêu nhân xảy ra chuyện gì?...” Thiên Âm hoảng hốt nói
“ Hoàng nữ….nàng vào cấm địa…” thị hậu toát mồ hôi nói! Từng nghe Phượng đế như thế nào tàn nhẫn, như thế nào lãnh khốc…nếu như!...
‘ Ta đến…’ .Thiên Âm giật mình theo thị hầu, cấm địa…Chiêu nhân tại sao lại đến đó!...
Đào Phượng hiên
“ Tham kiến bệ hạ..” Thiên Âm hành lễ
“ Ân…” .Mị nhàn nhạt gật đầu
“ Ca ca!..” .Thiên Chiêu Nhi mâu quang rưng rưng nhìn mình đích ca ca..ô..ô! ko phải là nàng cố ý nha, chẳng qua thấy căn nhà gỗ như vậy đáng yêu nên muốn vào xem!...ko ngờ….
Thiên Âm thở dài nhìn nhà hắn đích muội muội…! thật là hay gây chuyện đích nha đầu.
“ Bệ hạ…ta đích muội muội trẻ con, tính cách hiếu động…ko may đến cấm địa..mong người lượng giải….có chuyện làm ca ca đích ta thay nàng gánh vác…” Thiên Âm nhẹ giọng giải thích..
Mị trầm mặc ko nói,….ko khí thập phần căng thẳng…mọi người ở đây đều khẩn trương, ko biết Phượng đế sẽ như thế nào giải quyết tiểu hoàng nữ đây! Phải nói rằng, có thể đắc tội với diêm vương còn hơn đắc tội đích Phượng đế nha…!!
“ Hai ngươi đi đi…” .Mị than nhẹ, lắc đầu nói
‘ di….’ .mọi người đều kinh ngạc nhìn Mị…hôm nay Phượng đế sao hiền quá vậy ta….thiên sắp bão nỗi!!!...
“ tạ…bệ hạ…” Thiên Âm ảm đạm cười, sau đó mang theo hắn muội muội ra ngoài
“ Chủ thượng…”….Lôi trầm mặc bỗng dưng cất tiếng nói
“ Ngươi muốn hỏi ta vì sao tha cho nàng đúng không…”…Mị cười khẽ, cúi đầu ngắm người trong họa…khuynh thế dung nhan, bạch y thắng tuyết..tử mâu câu hồn nhiếp phách nhân tâm…
“ Hắn có khuôn mặt thật giống Phượng ni!....dù ko phải nhưng nhìn dung nhan ấy chỉ một cái nhíu mày…tâm ta sẽ đau…đau nha!..” Mị nhẹ giọng nói, âm thanh trầm thấp nỉ non…như chính nói cho bản thân hắn
“ Lôi!...khi ái một người….chỉ cần người khác giống hắn một chút..dù chỉ là một chút thôi….ngươi cũng ko thể nào ra tay được!!..” .Mị ngẩng đầu nhìn Lôi, mâu quang nhàn nhạt ôn nhu….giải thích…
Lôi nhãn thần phức tạp nhìn Mị…rồi dần dần chuyển sang thanh minh…ái một người….có như vậy đẹp sao!!...có lẽ đi…dù ko nhiều thời gian bên cạnh nhau nhưng cả hai đều thõa mãn…ko hối hận, như vậy…chính là ái tình…!!!
“ Ca!...ta vào căn phòng gỗ ấy,…”…Thiên Chiêu Nhi ngẩng đầu nhìn nàng đích ca ca, cau mày nói
“ Chiêu nhi rốt cuộc thấy gì mà như vậy lo lắng ni…” Thiên Âm cười nhẹ hắn muội muội, ôn nhu vấn
“ Ta ..ta thấy trong đó rất nhiều bức họa….nhưng chỉ là họa một người…hắn rất xinh đẹp….nhưng mà hắn rất giống ca ca..nhưng lại ko phải ca ca nha!..” .Thiên Chiêu Nhi…nhãn thần nghi hoặc, cắn môi nói
Thiên Âm sững sờ…sau đó than nhẹ…cười khổ rồi lắc đầu…hắn biết người trong bức họa đó là ai nha. Người có thể khiến cho Phượng đế si mê chấp nhất, họa ra như vậy sống động…trên thiên hạ duy nhất có một người..duy có một người mà thôi
Là hắn Trầm Phượng….là thiên hạ tất cả nam nhân đều hâm mộ hắn
Hắn Thiên Âm cũng thật sâu hâm mộ hắn
Là yêu nghiệt…là phá thế…thương sinh thì như thế nào
Hắn có thể khiến cho vô song đích Phượng đế vì hắn mà si, vì hắn mà cuồng, vì hắn mà loạn…như vậy đích hắn đã là tối thiên hạ hạnh phúc nhất nhân !!...
Có phân này yêu, hà tất gì cầu…..còn gì cầu ni…….!!
Đám mây ko ngủ quyến luyến ngọn gió tự do.
Cũng thâm tình như ta,đối với ngươi chấp nhất không thay đổi.
Ngươi chính là giấc mộng đẹp nhất của ta
Không muốn tỉnh mộng như sương mai tiêu tán vô tung.
Chỉ cần trọn kiếp này có thể vì ngươi gánh vác 1 phần ưu sầu ta không oán cũng vô ưu
Rất muốn lại nắm chặt tay ngươi…
Cảm nhận sự ôn nhu ko giả dối
Hãy để ta hóa thành làn gió nhẹ xuyên qua thời không
Đem ngươi ấp ủ trong lòng……
Giọt mưa dung nhập vào con sông, đã cập bến sẽ không truy cầu ái tình thêm nữa
Quanh quẩn trong lòng là lời thệ ngôn của ta.
Lau khô dòng lệ ước hẹn đợi chờ vĩnh viễn.
Đợi đến ngày nào đó những đóa hoa nở rộ.... tình yêu chân thật sẽ lại về thôi !!!!