Sau một hồi giằng co, cuối cùng Hoa Trứ Vũ đã thắng.
Nàng thấy Tiêu Dận cầm tay nàng lên, bắt đầu chỉnh lại các đốt ngón tay bị bẻ gãy. Động tác của Tiêu Dận rất điêu luyện thuần thục, bẻ xương đã thành thạo nối lại cũng không kém, xem ra đã được rèn luyện không ít. Xử lý xong phần bàn tay, Tiêu Dận liền phái người loại bỏ Đảo câu tiễn cho nàng.
Hai người mặc áo bào trắng được mời tới đây, nghe nói là quân y trong doanh trại. Bọn họ cầm một con dao nhỏ sắc bén thiêu đỏ trên lửa nhiều lần, sau đó nhanh chóng khoét đi một phần da thịt trên vai Hoa Trứ Vũ, mở rộng phần da thịt bên trong tìm kiếm đầu móc tên, sau khi cạy mũi tên ra mới đổ thuốc trị thương lên vai Hoa Trứ Vũ.
Động tác rất nhanh, nhưng bọn họ nghĩ nàng làm bằng gỗ hay bằng đá mà không cho nàng dùng thuốc giảm đau?
Một phần vì đau, một phần vì đã mệt mỏi cả đêm, sau khi Hoa Trứ Vũ lấy xong Đảo câu tiễn liền mệt mỏi lăn ra ngủ.
Hoa Trứ Vũ dưỡng thương ước chừng nửa tháng, miệng vết thương mới bắt đầu đóng vảy. Nhưng những ngón tay còn chưa lành hẳn, vẫn phải nẹp bằng kẹp gỗ không thể cử động. Nàng vẫn ở trong hồng trại như trước, nhưng đãi ngộ đã hoàn toàn khác. Ngoài cửa tăng thêm rất nhiều thị vệ, giống như Tiêu Dận thật sự muốn giữ nàng ở lại Bắc Triều.
Tiêu Dận còn đặc biệt phái Hồi Tuyết đến hầu hạ nàng, nếu nàng nhớ không nhầm Hồi Tuyết là thị nữ cận thân của Tiêu Dận.
Trong nửa tháng này, chiến sự Nam Triều và Bắc Triều vẫn bế tắc như cũ, hai quân luôn ở trong tình trạng giằng co, tổn thất không ít. Lúc này Bình Tây hầu Hoa Mục nắm giữ toàn bộ tinh binh, ngoài một vạn binh mã của Mã Lan tướng quân trấn thủ Tương Ngư quan, năm vạn còn lại đều là quân Hoa gia. Binh lực của Hoa gia trong trận chiến này, thiệt hại không thể kể hết.
Nghe nói Viêm Đế Nam Triều thấy tấn công đã lâu không có kết quả, liền phái năm vạn tinh binh từ đế đô tới tiếp viện, nhưng đi được nửa đường lại đột ngột rút quân về. Tin tức này đối với Bắc Triều không thể nghi ngờ là một tin tốt lành, nhưng lại khiến trong lòng Hoa Trứ Vũ cảm thấy bất an.
Viêm Đế đã có dã tâm khơi mào trận chiến này, vì sao lại dễ dàng buông tay như thế? Hay là, ở Đông Yến có biến động?
Đại bộ phận ranh giới Đông Yến giáp với Nam Triều, tuy lãnh thổ không rộng lớn, nhưng khoáng sản Đông Yến rất phong phú, quốc lực cường thịnh vô cùng. Mấy năm nay, quan hệ Đông Yến và Nam Triều vẫn luôn hòa thuận, nhưng cũng không có nghĩa Đông Yến sẽ không thừa dịp đế đô Nam Triều lỏng lẻo, phát binh xâm lược.
Chiến tranh giữa Nam Triều và Tây Lương đã kéo dài nhiều năm, tiêu hao không ít tài lực quốc gia. Nên bây giờ, tuyệt đối không thể khai chiến cùng lúc với cả Đông Yến và Bắc Triều. Hơn nữa, nếu như không thể tốc chiến tốc thắng trong trận chiến với Bắc Triều, như vậy chỉ còn có một con đường, đó là ký hiệp ước.
Quả nhiên, mấy ngày sau Hoa Trứ Vũ nghe Hồi Tuyết kể lại, Bắc Triều và Nam Triều đã ký hiệp ước trong vòng ba năm không xâm phạm lẫn nhau.
Nam Triều và Bắc Triều đồng thời rút quân.
Mà chỗ nàng trở về, lại là Bắc Triều.
Nghe nói, phụ thân đã yêu cầu Tiêu Dận trả nàng lại, nhưng Tiêu Dận chỉ nói: “Tuy cô ấy là một nha hoàn, một thứ hàng hóa thay thế, nhưng nếu đã tới hòa thân thì chính là người của Bắc Triều, không thể trả lại. Huống hồ, cô ấy đã đồng ý ở lại Bắc Triều.”
Phụ thân vẫn chưa nói ra thân phận thật sự của nàng, chắc ông cảm thấy thân phận nha hoàn này sẽ tăng thêm độ an toàn cho nàng.
Ngày thứ hai sau đàm phán, Hoa Trứ Vũ liền theo những binh sĩ Bắc Triều trở về.
Lần này, Tiêu Dận không sai người gói nàng lại, để mặc cho nàng trên lưng ngựa nữa mà cho nàng ngồi xe ngựa trở về.
Bánh xe chầm chậm lăn, Hoa Trứ Vũ dựa vào cửa xe nhìn ra ngoài, chỉ nhìn thấy thảo nguyên mênh mông không ngừng lùi về phía sau. Nàng đang dần dần rời khỏi Nam Triều, rời khỏi nhà nàng.
Trong lúc xe ngựa đang chạy có một bóng người vén màn xe lên chui vào trong, ngồi ở trên giường đối diện với Hoa Trứ Vũ.
Ngoài Tiêu Dận, còn có thể là ai khác?
Từ sau đêm hôn mê đó, đã hơn nửa tháng nay, nàng chưa nhìn thấy hắn.
Hoa Trứ Vũ còn tưởng hắn đã quên mất nàng, nếu vậy thì thật tốt, đợi sau khi vết thương hồi phục nàng có thể tìm cơ hội trốn đi. Ai ngờ, hắn vẫn chưa quên.
Tiêu Dận đã thay khôi giáp trên chiến trường, chỉ mặc một bộ quần áo gấm màu đen, lạnh như sương tựa trên giường. Không thèm nhìn Hoa Trứ Vũ lấy một lần, hắn với tay lấy một chiếc cốc đế dài, rót đầy rượu, tiêu sái ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Rồi nheo mắt lại rót đầy rượu lần nữa, nâng tay về phía Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói: “Cô có muốn một ly không?”
“Nô tỳ không dám!” Hoa Trứ Vũ thu tầm mắt khẽ nói.
Là ai hôm đó đập bàn hắn, uống hết nước trà của hắn?
Tuy hắn không đổ rượu ra ngoài, nhưng bàn tay khẽ run lên khiến rượu sóng sánh rơi ra xe ngựa.
Người con gái trước mắt, vừa giống nữ nhân lại vừa có phần không giống.
Khuôn mặt trong sáng, lông mày rất dài, uyển chuyển hàm xúc.
Đôi mắt phượng khẽ xếch lên, long lanh trong suốt, có phần mị hoặc đủ sức chiếm đoạt hồn phách con người. Khi tập trung suy nghĩ, đôi mắt kia sẽ yên tĩnh như băng ngọc. Khi mỉm cười, sẽ chợt phát sáng, rực rỡ như ánh mặt trời.
Mũi, cao thẳng thanh tú, mang theo sự kiêu ngạo bẩm sinh.
Môi, như hồ đào tháng ba, kiều diễm ôn nhu.
Nàng không hề trang điểm, không còn vẻ tục tĩu như trước, mà đơn thuần làm người ta không thở nổi. Giống như một viên ngọc quý bị bôi mỡ bên ngoài, sau khi lau đi, lộ ra vẻ đẹp khiến người ta kinh diễm.
Tiêu Dận thất thần trong giây lát, cái chén trong tay đã hơi nghiêng.
Hoa Trứ Vũ vươn tay nhận lấy chén rượu trong tay Tiêu Dận nâng chén uống cạn, tư thế ngửa đầu như nước chảy mây trôi, uống cạn mới quay lại khẽ cười với Tiêu Dận, mang theo khí phách thoải mái hảo sảng.
Tiêu Dận bị nụ cười của Hoa Trứ Vũ làm cho hoảng hồn.
Băng và lửa, hai khí chất cực đoan này lại có thể kết hợp vô cùng hoàn mỹ trên người nàng. Khi trầm lắng chính là băng, trong trẻo mà lạnh lùng. Lúc nổi bật lại chính là lửa, tươi đẹp rực rỡ.
“Cô không hỏi, vì sao bản điện hạ lại cho cô đi theo sao?” Tiêu Dận phục hồi tinh thần, nhận lấy chén đế cao, xoay tròn thưởng thức trong tay, cười hờ hững thản nhiên hỏi.
Hoa Trứ Vũ nhích lại gần bên giường, khóe môi cong lên nở nụ cười như hoa: “Có quan trọng gì đâu? Quân kĩ ta cũng từng làm, còn có chuyện gì không làm nổi đây?”
Tiêu Dận như cười như không cười, sống lưng cứng đờ. Không khí ấm áp trong xe nháy mắt đã giảm xuống mấy độ, cảm giác như sắp đóng băng.