Trên chuyến tàu về nhà, Tô Miểu thêm WeChat của Thang Nguyệt rồi gửi một tin nanh cho cô bé: "Thang Nguyệt, cô là cô Tô, đây là WeChat của cô."
Thang Nguyệt nhanh chóng chấp nhận lời mời kết bạn của Tô Miểu, sau đó cô bé gửi cho cô một cái nhãn dán con mèo rất đáng yêu…
"Em chào cô Tô ạ."
Thật ra Tô Miểu biết cô bé này vô cùng hiền lành ấm áp. Ít nhất, so với dáng vẻ u ám như "Chán ghét toàn thế giới" của cô năm đó... Tốt hơn nhiều.
Cô rất muốn giúp cô bé thoát khỏi tình cảnh khốn khó này, không đành lòng nhìn cô gái nhỏ từng bước một... biến thành bản thân của quá khứ.
Miểu: "Thang Nguyệt, nếu như đám Chu Di Lộ lại tới tìm em, em nhất định phải báo với cô Tô đầu tiên nhé, cô Tô sẽ cùng em đi báo cảnh sát. Nếu như trong lòng không vui, hoặc là có suy nghĩ gì, cũng hoan nghênh em gọi điện thoại cho cô, bất cứ lúc nào đều có thể. Điện thoại của cô Tô sẽ luôn ở trạng thái mở máy."
Thang Nguyệt đại khái không nghĩ tới mình sẽ được cô giáo ngữ văn quan tâm như vậy. Dẫu sao Tô Miểu chỉ là giáo viên bộ môn, không phải chủ nhiệm lớp, đây vốn cũng không phải là công việc của cô.
Thang Nguyệt: "Cám ơn cô Tô. Em... em sẽ làm vậy, cô yên tâm."
Miểu: "Không phải sợ, cố gắng học tập thật tốt. Chỉ cần em đi đến nơi càng cao càng xa hơn là có thể thoát khỏi những người này. Không có bất kỳ vũng lầy nào có thể níu giữ em!"
Thang Nguyệt nhìn dòng chữ này, lại cảm động một cách khó hiểu.
Đây không phải là ý nghĩa lâu nay của mình ư, làm sao cô Tô biết được?
Thang Nguyệt: "Vâng! Chúng ta sẽ cố gắng!"
Đặt điện thoại xuống, Tô Miểu cảm thấy bùi ngùi.
Dáng vẻ cam chịu của Thang Nguyệt bây giờ thật không nên. Hồi tưởng lại mấy năm cô bị bắt nạt, khi đó mới thật sự là kêu trời không thấu, gọi đất không nghe.
Trừ nhẫn nại, không có bất kỳ biện pháp nào khác.
Nhưng cô không bị kẹt ở đó, cô đã thoát ra được. Năm đó thi đại học, cho dù là học sinh của Tư thục Gia Kỳ thì cũng không mấy ai thi đậu Đại học Bắc Ương, ngay cả Tần Tư Dương cũng không thi đậu.
Mượn cơn gió lớn, cô bay lên thẳng trời xanh. Mặc dù còn kém xa so với bầu trời của Trì Ưng, nhưng cô không phải hoàn toàn không có tiến bộ.
Nếu như người đàn ông có cái bớt đen kia không xuất hiện, có lẽ cô sẽ thật sự kết hôn cùng Trì Ưng, trở thành một cặp xứng đôi nhất, khiến cho toàn thế giới đều hâm mộ.
Nhưng đời người... cứ luôn hoang đường ngang ngược như vậy.
Tô Miểu không về Lâm Giang Thiên Tỉ, mà trở lại nhà mình.
Không ngờ rằng, cô vừa bước vào con hẻm dưới lầu đã thấy khuôn mặt tựa quỷ dữ của Từ Nghiêu.
Từ Nghiêu cà lơ phất phơ dựa vào bờ tường, híp mắt nhìn cô: "Con gái ngoan, trở về rồi à, bố đợi con mấy ngày rồi đấy."
Sắc mặt Tô Miểu lạnh tanh, phản ứng tựa như một con mèo nhỏ đang kích động, lông tơ toàn thân đều dựng đứng lên…
"Ông lại tới làm gì!"
Ông ta mang vẻ mặt vô sỉ cười nói: "Cho ít tiền đi."
"Không có tiền." Tô Miểu quả quyết cự tuyệt, sau đó lách người qua ông ta tiến thẳng lên lầu.
"Mày không cho tao tiền, tao chỉ còn thể tìm thằng bạn trai con nhà giàu của mày đòi tiền thôi!"
"Ông tìm đi, nếu tìm được thì cứ việc tìm."
"Hứ, mày cho là tao không tìm được à? Tao cũng đã hỏi thăm rõ ràng rồi. Thằng đó ở Bắc Kinh, Tập đoàn Bắc Côn cái gì ấy nhỉ? Mấy năm này bố mày cũng không phải nằm không, tao cũng có không ít bạn ở Bắc Kinh đấy, còn sợ không tìm được thằng đó sao?"
Bước chân Tô Miểu bỗng nhiên dừng lại.
"Con gái ngoan, bố là bố ruột của con, con phải hiếu thảo với bố chứ!"
Từ Nghiêu đi về phía cô, muốn kéo tay cô.
Tô Miểu nhạy cảm hất tay ông ta ra, lui về phía sau mấy bước, suýt nữa ngã ngồi ở cửa khu nhà.
"Tôi và anh ấy đã chia tay, ông có tìm cũng vô dụng, anh ấy sẽ không cho ông một đồng nào đâu."
"Phải vậy không ta, bạn trai có tiền như vậy mà mày cũng chịu chia tay à?"
Mắt Tô Miểu đều đỏ cả lên, cắn răng nghiến lợi nói: "Anh ấy bỏ tôi vì tôi cho anh ấy cặp sừng. Anh ấy hận tôi thấu xương, ông dám đi tìm thì coi chừng bị đánh cho một trận!"
"Thiệt hay giả đấy?" Từ Nghiêu không tin lắm, "Mày mà buông thả vậy à?"
Cô phẫn hận trợn mắt nhìn ông ta: "Ai bảo tôi là con gái ông!"
"Đúng là có quan hệ với ông đây, nhưng không phải là còn được di truyền cái bộ dạng lẳng lơ của mẹ mày nữa à."
Tay Tô Miểu siết chặt quả đấm, kiềm chế lửa giận phun trào: "Giờ tôi không có tiền, ông quấn lấy tôi cũng vô ích."
Từ Nghiêu cúi đầu châm điếu thuốc, không thể làm gì khác hơn nhìn cô: "Vậy mày có bao nhiêu thì tùy tiện cho chút đi. Bố mày còn không có tiền ăn cơm đây này."
"Tôi không có tiền, một đồng cũng không có."
Cô vội vàng chạy lên lầu ba, mà Từ Nghiêu cũng đi theo cô một đường. Tới cửa nhà, ngay lúc cô mở cửa ra một kẻ hở, ông ta đè cửa phòng nói: "Nếu mày không đưa tao tiền, hôm nay tao sẽ ở lại nhà mày."
Khóe miệng ông ta nhếch lên nụ cười đáng ghét, "Không, không phải nhà mày mà là nhà của chúng ta."
"Ông không đi, tôi báo cảnh sát!"
"Cảnh sát tới cũng vậy thôi, bố ruột mày không có chỗ ở, chẳng lẽ mày không cho bố mày ở lại à?
Tô Miểu tránh không thoát, cô đành đưa tay run rẩy mở ví tiền, lấy từ bên trong lấy vài tờ tiền màu đỏ ra rồi đập về phía ông ta, chỉ muốn mau chóng đuổi tên lưu manh này đi: "Cút xéo!"
Từ Nghiêu chậm rãi nhặt từng tờ tiền trên đất lên, đếm đếm ra bảy trăm tệ: "Con gái à, con tống cổ ăn mày đấy hả? Chút tiền này mà làm gì được chứ?"
Tô Miểu thở hổn hển, ngực phập phồng, cố hết sức để giữ bình tĩnh: "Tôi chỉ có bao nhiêu đó. Tôi vẫn là học sinh, không có chút tích góp nào, công việc làm thêm ở trường học vẫn chưa phát tiền lương."
"Vậy khi nào mày được phát lương."
"Lúc này vừa mới tựu trường, ít nhất phải trung tuần tháng sau mới có."
"Được thôi, vậy tao chờ mày được phát lương rồi lại tới tìm."
Đàn ông gấp mấy tờ tiền lại đàng hoàng rồi mới nhét vào túi, sau đó cười hì hì rời khỏi nhà ống.
Tô Miểu vội vàng trốn vào trong nhà, khóa trái cửa phòng. Cô dựa lưng vào cánh cửa, ổn định lại trái tim đang đập điên cuồng trong lồng ngực.
Cô siết chặt điện thoại di động, tìm kiếm được thông tin liên lạc của Tần Tư Dương.
Nhưng khi điện thoại mới vừa gọi đi, cô đã dùng sức ngắt cuộc gọi.
