A Dương vẫn ít nói chuyện với ta, nàng thường đến chỗ Hàn Niệm Chi. Thái độ của nàng khiến ta phân vân, cuối cùng nàng muốn làm gì? Hẳn phải tìm thời gian rảnh rỗi nói chuyện với Hàn Niệm Chi. Ta muốn biết, tại sao nàng giữ hắn lại Thiên Viên các.
- Đại nhân, Gia Nghị tướng quân cầu kiến.
Rời mắt khỏi hai người đang vui vẻ trong đình, ta quay lại thư phòng. Trong triều hỗn loạn vì Hàn Niệm Chi, rất nhiều tấu sớ đả kích A Dương được trình lên Ngự Thư phòng. Dù hoàng thượng và Phong Nghị chưa nói gì nhưng không có nghĩa Thiên Viên các không bị ảnh hưởng.
- Đại nhân!
Gia Nghị hành lễ, ta phất tay với nàng:
- Trên triều thế nào?
- Vẫn thế ạ.
Nhìn gương mặt tràn đầy mệt mỏi của Gia Nghị, ta chỉ có thể thở dài:
- Ngươi có thể chịu đựng được nữa không?
A Dương không lên triều, mọi công kích đều nhắm vào Gia Nghị và Hoả Hương. Thế lực của ta trong triều cũng bị chèn ép. Nhưng chúng ta không thể cúi đầu. Nếu khom lưng xuống, bọn họ sẽ lấn lướt, tệ hơn chính là truất quyền của A Dương. Mất quyền lực, tính mạng của A Dương sẽ mong manh hơn trước Phong Nghị.
- Thần không sao! Cũng chỉ là mấy lời khó nghe thôi, coi như bị điếc là được.
Ta thở dài:
- Ngươi vất vả rồi.
Tất cả chúng ta đều cố gắng gồng mình lên bảo vệ nụ cười của A Dương. Nàng bảo vệ chúng ta mười năm, vì nàng một chút sức ép này có đáng gì?
****
- Công tử rảnh không? Ngồi xuống đánh với ta ván cờ.
Hàn Niệm Chi vừa thấy ta vào đình đã mỉm cười, chỉ tay xuống ghế đối diện. Ta cầm lấy cờ đen, đánh với hắn.
Hạ cờ, ta thua nửa quân. Hàn Niệm Chi mỉm cười:
- Kỳ nghệ không tồi.
Ta tư lự nhìn bàn cờ:
- Là công tử nhường ta.
Hàn Niệm Chi vẫn cười:
- Thắng thua không quan trọng, hai bên vui vẻ mới là cốt lõi.
- Vậy sao không để ta thắng?
- Ha ha… Tại hạ ngạo mạn, thắng quen rồi.
Cùng hắn thu lại quân cờ, ta hỏi:
- Công tử ở đây đã quen chưa?
- Ở đây rất tốt! Khí hậu ôn hoà mát mẻ, cảnh đẹp như tranh, không khác gì tiên cảnh.
- …
Hàn Niệm Chi hơi ngước nhìn ta, cười:
- Tại hạ chỉ là người trần mắt thịt, sớm muộn gì cũng về lại nhân gian, lo những mối lo của phàm nhân. Tiên cảnh này… e rằng không đủ phúc phận hưởng thụ.
Ta lắc đầu:
- Công tử là khách quý của A Dương, ta đương nhiên phải trọng đãi. Công tử có thể coi Thiên Viên các như nhà mình là vinh hạnh cho ta. Hà cớ gì lại nói lời ly biệt?
Hàn Niệm Chi vẫn cười:
- Nội tử trong nhà vụng dại, thật sự không yên tâm.
Ta nhìn trăng đã lên cao, mỉm cười:
- Công tử đã đến đây thì nên an tâm ở lại, ngắm hết cảnh đẹp Nghi quốc rồi hẵng đi. Đêm đã khuya, ta không dám quấy rầy công tử nghỉ ngơi nữa.
- Tại hạ không tiễn.
- Cáo từ.
Ta từ đình nghỉ về lại thư phòng. Vừa ngồi vào ghế, Diệp Ba hỏi ta:
- Đại nhân, tướng quân sẽ nạp Hàn Niệm Chi sao?
Ta lắc đầu:
- Không đâu! Nếu nàng có suy nghĩ này thì khi vừa về Nghi quốc đã tổ chức hôn lễ rồi, chứ sẽ không để Hàn Niệm Chi mập mờ ở lại Thiên Viên các như bây giờ. Hơn nữa, Hàn Niệm Chi không có ý định làm phu thị nàng. A Dương mặc dù độc đoán nhưng sẽ không ép buộc ai ở cạnh mình.
- Vậy tại sao tướng quân lại giữ hắn lại trong Thiên Viên các?
- Không biết được! Ngày mai gọi Trịnh Khả đến gặp ta.
- Vâng.
A Dương tại sao giữ Hàn Niệm Chi ở lại? Nàng muốn chiếm Kim quốc sao? Để làm gì? Dù chiếm được nhưng cũng sẽ không giữ được.
****
- Đại nhân!
Ta gật đầu nhìn Trịnh Khả:
- Ở Kim quốc, A Dương có biểu hiện gì bất thường không?
- Thưa không! Chỉ là…
Ta nhìn Trịnh Khả, hỏi:
- Làm sao?
- Tướng quân và Hàn Niệm Chi hình như có quen biết từ trước.
Có quen biết từ trước? Hàn Niệm Chi là người Kim quốc, A Dương và hắn làm sao có thể quen biết trước? Không lẽ… là lần đi đón hoàng thượng? A Dương cũng vì chuyện này mà để Tử Ân ở lại?
- Được rồi, ngươi lui ra đi. Khi về cẩn thận, đừng để ai nhận ra ngươi.
- Vâng!
Trịnh Khả là người ta cài vào trong triều đình, ẩn núp bên hoàng thượng nhiều năm, nay mới có cơ hội nắm trọng trách. Nhiệm vụ của Trịnh Khả không nhiều, chủ yếu là thu thập tin tức ở kinh thành rồi báo về cho ta phán đoán bước đi tiếp theo của hoàng thượng, liệu đường để mọi người chuẩn bị. Nếu nàng bị lộ thì sẽ kinh động đến Phong Nghị, hắn có thể tiến hành thanh tẩy triều đình, nhổ bỏ thế lực của ta.
Nhưng tại sao Tử Ân lại ở lại Ân quốc? Nhiệm vụ của nàng là gì?
- Diệp Ba?
- Đại nhân!
- Gọi Tử Ân vào đây.
- Vâng!
*****
- Đại nhân!
- Ừ! Tử Ân, hôn lễ chuẩn bị thế nào rồi?
Nàng mỉm cười:
- Xong hết rồi ạ. Đa tạ đại nhân quan tâm.
Ta xua tay:
- A Dương bây giờ đang bị vây khốn. Hôn lễ của ngươi e rằng không thuận lợi. Khó cho ngươi!
- Đại nhân, xin đừng nói vậy…
- Tử Ân! Tình cảnh của A Dương hiện tại chắc ngươi cũng nhìn ra. Ta muốn biết một chuyện, ngươi có thể nói không?
- Đại nhân xin cứ hỏi.
- Khi ở lại Ân quốc, A Dương giao cho ngươi nhiệm vụ gì?
- …
- Tử Ân! Bây giờ tình cảnh của A Dương chính là bị bao vây bốn phía. Nếu ta không biết mục đích chính xác của nàng, làm sao có thể bảo vệ nàng?
Tử Ân quỳ xuống, nàng nói:
- Đại nhân, chuyện này…
Nàng ngập ngừng một chút rồi quyết định im lặng. Ta nóng nảy:
- Ngươi nghĩ mình giấu kín có thể bảo vệ A Dương sao? Ngươi bây giờ không nói mới chính là hại chết nàng ấy.
Tử Ân quỳ dưới đất một lúc lâu, không lên tiếng.
- Tử Ân, nếu ngươi không biết thì hẳn tên nam nhân kia biết. Đúng không?
- Đại nhân! Chuyện này không liên quan đến Diệp Miêu!
- Vậy liên quan đến ai?
- Đại nhân! Người có thể giết Diệp Miêu, có thể giết thần nhưng nhiệm vụ tướng quân giao, thần không thể nói!
Ta hít một hơi sâu, phất tay cho nàng rời đi.
A Dương tại sao giữ Hàn Niệm Chi lại, e rằng phải để chính nàng trả lời. Điều ta có thể làm là chờ đợi.
***
- Đại nhân, hoàng đế Trường Hạp quốc đã đến kinh thành.
Hoàng đế Trường Hạp quốc? Nàng ta đến kinh thành làm gì?
- Còn ai biết chuyện này nữa?
- Hoàng thượng và phượng quân. Tướng quân đang để Lục Nga theo dõi hoàng đế Trường Hạp quốc.
Hoàng thượng và Phong Nghị sao?
- Tìm cách cản trở tin tức của Phong Nghị và hoàng thượng.
- Vâng.
A Dương muốn làm gì?
Nạp Hàn Niệm Chi sao? Vậy cần dụ hoàng đế Trường Hạp quốc đến làm gì?
*****
Rất nhanh, nghi ngờ của ta đã được giải đáp. A Dương một thân đầy máu được mang về.
Nàng giữ Hàn Niệm Chi chỉ vì muốn đấu một trận với Lạc Bình An?!
Nàng sao lại ngốc thế?
Nhìn nàng nằm im trên giường, ta không biết phải nói thế nào. Niềm vui của nàng là trên chiến trường, nàng chỉ muốn có đối thủ mà thôi…
Ta thở dài. Chuyện của ta và nàng cũng nên giải quyết thôi. Có muốn trốn tránh cũng không thể nữa rồi.
- Ta từng thề, đời này chỉ có một mình ngươi là phu quân, có lập phu thị cũng qua ý kiến ngươi.
Lời thề đó, ta đã quên từ lâu. Nàng vẫn còn nhớ?
Ta nói là lời trong lòng, cùng là nỗi sợ ám ảnh ta bấy lâu:
- Ta nghĩ nàng sẽ lập Hàn Niệm Chi làm phu quân.
Dù chỉ là thoáng qua, dù ta cố gắng phủ nhận nhưng suy nghĩ đó vẫn xuất hiện. Dù ta biết là không phải nhưng lại không ngăn được lo lắng.
- Chuyện ở núi Thất Nghịch, rồi chuyện của hài tử, tất cả đều là tại ta mà ra. Nếu ta không đến gặp phụ thân, nàng cũng không vì thế mà mệt nhọc cưỡi ngựa, còn phải chứng kiến…
Nàng nắm lấy tay ta:
- Núi Thất Nghịch không phải lỗi của ngươi. Chúng ta đều không ngờ phò mã lại làm thế. Còn hài tử, là tại ta không chú ý…
Ta ôm chặt nàng, ngăn nàng nói những lời đau lòng. Hài tử mất đi là lỗi ở ta. Tại sao nàng lại nghĩ là do mình?
Ôm chặt nàng vào lòng, ta nghe tim mình đập từng nhịp.
Hoá ra, nó vẫn ở đây, trong ngực của ta, chưa từng rời đi bao giờ.
Từ nay trở đi, chỉ có chúng ta ở bên nhau, dù chuyện gì xảy ra ta cũng rời khỏi nàng nữa. Sống, cùng ngắm mặt trời mọc. Chết, cùng nằm chung một mộ. Đó là hạnh phúc!
Chúng ta không có hài tử. Cuộc đời này, ta dành trọn cho nàng.