Phục Vụ Ru Ngủ Sao?

Chương 11

Trước Sau

break

Trên máy bay, Hướng Thương điều khiển nhân vật nhảy dù, vừa hạ cánh là nhanh chóng nhặt trang bị, đại ác ma tàn nhẫn bắn vào đầu từng người, nhìn những người mới đến còn giãy dụa chống cự, hắn mới cảm thấy sảng khoái, trải nghiệm trò chơi dần dần được cải thiện.

 

Sau tiếng súng "bang bang", khắp mặt đất là những chiếc hộp, giờ chỉ còn lại một người mới, Hướng Thương nhàn nhã tìm kiếm tân binh cuối cùng giữa những tiếng cười ha ha ha lên án hắn dưa chuột già quét sơn xanh trong khu bình luận.

 

Đúng lúc này, một chiếc xe địa hình đột nhiên từ trên đường núi bay ra, mang theo cát đá bay tới, lao về phía hắn!

 

Hướng Thương ánh mắt lóe lên, vừa định cho nổ xe đuổi người bên trong trò chơi ra ngoài, loa nhỏ dành cho tất cả đột nhiên chập chờn, thanh âm trong trẻo mềm mại tràn đầy hoảng sợ.

 

“A a a a tránh ra tránh ra, phanh, phanh ở đâu đâu?! Làm...... làm sao để dừng lại a a a a!”

 

Hắn trượt tay khỏi chuột.

 

 

 

Thanh máu tụt xuống rất nhanh, nhân vật trong trò chơi bị hất tung lên không trung, thê thảm lăn ra xa trong lúc giao diện dần tối lại.

 

[Bạn đã giành được vị trí thứ hai]

 

Hướng Thương: “......”

 

Khu bình luận im lặng tầm một hai giây, sau đó đầy dòng "hahaha" hả hê trôi qua.

 

“Ha ha ha ha ha, cẩu nam nhân bị lật xe, ngon thì khoe mẽ nữa đi?”

 

“Quả táo nhãn lồng a ha ha ha ai bảo đến khu người mới kiếm vật phẩm, ông trời nhìn còn ngứa mắt.”

 

 “Ủa ê ê, có mình tôi để ý thôi hả, mấy ông bà có thấy giọng người vừa nãy nghe rất hay không?”

 

“Không, thím không cô đơn đâu. Ha ha ha ha, nghe rất nịnh tai, Hướng Thần trượt cả tay ra đấy còn gì? Chậc chậc .. đúng là đàn ông.”

 

 “Vờ cờ lờ? Các anh em, sao tui nghe quen quen. Sao hình như giống vợ không cùng hộ khẩu của mình vậy cà?”

 

“...Vợ không cùng hộ khẩu? Xin lỗi, tôi chỉ hơi tò mò, có vụ này nữa hả??”

 

“Ý cậu là Kẹo Dẻo đúng không? Vợ bà hồi nào bà hai? Đó là vợ tui!!”

 

“Hong bé ơi, Kẹo Dẻo là của tôi!”

 

“Hả? Cậu ấy vừa tắt live thôi mà? U là trời, hiểu rồi. bỏ mặc Sếp Y để chơi game. Hê hê, con trai lớn của mẹ làm rất tốt!!!”

 

Dân văn phòng đương thời ai mà không mắc chứng mất ngủ? Tan sở về nhà, thức đến hai, ba giờ sáng, ngày hôm sau còn phải đi làm dở sống dở chết, dù đã sử dụng rất nhiều melatonin, các chương trình phát sóng trực tiếp hỗ trợ giấc ngủ vân vân mây mây nhưng đâu vẫn vào đấy.

 

Thế cho nên khi streamer Một Lon Kẹo Dẻo nổi lên với các câu chuyện audio ru ngủ, những người mất ngủ lần lượt ôm gối ôm chăn đến tìm cậu! Nhiều người biết cậu, phòng phát sóng trực tiếp của Hướng Thương dĩ nhiên cũng thêm vài người biết đến.

 

Hướng Thương vọt tới sân bay, tranh thủ thời gian nhìn lướt qua khu bình luận, đã hóng hớt còn bình phẩm: “Chà, hay đấy, sao mấy người không đánh nhau đi?”

 

“...Chết lúc nào không biết còn mặt dày đi hóng chuyện?!”

 

“Chuẩn luôn! Tôi tới xem cậu bắn súng, không phải để nghe cậu tám nhảm!”

 

“Chuyện lúc nãy là ngoài ý muốn thôi,”

 

Sân bay có kha khá người nhảy xuống, Hướng Thương nhừa nhựa giọng nói, sau khi hạ cánh hắn may mắn nhặt được một khẩu súng, nhanh chóng xông thẳng lên đánh nhau với người chơi khác, để lại chiến lợi phẩm đầy đất, hừ mũi: “Sẽ không có lần sau.”

 

“......”

 

Vài phút sau, trên một con đường rộng rãi, tiếng động cơ ô tô ù ù chân thực vang lên, một chiếc xe bán tải cũ kỹ đang đi đi lại lại... lần nữa, như thể bị mắc kẹt bởi mê cung vô hình xung quanh, cũng không biết lần này người trên xe có đang tìm phanh nữa không?

 

Hướng Thương cầm con chuột, dựa lưng vào ghế xoay, nhìn cách lái ô tô hơi quen thuộc, ánh mắt phức tạp khó tả, khu bình luận thì dần dần yên tĩnh lại, giống như cũng đang cạn lời giống hắn.

 

 

 

                                          

 

              

 

                    

 

Vài giây sau... Mọi người nghe thấy một tiếng thở dài, bóng người mặc áo giáp cấp ba trên màn hình ngồi xổm xuống, tư thế hóng hớt rất chuẩn.

 

Cẩu nam nhân chậm rãi nói: “Cảnh này... quen thuộc không thể tả.”

 

Cùng là một chiếc xe, cùng lái xe không thông minh lắm, trong lòng mọi người cũng phảng phất có một loại cảm giác quen thuộc. Khu bình luận lộn xộn bàn tán.

 

 “Yeah.... Cái kiểu lù khù này làm tôi ấn tượng khó phai lắm.”

 

 “Tôi cũng vậy......”

 

 “Thiệt luôn hả? Nếu thật sự là em trai ván trước thì quá trùng hợp luôn á.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc