Phục Vụ Ru Ngủ Sao?

Chương 21

Trước Sau

break

Trong phòng chỉ có một ngọn đèn ngủ nho nhỏ, Đường Đường quấn chăn thật chặt, chỉ lộ ra cái đầu, nếu không nhìn kỹ sẽ giống như phim kinh dị, đương nhiên nếu nhìn kỹ cũng sẽ thấy không đến nỗi nào …

 

Cậu nhìn Hạ Bác Duyên đi ra ngoài, thở ra giả vờ thư giãn, nhưng trong lòng cậu đang thầm đếm xem Chủ tịch Hạ mất bao nhiêu giây để quay lại.

 

Quả nhiên, không bao lâu sau, Hạ Bác Duyên đã trở lại, trên tay bưng một cốc nước ấm, đi đến bên giường đưa cho cậu, thấy Đường Đường cảnh giác nhìn mình, hắn thở dài: “Uống đi, không có độc. ”

 

Khóc lóc gào thét cả buổi chiều, Đường Đường đau hết cả cổ họng, ngẩng đầu nhìn Hạ Bác Duyên hồi lâu mới cầm lấy ly nước, ngập ngừng uống.

 

Căn phòng dần chìm vào yên lặng, ngoại trừ âm thanh nuốt nước bọt ừng ực mơ hồ.

 

Hạ Bác Duyên cụp mắt xuống nhìn thiếu ngoan ngoãn ở trên giường đang cầm cốc nước uống nước, chăn bông tuột xuống, xương quai xanh cong cong xinh đẹp, còn có vết cắn, vết răng ngay ngắn nhuốm hồng,vô cớ gợi cảm đến lạ.

 

Hắn châm chước xin lỗi: “Tôi xin lỗi về những gì xảy ra ngày hôm nay.”

 

Thiếu niên vừa ngừng uống nước, không biết là xấu hổ muốn chết hay là xấu hổ kèm giận dữ muốn chết, lỗ tai cùng khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.

 

Da mặt Hạ Bác Duyên không hề dày đủ để bị đánh thuốc mê đi cưỡng bức người ta rồi lại làm như không có chuyện gì xảy ra, ít nhất thuốc ngủ hình người của hắn đủ tư cách biết hắn tại sao mình bị cưỡng bức.

 

Giọng nói của thiếu niên rất dễ nhận ra, chưa kể Hạ Bác Duyên ngày nào cũng nghe đi ngủ, dù đầu không tỉnh táo cũng nhận ra thiếu niên mặc áo khoác trắng trong thang máy này là thuốc ngủ hình người của hắn, streamer mới Một Hộp Kẹo Dẻo.

 

Đường Đường ngượng ngùng xấu hổ, nói không tức giận là nói dối, nhưng khi cơn tức giận đến nửa đường, lại bị câu xin lỗi có một không hai kia dập tắt, cảm giác xấu hổ chiếm thượng phong, ngón chân bất giác cong lại.

 

Bên tai là người đàn ông thấp giọng kiểm điểm lại từng lỗi môt, nói nào là vừa rồi bị thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lẽ ra không nên nói bên trong cậu chặt lắm, không nên bắn to bụng cậu giả vờ làm bằng chứng.

 

Đường Đường nghe vậy mặt đỏ bừng, quay mặt đi để lộ ra chóp tai đỏ, còn chưa kịp nhận thức được, chua xót cùng oán hận trong lòng đã chỉ vì những câu như vậy mà biến mất không còn tăm tích, lập tức kêu hắn dừng lại. : “Đừng... đừng nói.”

 

Giọng nói nhẹ nhàng có chút khàn khàn, còn hơi cả giận.

 

Hạ Bác Duyên dừng lại, nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đường Đường, tự mắng mình trong lòng —— Mình đúng là một con cầm thú.

 

 “Tôi muốn về nhà.”

 

Thiếu niên nắm lấy chăn bông, thở phào nhẹ nhõm, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không muốn làm rõ trắng đen nữa, chỉ muốn về nhà ngủ một giấc.

 

"Được, tôi đưa em trở về." Hạ Bác Duyên đi tới nhặt quần áo thiếu niên may mắn được hắn còn chưa mất trí đến xé rách để ở trên ghế.

 

Khi quay trở lại phòng nghỉ ngơi, Hạ Bác Duyên nhìn thấy tư thế của thiếu niên bước xuống giường, quấn kín trong chăn với vẻ mặt "Tôi không còn muốn sống." và "Tôi đi chết đây" .

 

Hắn nhướng mày, đặt quần áo ở bên giường, một tay chống lên thành giường, sờ sờ bụng Đường Đường, trầm giọng hỏi: “Sao thế? Khó chịu lắm à.”

 

Đường Đường vẻ như rất tức giận, vội vàng nhích mông định trốn đi, ngẩng đầu liếc nhanh hắn một cái, nói muốn mượn phòng tắm.

 

“...Ừ, phòng tắm ở đằng kia.”

 

Hạ Bác Duyên còn tưởng chuyện gì lớn lắm, chỉ đường cho Đường Đường, vừa dứt lời, hắn thấy cậu trần truồng ôm quần áo, khập khiễng chạy rất nhanh, chỉ loáng thoáng thấy hoa mận giữa tuyết rơi.

 

Hắn không biết vì sao, mãi cho đến khi ánh mắt trong lúc vô ý lướt qua trên giường, tấm vải màu xám bị ướt đẫm một mảng lớn, mật ngọt nồng đậm ẩn chứa một chút mùi giống như tϊиɧ ɖϊ©h͙.

 

Hạ Bác Duyên tim đập thình thịch, hắn chợt nhớ tới cảnh vì thiếu niên quá nhỏ gầy nên sau khi bị xuất tinh vào trong vài lần, bụng cậu giống như một quả bóng nhỏ chứa đầy nước…

 

Đôi mắt hắn tối sầm, cả vùng rộng lớn ướt át, giống như một loại tín hiệu mơ hồ nào đó, từng chút một phát đi phát lại trong đầu.

 

Tiếng thở hổn hển, tiếng khóc, tiếng đẩy nặng nề, tiếng phùn phụt đầy da^ʍ đãиɠ, khi họ dựa lưng vào những ô cửa sổ lớn kiểu Pháp, ánh tà dương của mặt trời lặn chiếu vào cơ thể họ, đôi chân run rẩy yếu ớt và mồ hôi đầm đìa.

 

Hạ Bác Duyên không nói dối, hắn đã để lại rất nhiều bằng chứng trong bụng thiếu niên…

 

 

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc