Tháng mười một, Hoàng Phủ Vô Thương tới Bắc Triều đón dâu. Vết thương của Tiêu Dận cũng đã khỏi hẳn, Hoa Trứ Vũ liền theo đội ngũ đón dâu trở về Nam Triều, đến tháng chạp này nàng sẽ sinh em bé, mà nàng không muốn sinh con ở Bắc Triều.
Tiêu Dận cố giữ lại, nhưng nàng từ chối.
Những gì nàng và hắn cũng nhau trải qua đã trở thành miền ký ức đẹp đẽ, cất giấu sâu trong lòng, là điều trân quý vĩnh viễn.
Vào một ngày đẹp trời.
Trên thảo nguyên mênh mông bát ngát phía bên ngoài kinh thành, đứng ở đó có thể phóng tầm mắt nhìn đi rất xa. Tiêu Dận giục ngựa đi dọc theo con đường đoàn rước dâu đã đi qua. Hải Đông Thanh lượn tròn phía trên đầu hắn.
Đại Hắc Mã chạy rất nhanh, gió thổi ù ù bên tai, chiếc áo choàng màu tím mặc sức bay trong gió. Một người một ngựa chạy lướt qua thảo nguyên.
Hắn không biết mình còn muốn đi như thế này bao lâu nữa? Nhưng ngoài việc tiễn chân họ, thực sự hắn không biết phải làm sao.
Dưới chân núi Liên Ngọc, hắn ghìm chặt dây cương, dừng ngựa lại.
Muội muội của hắn đã gả đi xa. Người con gái trong lòng hắn, cũng đã đi xa.
Hắn dừng ngựa ở một sườn núi nhỏ, thị vệ đi sau không ai dám lại gần quấy rầy hắn.
Gió đêm thê lương, ánh chiều tà yên tĩnh. Ánh tà dương đỏ như máu kéo dài chiếc bóng của hắn về phía sau, rất dài rất dài. . . . . .
Từ nay về sau, trong lòng chỉ còn lại bá nghiệp, vương quyền, chân tình tuyệt diệt.
Về tới Nam Triều, Hoa Trứ Vũ ở tạm trong Thanh Tâm Am với Hoa lão phu nhân. Thanh Tâm Am cách Vũ Đô không xa, nhưng nàng không có ý định tới Vũ Đô.
Sáng sớm, sắc trời vẫn còn hơi tối, không khí có phần lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhốt mình trong phòng may đồ cho bảo bảo sắp chào đời, mỗi đường kim mũi chỉ đều vô vùng cẩn thận. Khi trước nàng còn không biết làm, còn bây giờ đã rất thành thạo.
"Vũ nhi, đừng làm nữa, ra đây trò chuyện với bà nội." Hoa lão phu nhân mặc bộ quần áo lụa màu trắng bước vào.
Hoa Trứ Vũ buông đồ trong tay ra, đứng dậy đỡ Hoa lão phu nhân ngồi xuống, rót chén trà, cười nói: "Bà nội, hôm nay không tụng kinh sớm sao?"
"Vũ Nhi, bà nội không yên tâm về con. Sao trông con càng lúc càng tiều tụy, ta nghe Đan Hoằng nói rồi, đứa bé trong bụng con là của hoàng thượng."
Hoa Trứ Vũ gật đầu, khẽ nói: "Vâng!"
Hoa lão phu nhân thở dài, dịu dàng vuốt ve đầu nàng, trong mắt toát lên vẻ thương tiếc. "Đứa bé này, từ nhỏ đã như vậy rồi, có nỗi khổ trong lòng cũng không chịu nói ra. Ngồi xuống đi, ta có mấy lời muốn nói với con." Hoa lão phu nhân nắm chặt bàn tay lạnh giá của Hoa Trứ Vũ, mỉm cười. "Bà nội chỉ muốn nói với con, có một số việc đừng nên nhớ quá lâu, cũng đừng quá bận tâm, dù thân phận trước đây của con là gì, thân phận hiện tại của con là gì, tất cả chỉ là hư không. Mặc quốc đã mất rồi. Không phải vì Viêm Đế, cũng không phải vì Nam Triều, nó giống như cụ già đã bước qua tuổi thất thập, tự bước vào thời điểm diệt vong. Cái chết của phụ hoàng con, sự diệt vong của Mặc quốc, chuyện đó không thể đổ lỗi cho ai cả. Còn Hoa Mục, nó quá cố chấp, cũng do ta sơ sót, ta không biết nó luôn ấp ủ trong lòng ý định phục quốc."