Không, nếu Tần Tư Dương mà biết, vậy Trì Ưng cũng sẽ biết, câu ta không qua mắt anh ấy được.
Đến lúc đó không biết Trì Ưng sẽ gây ra chuyện gì, rồi công ty của anh phải làm sao đây. Tô Miểu nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Lộ Hưng Bắc thì sao? Xin cậu ấy giúp đỡ?
Càng không thể.
Nếu như Tô Miểu chủ động tìm người đó thì đồng nghĩa với việc giữa bọn họ sẽ có một khả năng nảy sinh tình cảm nào đó...
Tô Miểu không muốn mang đến cho người đó sự hiểu lầm như vậy.
Cô ôm đầu gối im lặng người tại chỗ hơn bốn mươi phút, cuối cùng lúc tâm trạng bình phục lại mới đi siêu thị mua chút thức ăn, sau khi về nhà thì tùy tiện làm cơm tối rồi ăn tạm cho qua bữa.
Tắm xong, cô lên giường nằm thật sớm, dùng chăn bọc chặt thân thể mình lại.
Chỉ có ở trong tấm chăn ấm áp, cô mới thoáng có chút cảm giác an toàn.
Tương lai sẽ như thế nào, cuộc sống chìm trong nhơ nhuốt của cô sẽ như thế nào, Tô Miểu đã không muốn suy nghĩ tiếp nữa.
Đi một bước tính một bước vậy.
...
Giấc ngủ rất bất an, người đàn ông có cái bớt đen trên mặt vẫn luôn chiếm cứ toàn bộ thế giới trong giấc mơ của cô. Cô liều mạng chạy, một lòng muốn chạy khỏi ác mộng đáng sợ này.
Nhưng mỗi lần quay đầu, ông ta vẫn cứ đứng ngay sau lưng cô, nở một nụ cười ác độc với cô, gọi cô là "Con gái ngoan".
Tô Miểu sợ hãi thét lên một tiếng tỉnh lại. Nhìn căn phòng ngủ trống rỗng tối om, cô chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Cô nằm nghiêng, co người lại giống như một đứa bé, ôm chặt đầu gối.
Khi còn bé, cô khát vọng được gặp bố, khát vọng có một người đàn ông để cô gọi là bố biết bao nhiêu.
Thậm chí cô còn nghĩ, bất kể người nọ là ai, bất kể người nọ nghèo hay là giàu, cũng không sao cả. Chỉ cần ông ấy bằng lòng làm bố cô, Tô Miểu cũng sẽ thương yêu ông ấy hết mực.
Nhưng ý nghĩ như vậy vĩnh viễn chỉ tồn tại trong khoảng thời gian thơ ấu ngây thơ, trong sáng như một quả cầu thủy tinh vậy.
Thế giới của người trưởng thành có biết bao điều khiến người ta không cam lòng, cho dù là tình thân... Cũng có thể khó coi đến nhường ấy!
Ngay lúc cô sợ đến phát run, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cô bị dọa đến nỗi tim nhảy lên một cái, mở điện thoại lên thì thấy Trì Ưng đang gọi đến, lúc này cô mới vội vàng nhận điện thoại…
"Trì, Trì Ưng."
"Em bình tĩnh xong chưa?"
"Em vẫn luôn rất bình tĩnh."
"Vậy mở cửa, chúng ta nói chuyện một chút."
"Cái gì?!"
Tô Miểu để điện thoại xuống, bán tín bán nghi xỏ dép đi tới phòng khách, mở cửa căn hộ.
Bóng dáng cao ngất của người đàn ông gần như chìm trong bóng đêm dày đặc, mang theo cảm giác lành lạnh của đêm xuân.
Dưới tây trang màu đen là áo sơ mi được cẩn thận gài nút đến tận cổ.
Vào giờ phút này, đối với cô mà nói một Trì Ưng mặc âu phục mang giày da, vô cùng xa lạ.
Lần đầu tiên, Tô Miểu vừa đau đớn lại sâu sắc cảm nhận được... cậu thiếu niên của cô nay đã trưởng thành, đã trở thành một người đàn ông chân chính rồi.
Con ngươi đen nhánh của Trì Ưng nhìn về phía cô: "Có tiện cho anh vào nhà không?"
Có tiện...
Tô Miểu khẽ cười một tiếng, trong tiếng cười mang theo mấy phần không biết làm sao.
Nếu là lúc trước, chỉ sợ anh đã trực tiếp bước vào đè cô lên sofa.
Vậy nên không phải chỉ có cô sinh ra cảm giác xa lại với anh, mà trong khoảng thời gian không ở cùng nhau này đã xảy ra quá nhiều chuyện, khiến Trì Ưng cũng nảy sinh khoảng cách với cô.
