Quý Khiên thi thể dục lấy được hạng nhất trong nhóm, nhưng thành tích các môn văn hóa của anh thật sự rất bình thường, bởi vì ngoại trừ bình thường làm thêm kiếm tiền, anh còn phải chăm sóc người mẹ bị bệnh nan y nặng.
Năm lớp 12, mẹ cũng bởi vì bệnh nặng mà qua đời, gánh nặng trên vai Quý Khiên nhẹ hơn rất nhiều, nhưng trái tim… cũng trống rỗng hơn nhiều.
Tần Tư Nguyên đưa cho anh rất nhiều tài liệu ôn tập nội bộ của trường Tư thục Gia Kỳ, thậm chí còn trộm sao chép một bản ghi chép ôn tập của anh trai cô rồi đưa cho anh.
Trước đó Quý Khiên chưa từng từng nghĩ tới sẽ liều mạng vì tương lai, trước nay anh luôn duy trì tâm thái được ngày nào hay ngày nấy, bởi vì cho dù thi được bao nhiêu điểm, chỉ cần không đói chết, không trì hoãn việc anh kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ là được.
Năm mẹ qua đời, Tần Tư Nguyên học hành nặng nề nhưng cũng luôn rút bớt thời gian đến thăm anh, bầu bạn với anh…
Sau đó, Quý Khiên cầm lên tài liệu ôn tập mà cô tặng anh, lại thật sự bắt đầu cố gắng, mỗi đêm chong đèn thức trắng.
Đối với tương lai, trong lòng anh có một loại chờ mong mơ hồ nào đó.
Nhưng anh lại không dám nghĩ, bởi vì cô gái đó tốt đẹp như vậy, lại xa không thể với như vậy, anh không cảm thấy rằng mình sẽ có thể có được cô.
Cô là một giấc mộng của anh, gần như nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Vào buổi tối kết thúc thi đại học, Tần Tư Nguyên không tụ họp với bạn cùng lớp, cô đi tìm Quý Khiên, muốn làm rõ quan hệ với anh.
Giống như chú chim được thả ra khỏi lồng, tất cả sự cấm kỵ được giải trừ phong ấn theo tiếng chuông vang lên của môn thi tiếng Anh cuối cùng, Tần Tư Nguyên không kịp chờ đợi mà muốn cùng chàng trai mình thích rơi vào tình cảm yêu đương cuồng nhiệt.
Cô mãi mãi sẽ không bao giờ quên, vào buổi tối bị Quý Khiên từ chối, mình đã khóc thương tâm đến mức nào.
Quý Khiên chính là người như vậy, mãi mãi tỉnh táo, mãi mãi vì cô mà cân nhắc, mãi mãi biết được đâu là lựa chọn chính xác nhất.
Giống như không có tình cảm vậy.
Nhưng Tần Tư Nguyên chưa bao giờ là người bỏ cuộc dễ dàng, cô biết trong lòng Quý Khiên có cô, hơn nữa chỉ có một mình cô.
Hai người bọn họ từ khi tốt nghiệp trung học… vẫn luôn dây dưa đến đại học.
Một người học trường thể thao, một người học trường nghệ thuật, hai trường rất gần nhau, gần như chỉ cách một con đường.
Tính cách Quý Khiên lạnh lẽo buồn tẻ, thời đại học ngoại trừ chơi bóng thì chính là làm thêm, nướng xiên que ở các quán hàng đường phố ẩm thực ngoài trường.
Kỹ thuật nướng xiên của anh rất tuyệt, vừa đến quán hàng là đã thu hút kinh doanh tốt nhất trong cả con phố ăn uống.
Các bạn học cũng cực kỳ mong muốn đến quán này ăn cơm, vừa có thể ăn ngon, lại có thể thưởng thức được anh trai nướng xiên có cơ bắp cực kỳ hoang dại kia.
Anh đẹp trai đến mức không quá chân thực, khí chất cương quyết, cho người ta một cảm giác cao ngạo lạnh lùng vừa yên tĩnh vừa kiên cường, không dễ thân cận, lơ đãng va chạm ánh mắt lạnh như băng của anh còn khiến người ta có chút sợ sệt.
Mà sau khi lên đại học, cuộc sống của Tần Tư Nguyên lập tức trở nên vô cùng náo loạn, có rất nhiều bạn bè, hơn nữa đều là những chàng trai cô gái vừa ngang bướng lại xinh đẹp, từng người một có gia thế bất phàm.
Ở con đường náo nhiệt nhất ngoài trường học, lầu một là quảng trường ăn uống, mà lầu hai và lầu ba chính là khu trò chơi và quán bar, cho nên Quý Khiên thường xuyên nhìn thấy Tần Tư Nguyên khi đang nướng xiên.
Cô không phải cùng các bạn đi chơi trò chơi thì chính là ở quán bar uống say khướt đến nỗi không còn biết gì cả, cùng mấy người chị em choàng vai bá cổ về trường, cuộc sống đại học của cô phong phú, đặc sắc lại thú vị, là phong cách hoàn toàn khác biệt với Quý Khiên.
Đã định trước là giữa bọn họ rất khó có điểm chung.
Buổi chiều hôm đó, Tần Tư Nguyên đợi bạn ăn cơm ở con đường ăn uống, đi ngang qua quán hàng thì lại nhìn thấy anh.
Chàng trai mặc áo ba lỗ màu đen, để lộ đường cong cơ bắp lưu loát có lực, đôi mắt anh một mí nhưng lại cực kỳ có phong cách, đuôi mắt hẹp dài, mí mắt gần như không có nếp gấp. Khi anh nhìn chăm chú về phía cô thì luôn mang đến cho cô cảm giác lưỡi đao ra khỏi vỏ.
Loại ánh mắt này cực kỳ áp chế kiểu con gái kiêu ngạo phóng túng như Tần Tư Nguyên, ai nói cô cũng không nghe, nhưng lại nghe lời của Quý Khiên.
Sau đó hai người cãi nhau mâu thuẫn, mỗi lần nhìn thấy anh, Tần Tư Nguyên đều rất khó chịu.
Trong trường học có nhiều chàng trai theo đuổi cô như vậy, thế nhưng cái tên này lại dám từ chối cô, lòng tự trọng của cô rất khó chấp nhận được.
Nhưng tính cách của Tần Tư Nguyên chính là như thế, càng không có được thì lại càng muốn, cho nên mấy năm Quý Khiên nhượng bộ lùi lại đã khiến cho cô cháy lên tình yêu mãnh liệt đối với anh, không thể tự kiềm chế được.
Tần Tư Nguyễn đi tới, đứng ở bên đường ngay cổng quán hàng, cách Quý Khiên đang nhóm than nướng xiên mấy bước chân.
Đương nhiên anh cũng nhìn thấy cô rồi.
Cô gái này mặc một chiếc váy hai mảnh màu đen trắng, bắp chân dài nhỏ, cổ trắng nõn cũng rất dài, cao ngạo lạnh lùng ưu nhã giống như thiên nga trắng vậy.
Phong cách ăn mặc của cô luôn trưởng thành, cho dù còn trẻ như vậy nhưng lại ăn mặc như một quý bà, có lẽ là bởi vì cô vốn rất có tiền, mua quần áo cũng đều là của thương hiệu xa xỉ cao cấp, mà những thương hiệu này… phần lớn thiên về phong cách trưởng thành.
Hơn nữa Tần Tư Nguyên còn cực kỳ thích trang điểm, son phấn dày đặc hoàn toàn che đi ngũ quan vốn xinh đẹp đáng yêu, càng lộ vẻ vô cùng già dặn, trông còn lớn hơn tuổi thật mấy tuổi.
Nhắc tới cũng ngược đời, kiểu con gái Quý Khiên không thích nhất, một là kiểu trưởng thành, hai là kiểu trang điểm thật dày… Tần Tư Nguyên có đủ hai kiểu.
Mà anh lại yêu thích kiểu tươi đẹp, đáng yêu, thuần khiết, Tần Tư Nguyên cũng không có được điểm nào, nhất là thuần khiết, Tần Tư Nguyên thật sự… cách xa vạn dặm.
Nhưng anh chính là thích Tần Tư Nguyên, thích đến mức vừa nhìn thấy cô là nhịp tim lập tức điên cuồng tăng nhanh một trăm tám mươi mã.
Cho nên việc đời khó lường, lòng người cũng phức tạp mà mâu thuẫn như thế.
Tần Tư Nguyên nhìn qua tên cơ bắp nướng xiên kia, vốn dĩ không muốn để ý đến anh, nhưng sau khi đi mấy bước lại ranh mãnh quay đầu, phát hiện ra ánh mắt Quý Khiên cũng nhìn theo cô, đáy mắt có cảm xúc nồng đậm.
Quý Khiên cũng không nghĩ tới Tần Tư Nguyên sẽ quay đầu lại, ánh mắt vừa rồi rõ ràng đã làm bại lộ tâm sự của mình.
Anh mất tự nhiên rũ mắt xuống, cúi đầu rắc thì là.
Tần Tư Nguyên bắt được ánh mắt của Quý Khiên, thế là đi bộ quay lại, dữ dằn nói: “Nhìn gì mà nhìn!”
“Không có.”
“Còn ngụy biện, bị em bắt được rồi.”
“Em đứng ra xa một chút.” Quý Khiên nướng một cái cánh gà, dùng kéo cắt da, thản nhiên nói: “Khói dầu rất nồng, ám mùi.”
Cô nghe thấy lời anh, trong lòng vẫn rất hưởng thụ, đi đến bên cạnh anh: “Lâu rồi không thấy anh.”
“Ừm.”
“Nhớ em không?”
“Không nhớ.”
Cô gái dựng ngược lông mày, nặng nề hừ một tiếng: “Em cũng chả nhớ anh!”
Hai người bọn họ mắt lớn trừng mắt nhỏ, Tần Tư Nguyên cuối cùng vẫn không đọ sức lại anh, thỏa hiệp chịu thua nói: “Mời em ăn xiên nướng?”
Quý Khiên thuận tay cầm lấy một xiên cá hoa vàng, để bên vòi nước rửa sạch lại một lần, sạch sẽ rồi mới đặt lên vỉ, nướng xì xèo.
“Em không ăn cá đâu.”
“Không phải thích ăn cá nhất à?” Anh liếc cô một cái.
Tần Tư Nguyên lập tức giống như bắt được bím tóc vậy: “Còn nói không thích em, ngay cả việc em thích ăn cá cũng nhớ mà.”
“...”
“Tôi lại không nói muốn nướng cho em.” Quý Khiên thờ ơ nói: “Tự mình đa tình.”
Tần Tư Nguyên liếc mắt, đứng bên cạnh chờ, chờ đến khi cá hoa vàng được nướng trong cháy ngoài mềm, tràn ra vị cay hấp dẫn.
Cô ngược lại muốn xem xem anh có cho cô ăn hay không.
Quý Khiên rắc hành thái nhỏ lên cá hoa vàng, hoàn thành khâu cuối cùng rồi ngước mắt liếc cô một cái.
Tần Tư Nguyên khoanh tay, vẻ mặt khó chịu và bực dọc, không chút biến sắc.
Cuối cùng, cánh tay rắn rỏi có lực của người đàn ông đưa tới, anh vẫn đưa cá hoa vàng cho cô: “Xương nhỏ, cẩn thận một chút.”
Cô gái bị công phá trong một giây, trên mặt tràn ra ý cười hạnh phúc, đứng bên đường ăn cá hoa vàng ngon miệng tươi mới, thổi nguội phù phù.
“Quý Khiên, em yêu anh.”
“Im miệng, ăn xong thì nhanh cút đi.”
“Em yêu anh, em yêu anh, em yêu anh.”
“...”
Quý Khiên bị lời tỏ tình mạnh dạn của cô gái làm cho tai đỏ lên, cúi đầu nướng xiên, không để ý đến cô nữa.
Lúc này, một nhóm các cô gái xinh đẹp cao gầy, ăn mặc không tầm thường giống như cô đi tới, nhìn thấy Tần Tư Nguyên và anh trai nướng xiên này đang nói chuyện thì cười nói: “Tư Nguyên, em ở đây làm gì vậy?”
Trong lòng Tần Tư Nguyên căng thẳng, nhanh chóng ném xiên cá hoa vàng nướng đã ăn một nửa vào thùng rác, quay đầu nói với bọn họ: “Có gì đâu.”
“Em biết người đó sao?” Các cô gái dùng ánh mắt khác thường liếc nhìn Quý Khiên.
“Sao có thể chứ.”
Tần Tư Nguyên và đám con gái của câu lạc bộ vũ đạo này cực kỳ thân thiết, cũng biết gia thế bọn họ cực tốt, mắt cao hơn đầu, luôn xem thường người ở tầng lớp thấp hơn.
Nếu như để cho bọn họ biết được cô và anh trai nướng xiên trên phố ăn uống có gút mắc gì đó, không biết sẽ bàn luận sau lưng cô như thế nào đâu.
“Tớ ở đây đợi các cậu, mùi khói dầu đều sắp ám chết tớ rồi.” Tần Tư Nguyên làm ra biểu cảm ghét bỏ.
Đáy mắt của các cô gái vẫn còn sự nghi hoặc, bởi vì vừa rồi rõ ràng đã nhìn thấy Tần Tư Nguyên và anh trai nướng xiên này nói chuyện với nhau, cô còn cười nữa.
“Tần Tư Nguyên, quen biết thì quen biết thôi, giả vờ gì chứ.”
“Đâu có giả vờ đâu.”
Cuối cùng, Quý Khiên rống lên một tiếng dữ dằn: “Có thể cút ra xa nói chuyện không, cản trở tôi làm ăn.”
“Anh hung dữ cái gì!” Các cô gái lập tức lên tiếng phản bác: “Có tin tôi dẹp luôn sạp hàng của anh không.”
Tần Tư Nguyên sợ bọn họ và Quý Khiên căng thẳng, hại anh bị ông chủ mắng nên vội vàng kéo các cô gái đi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm tối, đừng nói chuyện với anh ta.”
Các cô gái trợn trắng mắt, trong miệng thì thầm: “Người gì vậy chứ.”
“Thật sự là không có tố chất.”
“Loại người này có thể có được tố chất gì chứ.”
Tần Tư Nguyên nghe bọn họ nói, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng cô muốn tham gia vào câu lạc bộ vũ đạo, trở thành thành viên, nhất định phải giữ mối quan hệ với mấy đàn chị của câu lạc bộ vũ đạo, đây là câu lạc bộ mà từ khi học đại học đến nay… cô muốn tham gia nhất.
Các cô gái ngồi lên chiếc xe mui trần sang trọng màu đen ở bên đường, Tần Tư Nguyên cũng ngồi vào, nghiêng đầu nhìn Quý Khiên.
Chàng trai không có cảm xúc mà quay nướng lạp xưởng hun khói, động tác thuần thục rắc thì là tiêu bột, không nhìn cô nữa.
Trong lòng cô cảm thấy rất khó chịu, cùng các cô gái đến nhà hàng Michelin mới mở ở Nam Bình ăn cơm.
Đồ ăn ngon đầy bàn nhưng cô không ăn không ngon miệng, ăn được vài miếng rồi không ăn nữa.
Các cô gái lại đi đến quán bar Space điên cuồng nhảy nhót, trong lòng Tần Tư Nguyên có chuyện, cô chơi được một nửa rồi ra về, vội vàng chạy đến phố ăn uống.
Quý Khiên đúng lúc tan làm, mặc chiếc áo khoác vận động vào, kéo khóe lên trên cùng, xách túi đeo chéo chuẩn bị rời đi.
Trong bóng đêm, đường nét của anh càng có vẻ sắc bén mà thâm thúy.
Nghiêng đầu nhìn thấy Tần Tư Nguyên chạy vội tới, Quý Khiên không có biểu cảm gì, quay người rời đi.
