“Ai biết chứ! …”
“...”
Trong Phượng phủ, bởi vì vụ mất tích của Phượng Linh Ẩn mà không được bình yên, không phải vì cảm thấy lo lắng cho Phượng Linh Ẩn, ngược lại bọn họ còn cảm thấy vui sướng khi Phượng Linh Ẩn mất tích.
Chỉ là không được bình yên này là do Tần quốc công tới hỏi tội.
Lúc này, người của hai phe đang đối đầu…
Một bên là người của Phượng phủ, do Phượng Vinh cầm đầu, ông ta mặc hoa phục sẫm màu, tuổi tác ngoài 40, tóc được bụi lại bằng mũ quan bằng bạc khảm ngọc.
Ánh mắt của ông ta hừng hực có thần, anh khí bức người, cho dù đã trung niên nhưng không che đậy được đường nét anh tuấn đó, nếu không làm sao có thể sinh ra ba cô con gái xinh đẹp như hoa và con trai anh tuấn.
Ở bên kia, người cầm đầu là một ông lão ngoài 60 tuổi, mặc cầm bào in hoa mùa đỏ nâu, giữa lông mày toát ra cơn giận dữ không hề che giấu.
Người này là Tần Ngạo Sơn - Tần quốc công hiện nay…
Cho dù Phượng Vinh rất không vui về hành vi tới hỏi tội này của Tần quốc công nhưng không ai dám biểu hiện.
Tần Ngạo Sơn là tướng quân hai triều, lập không ít công lao cho nước Thương, còn là bạn chí cốt của tiên hoàng, trung thành tuyệt đối với hai đời hoàng đế.
Hiện nay, Tần Ngạo Sơn đã giải giáp về quê, hoàng đế phong ông ấy là Tần quốc công, quan vị luôn ở bậc nhất phẩm.
Tuy ông ấy đã không để tâm tới chuyện trong triều nữa, nhưng ở trong triều vẫn có địa vị không thể lung lay, ngay cả hoàng đế cũng phải nể mặt ba phần.
Cho dù cấp quan của bọn họ như nhau, tay nắm thực quyền nhưng ông ta không thể so được với Tần quốc công không còn nắm thực quyền nữa.
Với sự coi trọng của hoàng thượng dành cho Tần quốc công, ông ta sẽ chịu thiệt.
Có hoàng đế nào không có nhiều tâm tư, có hoàng đế nào không đa nghi, nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền, đối với đại thần quyền cao chức trọng, hoàng thượng sẽ luôn nghĩ cách áp chế.
Nếu không ông ta cũng sẽ không khiêm tốn trong những năm này.
Với lại Tần quốc công còn là nhạc phụ của ông ta, ông ta đương nhiên không thể bật lại, nếu truyền ra ngoài, vị trí tướng gia này của ông ta cũng đừng hòng ngồi yên ổn.
Cho dù mặt Tần Ngạo Sơn đã có nét già, nhưng tinh thần vẫn rất rạng ngời, không giận tự uy, giống như một con sư tử khiến người ta nể sợ: “Phượng Vinh, ngươi trông con gái kiểu gì thế hả, sao ngươi có thể để Ẩn Nhi chạy ra ngoài như vậy!”
“Nhạc phụ đại nhân, tính cách của Ẩn Nhi luôn hướng nội, rất ít khi ra khỏi viện, bọn con cũng không biết con bé đã đi đâu! Có điều, con đã phái người đi tìm rồi.” Phượng Vinh tỏ vẻ lo lắng, nói.
“Nếu ngươi không thể quản được con gái thì để Tần phủ ta quản.” Tần Ngạo Sơn lạnh lùng nói.
Đối với chuyện Tần Ngạo Sơn nói muốn đưa Phượng Linh Ẩn tới phủ Tần quốc công, nếu không phải lo lắng những lời đàm tiếu bên ngoài, ông ta hận không thể cho Phượng Linh Ẩn đi luôn!
“Nhạc phụ đại nhân, chuyện quan trọng nhất hiện nay của chúng ta là tìm được Ẩn Nhi trước đó, chuyện sau đó thì đợi khi tìm được Ẩn Nhi rồi nói tiếp!” Phượng Vinh tỏ vẻ nôn nóng và bất an, không có trả lời thẳng câu của Tần Ngạo Sơn.
“Hừ! Tăng thêm nhân thủ, nhất định phải tìm được Ẩn Nhi.” Tần Ngạo Sơn cũng không tiện chỉ trích Phượng Vinh quá nhiều, ông ấy cũng không có tâm trạng để dây dưa với Phượng Vinh, bởi vì chuyện quan trọng nhất bây giờ vẫn là phải tìm được Ẩn Nhi.
Nhưng Ẩn Nhi rốt cuộc đã đi đâu? Liệu có khi nào đã xảy ra chuyện gì bất trắc rồi không? Thật khiến người ta lo lắng!
Phía chân đã phủ màu ráng chiều, mặt trời lặn để lại cái bóng dài, một khoảng đỏ rực.
Mà sau khi đi lung tung một ngày, Phượng Linh Ẩn và Tiểu Bạch cuối cùng vào lúc sẩm tối đi ra khỏi rừng quỷ sương mù.