"Bà nội, người nghĩ như vậy thật sao?"
Hoa lão phu nhân nở nụ cười hiền từ. "Đúng vậy, ta cũng từng đau lòng, cũng từng phẫn nộ, oán hận. Nhưng trải qua thời gian dài như vậy, sau khi kết duyên cùng Phật đường đã ngộ ra rất nhiều điều. Vũ Nhi. . . . . ." Hoa lão phu chậm rãi nói. "Có thể con không biết, ta cũng từng là công chúa Mặc quốc."
"Bà nội, người cũng từng là công chúa Mặc quốc?" Câu nói sau cùng của Hoa lão phu nhân khiến Hoa Trứ Vũ kinh ngạc không thôi.
Nàng luôn có cảm giác Hoa Mục không đơn giản chỉ là thần tử Mặc quốc, thì ra, bà nội đã từng là công chúa Mặc quốc.
Hoa lão phu nhân khẽ gật đầu. "Đúng vậy, ta là cô cô của phụ hoàng con, là muội muội của gia gia con, là Thái Hoàng Cô của con." Hoa lão phu nhân mỉm cười nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc. Sau khi biết Hoa Mục không phải phụ thân ruột thịt, nàng còn nghĩ giữa nàng và bà nội không có quan hệ huyết thống. Thì ra, trong người họ đều cùng chảy một dòng máu. Bà nội còn tận mắt chứng kiến cảnh tượng nước mất nhà tan, vết thương trong lòng bà còn sâu sắc hơn nàng nhiều.
"Vũ Nhi, nếu con yêu hoàng thượng thì hãy đi tìm hắn đi." Hoa lão phu nhân khẽ vuốt ve gương mặt của Hoa Trứ Vũ. "Đến một ngày nào đó, con sẽ quên mình là công chúa Mặc quốc, quên đi những thù hận nặng nề kia, con nên sống một cuộc sống hạnh phúc, chứ không phải một cuộc sống mang đầy gánh nặng phục quốc trên lưng. Hãy quên đi tất cả mà làm theo lời trái tim mách bảo."
Hoa Trứ Vũ khẽ gật đầu, thật ra vấn đề giữa nàng và Cơ Phượng Ly không phải thù hận, nhưng nàng không biết vì sao, người đàn ông từng yêu thương nàng mãnh liệt như vậy, người từng tìm đủ mọi cách giữ nàng bên cạnh, bây giờ lại chấp nhận buông tay. Nàng vẫn nghĩ hắn sẽ tới Bắc Triều tìm nàng, nhưng hắn lại không tới.
Nàng nghĩ, vì Cơ Phượng Ly biết nàng là công chúa tiền triều, vì nàng là công chúa tiền triều nên hắn mới buông tha nàng như vậy! Nhưng Cơ Phượng Ly là người như thế thật sao? Hắn sẽ để tâm tới chuyện nàng là công chúa tiền triều sao?
"Phu nhân, Khang vương phi tới thăm." Ngoài cửa có tiểu ni cô cất tiếng gọi. Hoàng Phủ Vô Thương lại được sắc phong làm Khang vương, Khang vương phi kia chính là Đan Hoằng.
Hoa lão phu nhân đứng lên nói: "Vũ Nhi, con trò chuyện với Đan Hoằng đi, ta đi tụng kinh."
Hoa Trứ Vũ tiễn bà nội ra tới cửa thì thấy Đan Hoằng mặc áo khoác lông cừu bước tới.
"Hôm nay lạnh như vậy, e là sắp có tuyết rơi rồi." Đan Hoằng vừa vào trong phòng liền giũ áo choàng, treo lên giá.
Hoa Trứ Vũ cười nói: "Trời lạnh như vậy, muội còn chạy tới đây làm gì?"
Đan Hoằng xoa xoa lòng bàn tay. "Tướng quân, người vẫn không muốn vào cung gặp hoàng thượng sao?"
"Gặp làm gì chứ? Ta sợ người ta đang tình chàng ý thiếp với hoàng hậu của mình, ta không có hứng thú tàn sát phong cảnh." Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.
"Hoàng hậu gì chứ, Ôn Uyển chưa bị ban chết đã là tốt lắm rồi. Cô ta xúi giục Tam công chúa hãm hại người, sao bệ hạ có thể cho cô ta làm hoàng hậu!" Đan Hoằng cau mày nói.