Quả nhiên trong một vài chuyện, bọn họ cùng ăn ý giống nhau đến nỗi... Khiến người ta tức điên.
"Vào đi, Trì Ưng."
Tô Miểu nhường đường cho anh.
Trì Ưng đi thẳng vào trong, cho đến khi hơi ấm cùng mùi vị quen thuộc lấp đầy khoang mũi, gương mặt lạnh như băng của anh mới thoáng dịu lại một chút.
"Không phải anh nói buổi họp báo hôm nay vừa kết thúc sao? Anh trở về làm gì?" Tô Miểu có chút sốt ruột, "Anh không nên trở lại vào lúc này, ông nội anh sẽ nghĩ thế nào đây..."
"Còn không trở lại thì cô gái của anh sẽ chạy mất."
Tô Miểu không có lời nào để nói, chỉ có thể mở to mắt nhìn anh.
Anh đi vào phòng ngủ, kéo lỏng cà vạt, mở cổ áo sơ mi ra.
Tô Miểu đi theo vào, thấy anh tùy tiện ngồi bên mép chiếc giường bừa bộn của cô, gương mặt chứa đầy vẻ mệt mỏi.
"Trì Ưng, hành lý của anh đâu?"
"Không thu dọn, vừa cúp điện thoại anh trực tiếp chạy tới sân bay. Lúc nãy về Lâm Giang Thiên Tỉ trước, thấy em không ở nhà, anh liền đoán là em ở chỗ này."
"Sao không đoán em đang ở nhà Lộ Hưng Bắc?"
Trì Ưng nghe thấy chút tức giận trong lời nói của Tô Miểu, anh cười lạnh một tiếng, hai tay chống giường, nhướng mắt nhìn cô: "Chính em không giải thích, còn trách anh nghĩ nhiều à?"
Thật ra thì lúc ở trên máy bay anh đã bình tĩnh lại.
Tô Miểu tuyệt đối không thể có cái gì với Lộ Hưng Bắc. Cô yêu anh đến cuồng dại, làm sao có thể phát sinh bất kỳ mới quan hệ nào với người đàn ông khác được.
Ít nhất là cô sẽ không làm vậy trong trạng thái tỉnh táo.
Nếu như lúc đó cô không tỉnh táo, Trì Ưng sẽ chọn báo cảnh sát. Tiểu Ưng của anh là người bị hại, anh sẽ càng không trách cô, chỉ biết đau lòng cho cô thôi.
Tô Miểu im lặng tựa vào bậu cửa sổ. Ánh trăng trong trẻo lạnh lùng phủ lên làn da trắng nõn bóng loáng của cô.
Cô chỉ mặc một cái váy ngủ bằng lụa màu trắng mỏng manh, dây áo nhỏ dài lại lỏng lẻo, che chắn nửa đôi gò bông xinh xắn lả lướt. Đường cong xương quai xanh lưu loát xinh đẹp, áo khoác ngoài khoác hờ hững trên bả vai.
Đối với anh mà nói thân thể cô hoàn toàn không phải bí mật, cho nên Tô Miểu cũng không cần mặc thêm quần áo, giấu đầu hở đuôi che đậy cái gì.
Yết hậu Trì Ưng chuyển động, anh đi tới ôm lấy cô từ phía sau, từng chút từng chút vén áo khoác tơ lụa của cô từ dưới lên, rồi bỗng nhiên thoáng dùng sức, tựa như trả thù vậy.
Tô Miểu giật bắn người, định thoát khỏi anh, nhưng anh không có cho cô cơ hội này mà vô cùng bá đạo giam cầm cô từ phía sau, ngón tay lại bắt đầu làm chuyện xấu.
Cô thở gấp, cũng cảm giác được sự biến hóa của anh một cách rõ ràng.
"Tại sao gạt anh?" Trì Ưng cắn tai cô, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô.
Tô Miểu ra sức giãy giụa, cho đến người đàn ông kia đưa tay vén tóc rồi hôn lên gáy cô.
Cảm giác tê dại xâm chiếm toàn thân, cô không còn sức vùng vẩy nữa, ngã vào trong lồng ngực rộng lớn của anh, mặc cho anh từ từ chơi đùa...
"Trừ anh ra, Tiểu Ưng của chúng ta còn có thể để mắt đến ai nữa chứ?"
Anh hôn lên cái cổ trắng nõn mịn màng của cô, lầm bầm: "Nói, tại sao lại gạt anh."
"Trì Ưng, em hối hận."
"Hối hận cái gì?"
"Năm mười bảy tuổi ấy không nên trao đổi thẻ thông tin với anh."
Nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông giống như dây đàn đứt ngang, bỗng nhiên dừng lại.
Tô Miểu thừa dịp tránh khỏi anh, đến đứng ở một đầu khác của căn phòng để cho làn sóng nhiệt nóng bỏng trong thân thể hòa hoãn lại.
Trong phòng không mở đèn, cô chỉ có thể thấy bóng dáng cao lớn của anh đứng bên cửa sổ.
Dưới ánh trăng, bóng dáng kia như một linh hồn cô độc xám xịt.
Những lời này của cô, dường như đã giết chết nửa cái mạng của Trì Ưng.
Sự nhớ nhung và yêu thương nhiều năm, sự lưu luyến không rời không bỏ khắc cốt ghi tâm khi đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết, nhưng sau cùng những điều này lại có vẻ giống như một câu chuyện tiếu lâm sau khi cô thốt ra lời kia.
Cô phủ định tất cả mọi thứ giữa bọn họ...
Khóe môi của Trì Ưng lạnh lùng nhếch lên, tự giễu cười một tiếng: "Tô Miểu, em cẩn thận chút, tình cảm có sâu sắc đến mấy cũng không chịu nỗi những lời làm tổn thương người khác hơn cả đao này đâu."
Cô chịu đựng đau đớn chồng chất vô tận trong lồng ngực nghiêng mặt sang một bên. Cô không dám nhìn anh, cũng sợ anh nhìn ra sơ hở…
"Đuổi theo anh những năm qua, em thật sự rất mệt, rất mệt, rất mệt mỏi. Em không muốn ngày nào cũng hoang mang thấp thỏm đoán xem có phải anh đang cùng cô gái khác tham dự tiệc tối thường niên gì đó hay không? Không muốn không khống chế được tay mình hết lần này đến lần khác đi tìm Weibo của Tống Ngôn Hoan Lý Ngôn Hoan hay Triệu Ngôn Hoan gì đó; Không muốn suy nghĩ về việc liệu ông nội anh có vì coi thường bối cảnh gia đình em mà bắt anh phải lựa chọn giữa sự nghiệp và em hay không?... Mà anh hẳn sẽ chọn cái trước, một lựa chọn khiến em tan nát cõi lòng. Em không muốn so đo, cũng không muốn vì thế mà đau khổ nữa."
"Hiểu rồi, cái gì mà Lý Ngôn Hoan Triệu Ngôn Hoan đều là mượn cớ. Em cmn chính là cảm thấy mệt mỏi, không muốn ở bên cạnh anh nữa."
"Trì Ưng, từ hồi còn học cấp ba em đã nói rồi, đôi cánh của em quá nhỏ, bay không cao, cũng trèo không nỗi vách đá của anh."
"Anh cũng đã nói rồi, anh kéo em đi."
"Anh xem, chúng ta lại trở về cái vòng luẩn quẩn trước đó. Phải, anh vẫn luôn kéo em đi, vẫn luôn cúi người để em chạm đến... Nhưng anh có từng nghĩ tới, áp lực của em lớn cỡ nào chưa? Ngày nào em cũng hoang mang bất an, em cảm thấy mình chưa đủ tốt mà anh lại có nhiều lựa chọn tốt hơn như vậy. Em cảm thấy bản thân vẫn luôn liên lụy anh."
"Em có nhiều tâm sự như vậy lại không nói với anh. Đêm đó uống rượu... là bởi vì nguyên nhân này sao?"
"Cứ cho là vậy đi."
Tô Miểu đi tới giúp anh cài từng nút áo sơ mi, rồi lại thắt cà vạt ngay ngắn lần nữa. Cô khẽ vuốt ve gương mặt lạnh lùng ương bướm của anh, "Dáng vẻ anh mặt âu phục đẹp trai biết bao nhiêu, thấy anh từng bước từng bước một thực hiện được mơ ước của mình, em cũng thật sự rất vui rất vui. Nhưng quan hệ của chúng ta chỉ có thể đến đây là chấm dứt. Chúng ta dễ hợp dễ tan, chia tay hòa bình, có được không?"
Trì Ưng nắm lấy cổ tay cô, sức lực lớn đến nỗi dường như muốn bóp vỡ xương cốt.
"Đau... Trì Ưng, đau!"
