Đường Nguyệt vừa tỉnh lại thì tự dưng biến thành cảnh tượng này, bèn nhìn thấy một màn này.
Ánh mắt vô thức quét qua xung quanh, không nhìn không biết, nhìn phát giật mình!
Căn nhà cổ kính, trang trí cổ xưa? Chuyện này là sao?
Còn nữa…
Ánh mắt của cô lần nữa nhìn về phía đôi nam tử ở trong lương đình, dừng trên đầu của bọn họ, mái tóc đen của người đàn ông được búi gọn cố định bằng trâm ngọc trắng trên đỉnh đầu.
Cô gái tóc đen láy, suôn mượt, vài sợi tóc rủ xuống đung đưa, trên tóc cài trang sức bằng vàng.
Đây, đây rõ ràng là trang sức cho tóc ở cổ đại!
Cổ đại!
Từ này lại khiến Đường Nguyệt giật mình, chuyện này là sao?
Còn nữa, cô rõ ràng ở trước mặt hai người này, bọn họ lại không nhìn thấy cô, điều này quá phi lý!
Bỗng nhiên, cô liên tưởng tới cái gì đó, Đường Nguyệt cúi người nhìn cơ thể của mình, nhìn một cái thì sững sờ, cô cũng lập tức hiểu ra.
Cô đã chết rồi, nhưng tại sao cô lại có ý thức, còn ở nơi kỳ quái như này? Đó là vì cô của bây giờ chỉ là một tia hồn phác, cơ thể của cô bây giờ trong suốt, hơn nữa người phàm căn bản không nhìn thấy sự tồn tại của cô.
Có điều cô vẫn nghi ngờ, sao cô lại ở đây?
Khi cô đang hoài nghi, bên đó truyền tới giọng nói của người đàn ông.
“Bản vương đã nói rồi, vương phi của bản vương chỉ có thể là Vũ Nhi, phế vật Phượng Linh Ẩn đó đừng hòng vào được Duệ vương phủ. Nếu không phải nàng ta không biết điều, cứ muốn gả cho bản vương, bản vương cũng sẽ không lừa nàng ta vào rừng quỷ sương mù. Trong rừng quỷ sương mù, sương mù giăng lối, độc vật hoành hành, nàng ta đi vào thì đừng hòng sống đi ra.” Trên gương mặt đẹp như tượng tạc của Thương Duệ Tuấn xẹt qua tia đắc ý, giọng nói hùng hậu êm ái, lời nói ra lại rất ác độc.
Nghe thấy lời này của Thương Duệ Tuấn, mi tâm của Đường Nguyệt nhíu chặt lại, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm xúc không vui.
Người đàn ông này lại vì muốn ở bên một người phụ nữ khác mà hãm hại vợ chưa cưới của mình như vậy…
Có trời mới biết, Đường Nguyệt cô thống hận nhất đàn ông phản bội phụ nữ, cho dù cô chưa từng gặp phải, nhưng trước kia trong nhiệm vụ mà cô từng tiếp nhận, có không ít chủ thuê là những người phụ nữ số khổ bị phản bội rồi bị tính kế.
Vậy nên, Đường Nguyệt rất đồng cảm đối với những người phụ nữ bị phản bội,
“Duệ ca ca, Vũ Nhi rất yêu huynh, cực kỳ yêu huynh, vậy nên xin huynh cũng yêu Vũ Nhi, cực kỳ yêu Vũ Nhi có được không?” Phượng Khinh Vũ ôm chặt lấy Thương Duệ Tuấn, có hơi kích động.
Thật ra nàng ta biết, nàng ta luôn biết, chỉ là Phượng Linh Ẩn không chết thì nàng ta không thể quang minh chính đại ở bên Duệ ca ca được, không thể trở thành chính vương phi của Duệ ca ca.
Nghĩ tới Phượng Linh Ẩn, trong lòng Phượng Khinh Vũ rất không cam tâm, phế vật nhát gan, ngu dốt, không tinh thông cầm kỳ thi họa đó, đâu có điểm nào xứng với Duệ ca ca.
Phượng Linh Ẩn không phải ỷ sau lưng có Tần quốc công chống lưng, Duệ ca ca không dám hủy hôn hay sao? Nếu Phượng Linh Ẩn không có Tần quốc công chống lưng thì Phượng Linh Ẩn chả là cái gì hết.
Chỉ là bây giờ sẽ không nữa, Phượng Linh Ẩn đã tới rừng quỷ sương mù thì đừng hòng sống sót quay về…
“Được.” Thương Duệ Tuấn khẽ nhả ra một từ, không phải vì đây là đáp án trái với lòng, chỉ là đáp án này đã không phải lần đầu hắn ta nói, hắn ta bắt đầu trả lời với kiểu mất kiên nhẫn.
Tuy là vậy nhưng hắn ta vẫn trả lời…
Sau khi có được câu trả lời của Thương Duệ Tuấn, Phượng Khinh Vũ phấn khích trong lòng, cho dù đáp án này đã không phải lần đầu tiên, có điều nàng ta muốn nghe, bởi vì chỉ có như thế, nàng ta mới cảm thấy yên tâm.