Hoa Trứ Vũ kinh ngạc, mấy tháng nay, nàng chưa bao giờ chủ động nghe ngóng tin tức về Cơ Phượng Ly. Nàng còn tưởng hắn đã phong Ôn Uyển làm hoàng hậu.
Đan Hoằng khẽ thở dài, gương mặt đầy vẻ thê lương. "Có chuyện này, muội vẫn băn khoăn không biết nên nói không. Cả ngày hôm qua, muội đã thương lượng với Vô Thương, cảm thấy không nên giấu diễm người nữa."
"Có chuyện gì vậy?" Thấy vẻ mặt Đan Hoằng có gì đó không đúng, trái tim Hoa Trứ Vũ như muốn chùng xuống.
"Người tự xem đi." Đan Hoằng lấy ra một tờ thánh chỉ đưa cho Hoa Trứ Vũ.
"Đây là cái gì?" Hoa Trứ Vũ nghi ngờ hỏi. Không hiểu sao, nàng cảm thấy chuyện này có liên quan tới Cơ Phượng Ly. Nàng run run mở tờ thánh chỉ ra, thì ra, thánh chỉ này chính là một bản di chiếu.
Phía trên viết rất nhiều chữ, Hoa Trứ Vũ chẳng có tâm trạng đọc hết. Chỉ chăm chú nhìn vào hàng chữ cuối cùng: Khi trẫm còn là Nhiếp Chính Vương, vương phi Hoa thị nhân phẩm cao quý, văn võ song toàn, có thể thay trẫm kế thừa đại nghiệp, đăng cơ làm đế. . . . . . Phía sau còn viết, nàng có thể tái giá, có thể đổi quốc hiệu, còn muốn văn võ bá quan dốc sức phò tá nàng.
Hoa Trứ Vũ cảm thấy choáng váng, nàng chăm chú đọc lại thêm một lần, không sai, hắn viết di chiếu cho nàng kế vị Nữ Đế.
"Chuyện này là sao?" Hoa Trứ Vũ run giọng hỏi.
"Sau khi cứu được Vô Thương, Hoàng thượng đã cho chàng xem di chiếu, muốn chàng phò tá người. Vô Thương không có ý định làm hoàng đế nên đã gật đầu đồng ý. Khi muội tới Nam Triều, Vô Thương đã kể lại chuyện này với muội. Muội nghĩ người cần phải biết chuyện này nên mới năn nỉ Vô Thương lấy thánh chỉ ta, mang tới cho người xem. Hoàng thượng muốn người làm Nữ Đế, muốn trao trả thiên hạ này lại cho tiền triều." Đan Hoằng khẽ nói.
"Cơ Phượng Ly thế nào rồi?" Chắc chắn Cơ Phượng Ly đã xảy ra chuyện nên mới viết di chiếu. Nàng xem lại ngày viết di chiếu: Năm Thái Bình, ngày mười tám tháng năm, giờ Tý.
Mười tám tháng năm.
Hắn đã viết di chiếu từ rất lâu.
Hoa Trứ Vũ từ từ đứng dậy, gương mặt tái nhợt, run rẩy đứng không vững. Hơi thở như nghẹn lại trong lồng ngực.
"Dẫn ta tới gặp chàng!" Nàng lạnh giọng nói.
Đan Hoằng bị Hoa Trứ Vũ dọa cho sợ hãi, nàng đau lòng nói: "Tướng quân, người làm sao vậy?"
Đan Hoằng còn chưa nói xong, Hoa Trứ Vũ đã đẩy cửa xông ra. Xe ngựa của Đan Hoằng vẫn đang chờ ngoài cửa am, nàng bước lên xe ngựa, bảo phu xe đi về Vũ Đô. Thậm chí, trước khi đi cũng không kịp nói với bốn người Bình, An, Khang, Thái.
Dọc đường đi, nàng luôn bảo trì trạng thái trầm mặc. Màn xe che khuất phong cảnh bên ngoài, mà nàng cũng không có tâm trạng ngắm cảnh. Khi tâm trạng nặng nề, thứ gì cũng không lọt được vào mắt, thứ gì cũng không lọt được vào tâm.
Không biết đã đi mất bao lâu, khi xe ngựa dừng lại, sắc trời đã gần tối.
Có bông tuyết từ trên cao rơi xuống.
Một bông, một bông, lại một bông. . . . . .
Mỗi bông tuyết như lưỡi dao sắc bén làm mắt nàng cay xè, làm tim nàng đau nhói.
Nơi nàng dừng chân chính là khu rừng bên ngoài Đào Nguyên Cư.
Vào mùa xuân, mỗi một cây hoa đào nở rộ, rực rỡ như đã dùng hết tinh hoa một đời. Hôm nay, hoa rơi thành bùn, cành khô lẻ loi trên nền đất tuyết.
Đan Hoằng lệnh cho xe ngựa dừng ở đây, chẳng lẽ, Cơ Phượng Ly đang ở trong Đào Nguyên Cư?
Khu rừng vô cùng yên tĩnh, thứ vọng lại chỉ có tiếng bước chân nàng dẫm lên cành cây khô xào xạc.
Khi tới ven hồ, nàng nghe thấy tiếng sáo trầm bổng truyền tới. Đó là giai điệu rất quen thuộc với nàng, chỉ là trong giai điệu này, ẩn chứa sự thảm thiết và bi thương réo rắt.
Đi qua khu rừng đào, nàng nhìn thấy mặt hồ phủ tuyết lấp lánh.
Màu trắng thuần khiết, những bông tuyết nhẹ như lông ngỗng xoay tròn trong gió, giống như cánh bướm đang bay lượn.
Hắn đứng bất động trong khung trời đầy tuyết rơi. Tuyết trắng bao phủ lấy thân hình gầy gò kia, hắn gầy tới mức có thể bị gió thổi bay bất kỳ lúc nào.
Bóng lưng cô độc đầy lạnh lẽo khiến nàng cảm thấy đau xót, hai chân như bị đổ chì, không nhấc lên nổi.
Men theo tiếng sáo, tuyết rơi càng lúc càng lớn, nhẹ nhàng mà bay bổng.
Hoa Trứ Vũ đứng im hồi lâu mới từ từ cất bước đi về phía hắn.
Chợt nghe tiếng sao ngừng lại, hắn không quay đầu, lạnh lùng nói: "Đã nói không được quấy rầy trẫm, không nghe thấy sao!"
Hoa Trứ Vũ đau lòng, bước chân hơi ngừng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước.
"Thế nào, coi lời của trẫm là gió bên tai. . . . . ." Hắn quay người lại, sau khi thấy rõ người đứng phía sau, cơ thể khẽ run lên, trong mắt hiện rõ vẻ phức tạp, có kinh ngạc, có vui mừng, có đau xót.
Trên mặt hồ phản chiếu màu tuyết chói mắt. Hắn mặc một chiếc áo choàng lông cáo màu trắng, màu áo trắng càng tôn lên chiếc cằm gầy nhọn, gương mặt tái nhợt, ngay cả màu môi cũng nhạt nhòa, lạnh lẽo.
Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, trong lòng chỉ có cảm giác đau thương.
Cơ Phượng Ly, hắn làm sao vậy?
Chỉ có mấy tháng không gặp, hắn đã tiều tụy tới mức này.
Ánh mắt họ đầy vẻ si mê quấn quýt lẫn nhau. Ánh mắt như muốn khắc sâu gương mặt kia vào lòng, vĩnh viễn không bao giờ phai mờ.
Cơ Phượng Ly hốt hoảng bước gần về phía nàng, run rẩy vươn tay vuốt ve gò má nàng, dè dặt ôm lấy nàng như món đồ trân quý dễ vỡ.
Hai người ôm chặt lấy nhau trong cơn gió tuyết, chỉ đơn giản là ôm chặt lấy nhau, im lặng không nói.
Những bông tuyết nhỏ không ngừng nhảy múa bên cạnh hai người họ. Giờ phút này, trong mắt họ chỉ có đối phương, không còn bất kỳ ai khác.
"Ta đang nằm mơ sao?" Hắn khàn giọng nói, duỗi ngón tay vén lọn tóc rơi trên trán nàng, vuốt ve gương mặt nàng.
"Không phải nằm mơ, là ta, ta đã tới đây." Hoa Trứ Vũ ôm chặt lấy hắn.
Cơ Phượng Ly khẽ run lên, hắn dùng tay đẩy nàng ra, lùng lùng quát lớn: "Tránh ra! Ai cho nàng tới đây!"
Hoa Trứ Vũ lảo đảo mấy bước, đến khi đứng vững lại, hắn đang ôm ngực thở dốc, máu trong miệng chảy ra tạo thành một đóa hồng ma mị trên chiếc áo choàng màu trắng.