Một người trước nay luôn vững vàng thận trọng như anh, vào lúc này lại không kiềm nén được cảm xúc, ánh mắt rét lạnh tựa như lưỡi dao sắc bén xoáy thẳng vào xương tủy cô…
"Anh vẫn luôn không ngừng cố gắng cho em cảm giác an toàn. Anh giúp em làm lớp trưởng; anh làm nền cho em trong tiệc tối, để em tự tin hơn; anh sợ em ghen, tức giận rồi suy nghĩ bậy bạ nên vội vàng cầu hôn em, còn để khắp thành đều nghe thấy... Anh không dám nói chuyền gì Trì Ưng anh cũng có thể làm một cách hoàn mỹ không thiếu sót, nhưng là đối với em, đối với tình cảm của chúng ta, anh hoàn toàn không thẹn với lòng."
"Vậy nên Tiểu Ưng, em nói cho anh biết, rốt cuộc anh con mẹ nó đã làm sai điều gì để em dùng một câu dễ hợp dễ tan nhẹ bẫng này phá hủy đi tình yêu thề không thay đổi trong nhiều năm của anh như vậy."
Trái tim Tô Miễu gần như tan vỡ.
Anh không làm sai bất kỳ điều gì cả, là cô sai rồi.
Khi vừa chào đời cô đã mang theo nguyên tội*. Cô đến với thế giới này… không phải vì tình yêu.
*Tội Tổ Tông, hay còn gọi là Tội Nguyên Tổ hoặc Nguyên Tội là một tín điều của Hội thánh Công giáo, ám chỉ đến tình trạng mắc tội ngay từ khi sinh ra của tất cả mọi người, xuất phát từ sự sa ngã của Adam do ăn trái cấm trong Vườn Địa Đàng.
Quá dơ bẩn.
"Anh còn không nhìn ra được sao? Vấn đề giữa chúng ta đã sớm tồn tại. Anh cần thật nhiều thật nhiều yêu thương, em cũng cần thật nhiều thật nhiều yêu thương, chúng ta hai con người thiếu thốn tình cảm thì làm sao bên nhau được! Trì Ưng, em cần một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu em, chỉ thích một mình em, anh có thể cho em sao! Anh có thể vì em mà từ bỏ mơ ước của mình sao!"
Cảm xúc của cả hai đều rất kích động, hơi thở cũng dồn dập kịch liệt. Trong đêm tối, bọn họ có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập của nhau.
Hồi lâu sau, Trì Ưng thấp giọng khàn khàn hỏi…
"Vậy nên, nhất định phải lựa chọn ư?"
"Không, em không muốn anh chọn. Trì Ưng, em đơn phương chia tay anh."
Tô Miểu nỗ lực kìm nén nước mắt đang cuộn trào mãnh liệt. Bởi vì thực sự không giỏi nói láo, cô nghiêng mặt sang một bên sợ anh nhìn ra đầu mối.
"Anh... đi đi."
*
Sau khi cặp anh em sinh đôi biết chuyện bọn họ chia tay thì cực kỳ kinh ngạc.
Không chỉ riêng bọn họ, cho dù ai nghe sẽ không tin, hai người kia gắn bó bền chặt như vậy mà giờ lại chia tay.
"Ngay cả cầu hôn cũng làm rồi mà."
Tần Tư Dương rót một ly trà táo đỏ ấm áp đưa tới trước mặt Tô Miểu: "Cái gì gọi là cầu hôn, chính là đồng ý xong là xác định luôn. Nói chia tay là chia tay, hôn nhân đại sự mà làm như chuyện đùa vậy, các cậu vẫn là học sinh trung học à? Không, học sinh trung học cũng chẳng đùa như vậy."
Tô Miểu nhận lấy trà táo đỏ, đưa tới bên miệng Tần Xu đang ngồi chơi Lego rên thảm, để cô bé uống trước một ngụm.
Cô không lời gì để nói, Tần Tư Dương trách cứ thế nào cũng chỉ có thể ngoan ngoãn lắng nghe.
"Ngay cả chuyện cầu hôn cũng có thể nuốt lời, sau này còn nói uy tín cái gì nữa chứ." Tần Tư Dương vẫn lải nhải nói tiếp, "Thật là hoang đường, cứ như là trò đùa vậy!"
Tần Tư Nguyên xé túi trái cây sấy ra, nhét một miếng xoài vào miệng Tần Xu rồi quay đầu liếc Tần Tư Dương, "Giả bộ cái gì, anh vui mừng tới độ sắp phát điên, được hời mà còn khoe mẽ."
"Bớt nói hưu nói vượn." Tần Tư Dương xụ mặt, "Anh đang tùy việc mà xét, đính hôn là cái gì, chính là cuộc hôn nhân này đã xác định rồi đấy."