“Anh Khiêm.”
Cô đưa tay kéo tay anh, nhưng Quý Khiên rất không khách sáo mà hất cô ra: “Trên người ông đây cực kỳ bẩn, đừng để làm dơ đại tiểu thư.”
Nói xong, anh sải bước rời khỏi phố ăn uống, đi về phía cổng sau của trường ở đối diện.
Trái tim Tần Tư Nguyên đập thình thịch, cô dừng lại mấy giây rồi vội vàng đuổi theo anh, không quan tâm mà ôm lấy anh từ phía sau: “Anh Khiêm, anh đừng giận em mà, có được không.”
Giọng nói cô run rẩy, gần như mang theo sự nức nở, còn vô cùng nũng nịu: “Có được không vậy.”
Quý Khiên giật tay cô ra nhưng Tần Tư Nguyên lại ôm chặt anh, giống như bạch tuộc, chết cũng không buông.
“Em thật sự rất muốn tham gia câu lạc bộ vũ đạo của họ, em học đại học lâu như vậy mà không có lấy một cơ hội nhảy múa, chỉ có tham gia với bọn họ, em mới có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, em muốn nhảy múa trước mặt nhiều người, em muốn có nhiều tiếng vỗ tay, giống như khi cấp 3 vậy.”
“Nhưng mà lên đại học rồi thì không có ai xem em múa nữa, em biến thành một cô gái rất bình thường. Bọn họ đến từ khắp nơi trên cả nước, gia thế ai cũng tốt hơn em, em múa cũng không hơn được bọn họ, dù sao cũng là mọi thứ không bằng, em cũng rất khó chịu.”
“Anh Khiêm, anh đừng giận em mà được không, nếu như anh cũng giận em thì em xong đời rồi.”
Quý Khiên biết Tần Tư Nguyên lên đại học, gặp càng nhiều các cô gái có điều kiện tốt giống như cô, cảm giác chênh lệch trong lòng rất lớn, mỗi ngày đều xen lẫn vào những cô gái này, cùng bọn họ đi khiêu vũ, nhảy sàn, chơi trò chơi…
Cho dù là Tần Tư Nguyên đã từng kiêu ngạo lại vênh váo như thế cũng có địa ngục tâm linh của riêng mình phải đối mặt.
Cuối cùng Quý Khiên cũng mềm lòng, đưa tay vỗ nhẹ mu bàn tay cô gái: “Tôi đã nói rồi, chúng ta không hợp, nếu như em ở bên tôi thì bọn họ sẽ còn cho em cơ hội lên sân khấu à?”
“Không sao, chúng ta lén lút, không ai biết cả.”
“Sau này cũng lén lút sao?”
“Em không sợ.” Tần Tư Nguyên vùi mặt sâu vào trong áo anh, hít thở thật sâu mùi hương của người đàn ông: “Em chính là thích anh.”
Mùi khói dầu rất nhẹ nhưng không khó ngửi, đây chính là mùi của người đàn ông cô thích.
“Nhưng nếu như… nếu như anh để ý, em sẽ không biết làm thế nào nữa.”
Thật lâu sau, Quý Khiên khàn giọng trả lời: “Thôi, Sủi Cảo, em có thể có được một mối tình quang minh chính đại, có một chàng trai thích hợp với em hơn.”
Anh biết trong trường có rất nhiều chàng trai theo đuổi cô, điều kiện đều bỏ xa anh vạn dặm, cô chọn được một người không tệ trong số đó không phải là việc khó.
Nước mắt của Tần Tư Nguyên đều tràn ra rồi, cô ôm chặt anh: “Để em ôm anh một chút đi, em thật sự rất nhớ anh, lúc múa nhớ anh, lúc xem phim nhớ anh, lúc tắm cũng nhớ anh, ngủ cũng nhớ anh… Anh Khiêm, anh nhớ em không.”
Cuối cùng Quý Khiên vẫn giật tay cô ra, trong đôi mắt đen nhánh mang theo vài phần chua chát, nhìn về phía nơi xa tối tăm —