Hạ Vô Thương muốn nói gì đó nhưng mãi không nói ra được, hắn ta đương nhiên nhìn ra sự bài xích của Phượng Linh Ẩn đối với hắn ta, không, nên là sự bài xích về thân phận của hắn ta.
Những nữ nhân khác biết thân phận của hắn ta thì đều sà vào lòng, dùng mọi thủ đoạn để móc nối quan hệ với hắn ta, nhưng cô căn bản khinh thường thân phận của hắn ta, cũng chính là cô khác với những người khác nên mới khiến hắn ta càng có hứng thú với cô, không phải sao?
Phượng Linh Ẩn thong thả đi vào quán trọ, chỉ là cô vừa đi tới cửa thì bị chưởng quầy vội vàng chạy ra chặn đường đi.
“Xin lỗi khách quan, quán của ta đã hết phòng, hai vị tới chỗ khác đi!” Chưởng quầy nói bằng giọng vô cùng kinh sợ, sau đó thì “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.
Mày mặt của Phượng Linh Ẩn lập tức đen xì, cái gì mà nói hết phòng? Nghĩ cô mù à? Thái độ này rõ ràng là không cho bọn họ vào!
Cho dù thật sự hết phòng, có cần đóng cửa vội vậy không?
“Gâu gâu…” Tiểu Bạch thấy vậy, nó không vui sủa vài tiếng.
“Bỏ đi, chúng ta tới quán trọ khác!” Hạ Vô Thương thì dễ tính không muốn so đo, có điều thông minh như hắn ta, sao có thể không nhìn ra sự bất thường chứ!
Bởi vì hắn ta nhìn ra, vậy nên hắn ta mới không so đo, tránh đánh rắn động cỏ.
Phượng Linh Ẩn nhìn thấy ánh mắt đưa qua của Hạ Vô Thương, lúc này cô mới nhịn cơn giận, dù sao cô cũng cảm thấy sự bất chuyện.
Hai người lại đi tới một quán trọ khác, nhưng lần này bọn họ còn chưa đi vào thì thấy tiểu nhị vội vàng đi tới đóng cửa.
Liên tiếp mấy lần như vậy, đã hoàn toàn chọc giận Phượng Linh Ẩn, khi tiểu nhị còn chưa đóng chặt cửa lại, Phượng Linh Ẩn vụt người, trực tiếp tông mở cửa, tiểu nhị cứ thế mà bị đụng ngã ra đất, phát ra tiếng kêu “aiya”.
“Sao thế sao thế?” Ở quầy lập tức truyền tới giọng nói gấp gáp của chưởng quầy, ông ta vừa hỏi xong thì đã tới trước cửa rồi.
Khi chưởng quầy nhìn thấy Phượng Linh Ẩn thì cũng sợ hãi, vội vàng nói: “Hai vị khách quan, quán của ta đã kín phòng, mong, mong hai vị đến chỗ khác!”
Chưởng quầy nói xong thì đưa tay muốn đóng cửa lại.
Nhưng đâu dễ đuổi được Phượng Linh Ẩn như thế.
Phượng Linh Ẩn nhịn cơn giận sắp bùng phát, cô bỗng cười tươi, chỉ là nụ cười này ở trong mắt chưởng quầy lại khiến ông ta cảm nhận được sự rét lạnh.
“Chưởng quầy, ta có nói, bọn ta muốn ở đây à?”
Giọng nói êm ái lại lạnh băng, giống như hàn băng trong hầm băng.
“Cái này…” Chưởng quầy bỗng nghẹn lời, ông ta không dám nhìn thẳng vào mắt của Phượng Linh Ẩn.
Chưởng quầy cũng gặp rất nhiều loại người, ông ta nhìn ra nét phú quý của đôi nam nữ trước mắt, có chút không dám đắc tội nhưng ông ta càng không dám giữ bọn họ lại!
“Sao thế? Có phải quán của ngươi không có cả đồ ăn hay không?” Phượng Linh Ẩn lạnh lùng nói, khí lạnh trên người càng lúc càng mạnh.
“Hai vị, hai người đi chỗ khác đi! Quán của ta, quán của ta thật sự không tiếp được hai vị!” Chưởng quầy bị khí lạnh trên người Phượng Linh Ẩn đè cho không thở nổi, ông ta chỉ cảm thấy toàn thân có hơi mất sức, mặt mày mếu máo, cầu xin bọn họ mau mau rời đi.
“Vì sao?” Hạ Vô Thương nhìn chưởng quầy, giọng nói lạnh nhạt lại toát lên khí thế không cho phép từ chối.
“Hai vị có điều không biết, trấn Bình Hòa của bọn ta kỵ màu đỏ, chỉ cần thứ có liên quan tới màu đỏ xuất hiện, nhất là mặc đồ đỏ thì sẽ xảy ra án mạng. Vị cô nương này mặc đồ đỏ máu, bọn ta không dám để hai vị ở lại quán! Nếu hai vị ở trong quán của ta mà xảy ra chuyện gì không hay, sau này kêu ta làm sao làm ăn được!” Chưởng quầy thật sự khóc không ra nước mắt!