Tần Tư Nguyên nhai miếng xoài sấy, hi hi ha ha cười đểu: "Ai nha, em gái hủy hôn, không phải mùa xuân của anh trai đã tới rồi sao, ha ha ha."
Tần Tư Dương đạp cô ấy một cước.
Người bạn nhỏ đang chơi Lego thuận miệng hỏi một câu: "Mùa xuân của ai tới vậy ạ?"
"Đương nhiên là người anh trai ôm mối tình đau thương nhiều năm, trái tim cuồng si không thay đổi của em rồi."
"Tần Tư Nguyên!" Tần Tư Dương thật sự nổi giận, "Nói thêm câu nữa thử xem."
Tần Tư Nguyên bĩu môi một cái, không dám nói nữa.
Tô Miểu giúp Tần Xu ghép Lego, thờ ơ nói: "Ban đầu lúc em đáp ứng lời cầu hôn, anh không thấy vừa mắt, bây giờ chia tay, anh cũng không thấy vừa mắt. Em không biết ý anh là sao nữa."
"Nghe nói em hủy hôn là vì Lộ Hưng Bắc?"
Tô Miểu quay đầu nhìn anh ta một cái: "Anh nghe ai nói! Sao có thể thế được."
"Vị hôn phu tiền nhiệm của em nói đấy, nói em và Lộ Hưng Bắc vui vẻ lắm."
"Không có! Em đã nói rõ rồi, là hiểu lầm."
"Cậu ta nói em muốn tìm một người giống Lộ Hưng Bắc vậy, không cần sự nghiệp, chỉ toàn tâm toàn ý ở bên cạnh em."
"Anh ấy còn mặt nói xấu gì em trước mặt anh nữa?"
Tần Tư Dương thản nhiên nói: "Nói em thất tín bội ước, vong ân phụ nghĩa, đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ, nay Tần mai Sở, qua cầu rút ván, mất trí..."
"Ngừng ngừng ngừng, mấy câu này là anh ấy nói hả?"
"Nguyên văn đấy."
"Làm khó anh nhớ hết không sót một chữ rồi."
"Cậu ta vì thất tình mà tìm anh uống rượu, uống say rồi thì nằm trên giường anh đau lòng mắng suốt một đêm, cuối cùng còn mẹ nó khóc nữa."
"..."
Tần Tư Nguyên vừa nhai nát miếng xoài sấy kêu rôm rốp vừa mở to hai mắt hỏi: "Trì Ưng khóc? Vì đàn bà? Sao có thể chứ!"
Tần Tư Dương cũng trừng lớn mắt lướt nhìn Tô Miểu một cái: "Cậu ta vì người này khóc còn ít sao?"
Tô Miểu chỉ coi như Tần Tư Dương nói bậy nói bạ, không thèm để ý chỉ lẩm bẩm một tiếng: "Khoa trương."
Tần Tư Dương tránh đề tài này, nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc là tại sao chia tay?"
Tô Miểu đưa một khối Lego cho Tần Xu, thở dài: "Chính là cái nguyên nhân lúc trước em từng nói, chênh lệch quá lớn."
"Không phải nguyên nhân này, sự chênh lệch của hai người không phải mới xuất hiện ngày một ngày hai."
Tần Tư Dương nhìn nhận rất rõ ràng, "Hồi Trung học hai người lén lút bên nhau tốt đẹp như vậy, cậu ta lại bỏ đi năm năm, em thề thốt bảo rằng dáng vẻ cậu ta ra sao cũng không còn nhớ rõ, kết quả cậu ta trở lại đi khu vui chơi với em một chuyến thì hai người lại nhanh chóng hòa thuận bên nhau, như vậy đấy.mà giờ em nói chênh lệch, quả thực khó khiến người tin tưởng."
"..."
Tô Miểu suy nghĩ một chút, lại nói: "Đó là vì Tống Ngôn Hoan, em ghen thôi."
Tần Tư Nguyên: "Đệt, vụ Tống Ngôn Hoan đã qua lâu rồi, cậu ta cũng cầu hôn với cậu, còn sợ gì Tống Ngôn Hoan nữa chứ? Lý do này không xác đáng."
"..."
Tô Miểu ngồi phịch trên ghế sa lon, một câu nói cũng không muốn nói.
Tần Tư Dương nhìn thấu những chuyện bộn bề của Tô Miểu trong khoảng thời gian này, cậu ta vỗ nhẹ vào đầu cô: "Bạn học Tô Miểu từng dốc hết sức tranh giành vị trí lớp trưởng với anh hổi Trung học, giờ đâu rồi?"
