Đường Đường vừa ký hợp đồng, vì khả năng rải tiền của sếp Y, Vân Đậu đã trả cho cậu mức lương cơ bản rất cao, quản lý cấp cao của công ty cũng rất thích con bò sữa mới này, còn đặc biệt yêu cầu người phụ trách dẫn cậu đi tham quan xung quanh.
Người phụ trách mỉm cười giới thiệu xong, sau đó quay đầu quan sát thiếu niên đi sau nửa bước.
Thiếu niên không cao lắm, có mái tóc đen ngoan ngoãn, trông trắng trẻo sạch sẽ, đặc biệt có đôi mắt rất đẹp, mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng rộng thùng thình, nhìn rất rất nghiêm túc và dễ thương, giống như một đứa trẻ ngoan vậy.
Nói đến việc muốn phát sóng trực tiếp ở nhà, cậu còn hơi xấu hổ, người phụ trách cười phì, liên tục lặp lại không sao cả.
Cùng lúc đó, tầng cao nhất của tập đoàn nhà Hạ.
Không khác gì các chủ tịch bình thường trong ŧıểυ thuyết, văn phòng của chủ tịch Hạ cũng ở tầng trên cùng yên tĩnh, cửa sổ lớn một chiều kiểu Pháp bên hông sáng sủa, dĩ nhiên có thể nhìn ra cảnh đêm của toàn thành phố .
Bàn làm việc cũng làm bằng gỗ nguyên khối, người đàn ông đẹp trai ngồi phía sau, mặc âu phục đen thông thường của bá đạo tổng tài cúi đầu ký hợp đồng.
Cửa bị gõ nhẹ hai lần, nhưng Hạ Bác Duyên không nhìn lên, nghe thấy tiếng người bước vào hắn cũng không quan tâm, chỉ nghĩ rằng đó là trợ lý giao cà phê.Hắn không thích nói chuyện khi đang bận, trợ lý cũng đã quen với nó.
Cho đến khi người này đi tới, nhẹ giọng gọi hắn: "Chủ tịch", Hạ Bác Duyên mới dừng lại, đặt bút xuống, cau mày ngẩng đầu lên.
Người bước vào không phải trợ lý, mà là một nữ thực tập sinh có vẻ ngoài thuần khiết buộc tóc đuôi ngựa cao, mặc áo sơ mi trắng và quần jean.
“Ai cho cô vào.”
Giọng nói của Hạ Bác Duyên trở nên lạnh lùng, không chút cảm tình, khuôn mặt thực tập sinh ngây thơ tái nhợt vì sợ hãi, tham vọng mạnh mẽ của cô ta hoàn toàn bị nguội lạnh, nhưng khi nhớ đến lời hứa của người đứng sau giật dây, trái tim cô ta như đóng băng.…
Cao Gia Hứa đuổi được người bà Hạ phái tới, vừa đứng trước cửa văn phòng chủ tịch liền nghe thấy một tiếng "cạch" giòn giã, tim trợ lý Cao đập loạn một nhịp, vội vàng mở cửa bước vào.
Trong văn phòng, nữ thực tập sinh mắt đỏ hoe, vẻ mặt quật cường đứng cách đó không xa, còn chủ tịch của bọn họ thì mặt đen như đít nồi, cả bụng và vị trí nhạy cảm đều bị cà phê làm ướt.
Cố gắng chạy thoát khỏi kiếp tổng tài trong ŧıểυ thuyết, nhưng cứ giẫm phải cốt truyện máu chó hết cái này tới cái khác, Hạ Bác Duyên tức giận đến đau cả lòng mề, kiệt quệ về thể chất và tinh thần vẫy vẫy tay, cố nén lửa giận: “Cao Gia Hứa, đem cô ta đi.”
Thực tập sinh thuần khiết trợn tròn mắt, hốc mắt hơi đỏ lên, rõ ràng đã bị sốc nhưng lưng vẫn thẳng tắp: “Tôi đã nói rồi, tôi không cố ý, tại sao lại mắng tôi?”
Hạ Bác Duyên tức ngực khó thở một lúc.
Tại sao?
Tôi với cô ai mới là sếp vậy?
Vào lúc này, Chủ tịch Hạ chợt có cùng ý tưởng với phú nhị đại Thẩm Triết Ngạn trong truyện kể audio kia.
Bại não là bệnh lây, phải tránh xa!!
.........…
Thấy đã đến thời gian, Đường Đường nhờ người phụ trách tìm giúp Du Tử Chanh vài thứ lặt vặt để giữ cậu ta lại một lúc, cậu cũng không giải thích tại sao, chỉ là lộ ra vẻ ngượng ngùng thích hợp. Người phụ trách đồng ý, dù sao cũng không phải là một vấn đề lớn.
Kìm chân thụ chính xong, Đường Đường chậm rãi đi tới thang máy đón công chính Hạ Bác Duyên.
Tháp đôi rất lớn, còn chưa phải giờ tan sở, nhân viên còn đang bận bịu công việc của chính mình. Trong hành lang vang lên tiếng bước chân, thiếu niên ngoan ngoãn cúi đầu, vừa kéo khóa áo khoác vừa chậm rãi đi về phía thang máy.
Cậu bấm nút đi xuống, chờ thang máy từ trên đi xuống, chậm rãi mở ra sau tiếng "ding", cuối cùng khóa kéo cũng được kéo lên, "roẹt" một tiếng.
Thiếu niên hơi vui mừng, vừa định ngẩng đầu lên thì đã bị cánh tay của ai đó kéo vào, một lúc sau, cửa thang máy dần dần đóng lại.
“A ——”
Đường Đường bất ngờ bị kéo cánh tay, lảo đảo một cái ngã thẳng vào trong lòng người đàn ông, đập vào trán hắn một tiếng "Ầm". Cậu đầy sao xẹt ngẩng đầu, chênh lệch chiều cao chỉ cho phép cậu nhìn thấy cằm của người này.