"Chàng làm sao vậy?" Hoa Trứ Vũ đưa tay đỡ Cơ Phượng Ly, lo lắng hỏi.
Hơi thở của Cơ Phượng Ly càng lúc càng nặng, sắc mặt tái nhợt chuyển thành màu xanh đen, mồ hôi không ngừng túa ra, giống như đang rất đau đớn. Hắn sợ Hoa Trứ Vũ lo lắng nên cố nhếch môi mỉm cười với nàng.
"Bảo nhi, ta không sao, nàng đi đi." Còn chưa dứt lời, hắn lại ho dữ dội, sau khi ho ra một ngụm máu liền từ từ nhắm mắt lại.
"Có ai không! Người đâu." Hoa Trứ Vũ hô lớn.
Cơ Phong và Cơ Nguyệt đi tới, khi thấy Cơ Phượng Ly ngất xỉu, ngoài vẻ bi thương, bọn họ cũng không cảm thấy bất ngờ. Hai người dìu Cơ Phượng Ly vào trong phòng, A Quý cũng đã đi tới điểm mấy đại huyệt trên người Cơ Phượng Ly.
"Quý ngự y, chàng làm sao vậy, đây là loại bệnh gì?" Hoa Trứ Vũ lo lắng hỏi.
Vẻ mặt A Quý thoáng hiện vẻ bất thường. Hoa Trứ Vũ vừa nhìn thấy vẻ mặt này, cảm giác như bản thân rơi xuống vực sâu không đáy, trước mắt đột nhiên tối sầm, chân mềm nhũn, ngã bệt xuống ghế.
Vẻ mặt A Quý càng thêm phức tạp, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Hoa Trứ Vũ, "Cô không biết hoàng thượng bị bệnh gì sao?"
Hoa Trứ Vũ lắc đầu, cố giữ bình tĩnh, hỏi. "Mong Quý ngự y nói cho ta biết."
A Quý bi thương nói: "Vương Gia bị trúng một loại cổ độc, mỗi lần cổ độc phát tác, cổ trùng không chỉ làm suy tim mà còn cắn nuốt kinh mạch. Mỗi lần phát tác, đau không bằng chết, đau không muốn sống nữa."
Đau tới không muốn sống nữa? Cảm giác đau đớn dần lan tràn, từ trái tim tới khắp bộ phận trên cơ thể, chỗ nào cũng có cảm giác đau đớn.
"Cổ độc này giải như thế nào?" Hoa Trứ Vũ bắt lấy tay A Quý, thê lương hỏi.
"Nếu có thuốc giải, hoàng thượng đã không để cô rời đi." A Quý trầm giọng nói.
Thì ra, thì ra hắn biết mình trúng cổ độc nên mới để cho nàng đi. Mà cổ độc này còn không có thuốc giải. Giờ phút này, như có một lưỡi dao không ngừng lăng trì cơ thể nàng, khiến nàng có cảm giác chết lặng. Bụng râm ran đau, Hoa Trứ Vũ đưa tay xoa bụng. Con cũng thấy mẫu thân đang khổ sở sao, con cũng biết phụ thân bị ốm à? Nàng buồn bã hỏi, trước mắt tối sầm đi.
Đến khi Hoa Trứ Vũ tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Tuyết vẫn gào rít không ngừng ngoài cửa.
Trong nhà có đặt lò sưởi, ấm áp, yên tĩnh. Nàng mới tỉnh lại đã nghĩ phải xuống giường thăm Cơ Phượng Ly. Nhưng khi vừa đứng lên, nàng lại có cảm giác bàn tay mình đang được ai đó nắm chặt.
Cơ Phượng Ly đang nằm thiếp đi bên cạnh giường. Ánh đèn êm ái phủ lên gương mặt hắn, phủ lên hàng lông mi đen dài đang cụp xuống che khuất đôi đồng tử đen đầy sóng dao động.
Hoa Trứ Vũ ngừng thở, chậm rãi đưa tay vuốt ve gương mặt hắn.
Nàng không biết hắn lại trúng cổ độc nghiêm trọng như thế, nhớ tới việc hắn phải chịu đau khổ mấy tháng nay, nàng rất khó chịu, rất đau lòng. Lúc hắn đau khổ nhất, nàng không những không ở bên cạnh hắn, ngược lại còn đi tới Bắc Triều. Nhất định hắn đã rất khổ sở, nhưng chỉ có thể yên lặng, một mình chịu đựng tất cả.
Cơ Phượng Ly run run bắt lấy cổ tay Hoa Trứ Vũ, chậm rãi mở mắt ra.
"Bảo nhi!" Trên gương mặt tái nhợt của hắn xuất hiện nụ cười yếu ớt, ánh mắt như sáng bừng lên, có thêm chút sức sống.
"Ừm, còn đau không?" Những ngón tay của nàng miết nhẹ qua trán hắn, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Ngày nào cũng đau, đã sớm thành thói quen rồi." Trong giọng nói có phần chua xót. Hắn đứng dậy kéo nàng lại gần, lấy tay đặt lên bụng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve. Hình như đứa bé trong bụng cũng cảm nhận được bàn tay hắn nên khẽ động nhẹ một cái. Cơ Phượng Ly sợ hết hồn, cao giọng nói. "Bảo nhi, bảo bảo của chúng ta động đậy kìa."
Hoa Trứ Vũ nhìn Cơ Phượng Ly tươi cười rạng rỡ như một đứa bé được cho kẹo, đau lòng nói. "Bảo bảo biết chàng là phụ thân của nó, bảo bảo cũng rất nhớ chàng."
Cơ Phượng Ly mỉm cười gật đầu, hơi nước trong mắt càng thêm mờ mịt, nhẹ nhàng vuốt ve bụng của Hoa Trứ Vũ.
"Ai nói đây là bảo bảo của chàng?" Hoa Trứ Vũ nghiêng đầu sang phía khác, sẵng giọng nói.
Cơ Phượng Ly cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ: "Không phải của ta, thì còn có thể là của ai."
"Không phải của chàng." Hoa Trứ Vũ cứng rắn nói, nàng cố ý không để tâm đến hắn, không để tâm tới chuyện hắn trúng độc, nhưng cuối cùng, nước mắt vẫn lặng lẽ chảy xuống ướt đẫm hai gò má.
"Ta hận chàng!" Nàng vung tay lên, khẽ đấm vào vai hắn.
Nàng hận hắn. Hận hắn để nàng đi theo Tiêu Dận, hận hắn làm bọn họ chia xa lâu như vậy.
Cơ Phượng Ly ngẩn người. "Bảo nhi, đừng khóc." Hắn ôm lấy gương mặt nàng, hôn lên dòng lệ nơi khóe mắt. Nước mắt của nàng như thấm ướt trái tim hắn, làm hắn cảm thấy chua xót.
"Vì chàng bị bệnh nên không tới tìm ta sao? Sao chàng không giữ ta lại bên chàng, chàng nghĩ chàng để lại Nam Triều cho ta, ta sẽ vui mừng sao? Thứ gì ta cũng không cần." Nàng tựa vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn, giống như người sắp chết đuối ôm lấy cây bè gỗ cứu mạng.
"Bảo Nhi, đừng buồn nữa." Hắn vỗ về lưng nàng, dịu dàng dỗ dành nàng. Hắn cố để giọng nói của mình nhạt nhẽo như không quan tâm tới sự sống chết của bản thân. Nhưng trong lòng hắn thật sự rất khổ sở. Hắn đã coi cái chết nhẹ tựa lông hồng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, lòng hắn đã chấn động tới mức nào, hắn thật sự không muốn bỏ nàng lại một mình.
"Bảo nhi, ta không sao đâu, mà kể cả ta có ra đi, nàng cũng phải chăm sóc mình cho tốt." Hắn thản nhiên cười nói.
Hoa Trứ Vũ nhắm mắt lại, như có thứ gì đó rời khỏi lồng ngực, rơi xuống đất vỡ tan thành từng mảnh.
"Nếu như có kiếp sau. Nàng có đồng ý làm thê tử của ta không?" Hắn cúi đầu, dè dặt hỏi.
Hoa Trứ Vũ ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn. Phần lớn đôi mắt bị hàng lông mi che khuất, nhưng hắn vẫn cố chăm chú nhìn nàng.
"Ta đồng ý. Chàng thì sao? Kiếp sau, chàng có đồng ý lấy ta không?" Nàng thì thào hỏi.
"Nguyện ý, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, ta đều nguyện ý!" Hắn dịu dàng thì thầm vào tai nàng. Sau đó, môi hắn dời đến trước đôi môi đỏ mọng của nàng, xúc động hôn nàng.