"Tô Miểu đó đã chết từ lâu, chết cùng với mẹ rồi."
Tần Xu nhạy cảm nhìn sang.
Tô Miểu tự hối hận bản thân lỡ lời, đổi một lời giải thích khác: "Bởi vì ông nội anh ấy sẽ không đồng ý chuyện của tụi em, mà điều đó sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh ấy. Anh cố gắng lâu như vậy, em muốn nhìn thấy dáng vẻ anh ấy đứng trên đỉnh núi, không muốn liên lụy anh ấy."
"Lý do này miễn cưỡng chấp nhận được."
Tần Tư Dương không tiếp tục hoài nghi nữa.
Sau một lát, cái chân mang vớ trắng của Tô Miểu đá đá cậu ta: "Gần đây anh ấy vẫn luôn ở thành phố C hả?"
"Không phải đã chia tay rồi à, còn hỏi làm gì?"
"Tùy tiện hỏi một chút thôi." Tô Miểu lo lắng Từ Nghiêu sẽ tìm được Trì Ưng.
"Ngày làm việc cậu ta sẽ đi Bắc Kinh, dẫu sao ông nội cậu ta đã để cậu ta quản lý trung tâm nghiên cứu nồng cốt của Tập đoàn Bắc Côn, thật sự rất bận."
Tô Miểu nhạy bén nắm bắt được từ mấu chốt: "Ngày làm việc?"
"Cuối tuần cậu ta trở về Lâm Giang Thiên Tỉ."
"Trở về làm gì? Anh ấy không ngại đi tới đi lui à."
"Bởi vì đó là nhà của cậu ta."
Những lời này, bỗng nhiên kích phát một đoạn ký ức xa xôi của Tô Miểu.
Trong trận đấu bóng rổ nhiều năm trước, sau khi cô bị bọn Lâm Tây Hi bắt nạt, đó là lần đầu tiên Trì Ưng dẫn cô trở về Lâm Giang Thiên Tỉ. Lần đó anh cũng nói với cô:
"Nhớ đường về nhà đấy."
Ngôi nhà đó, có người bảo vệ cô.
*
Sau khi rời khỏi biệt thự trong khu Nam Ngạn, tâm tình của Tô Miểu khôi phục không ít.
Những năm này, Tiểu Xu của cô và hai anh em sinh đôi kia vẫn luôn ở bên cạnh cô giống như người nhà, trở thành sự tồn tại vô cùng ấm áp trong lòng cô.
Bọn họ cũng đã chữa lành rất nhiều đau đớn trong trái tim này.
Hồi tưởng lại những mâu thuẫn và đối lập giữa bọn họ khi vừa nhập học, cô không khỏi cảm khái duyên phận trên thế gian này thật kỳ diệu.
Có vài người nhìn như thế không đội trời chung, gặp nhau là như chó với mèo, nhưng cuối cùng lại trở thành bạn thành người nhà của nhau.
Mà có vài người, từ khi bắt đầu đã thề hẹn sẽ làm cái bóng của nhau, mãi không chia lìa, nhưng cuối cùng lại trở thành gần ngay trước mắt xa tận chân trời, có thể nhìn mà không có thể chạm.
Tô Miểu vừa đi tới bậc thang thứ chín mười ba dưới lầu đã thấy Trì Ưng ngồi bên cạnh bậc thang, nhướng mi liếc nhìn cô.
Anh sửa soạn lại cho mình rất ngay ngắn. Âu phục phác họa nên dáng người cao ngất cân đối của anh, trông đặc biệt có tinh thần. Ngũ quan vẫn anh tuấn như cũ, đôi mắt xán lạn đen láy lại ngả ngớn.
"Chờ em rất lâu rồi."
Tô Miểu nghe Tần Tư Dương nói gần đây người này suy sụp lắm, nhưng dáng vẻ này của anh tựa như đã cố ý chỉnh trang lại, ngay cả râu cũng cạo sạch sẻ.
Cô chưa thấy qua dáng vẻ lôi thôi gì đó của anh bao giờ. Mà vào lúc này, cả âu phục cao cấp đặt riêng anh cũng mặc, trịnh trọng lịch sự như vậy, thật là giống như đến nói chuyện chia tài sản sau chia tay với cô.
Bất kể anh muốn đối phó với cô thế nào, Tô Miểu cũng không sợ.
Cô ổn định lại tâm tình của mình rồi đi thẳng lên trên.
Nhưng Trì Ưng lại lấy từ sau lưng ra một nhánh hoa hồng màu tím nhạt, đưa tới bên môi cô, khiến cô không cẩn thận hôn lên cánh hoa…