Đỗ lão phu nhân nhìn Hàn thị không nói một lời nào, bà liền trách mắng với tỷ muội Đỗ thị nói: Hai người nha đầu các ngươi, còn không mau cám ơn tỷ phu các ngươi đã mai mối giúp các ngươi.
Đỗ Thải Liên và Đỗ Thải Hà là thiên kim tiêu thư khuê các suốt ngày ở trong phòng nên cũng không biết chuyện hoa cỏ hỗn loạn của đệ tử Thượng kinh, nhưng lại biết Bình Dương Hầu và Hạo Quốc Công, chỉ nghe Tôn Thạch Ngọc nói đều là gia đình danh giá, là gia đình hiển hách ở Thượng kinh, hai tỷ muội họ khẽ cuối đầu rồi nói: Cám ơn tỷ phu!
Hàn thị chí đứng đó âm thầm chịu đựng, dù có bực tức bà cũng không dám nói gì chỉ nghiến răng nghiến lợi nghĩ sau này sẽ tính món nợ này lên đầu Đỗ Phúc Hề.
Bây giờ bà ta cũng không còn tâm trạng để chuẩn bị bàn tiệc, nhưng mà Đỗ lão phu nhân vẫn tha thiết giữ hai người bọn họ ở lại dùng cơm. Sau khi ăn xong, hai người ở lại nói chuyện với Đỗ lão phu nhân một lúc rồi mới cáo từ rời khỏi Tả tướng phủ rồi lại đi dạo ở trong thành hơn nữa ngày mới đến một quán rượu dùng bữa rồi mới trở về Vương phủ.
Đỗ Phúc Hề mua rất nhiều đồ chơi mà ở kiếp trước của nàng không có, nàng trở lại phòng ngủ với một cảm giác rất là hài lòng thỏa dạ, sau đó mới làm cái lễ với Tôn Thạch Ngọc nói: Đa tạ gia! Hôm nay thiếp đi chơi rất là vui vẻ!
Tôn Thạch Ngọc cũng không nhìn nàng mà đứng đó tự mình cởi bộ y phục thế tử xuống rồi mặc vào bộ y phục luyện công nói: Chờ gia, không được ngủ trước, chờ gia luyện công xong sẽ trờ về tìm nàng.
Nàng nghe xong thì che miệng lại cười nói: Thiếp ngủ hay không thì có gì khác biệt chứ? Dù sao nàng ngủ là việc của nàng, chuyện hắn hắn làm với lại chuyện này cũng không phải là lần đầu xảy ra.
Tôn Thạch Ngọc hừ nói: Tóm lại hôm nay ở trong xe ngựa nàng nợ gia, đêm nay nàng phải trả nợ.
Trong mắt Đỗ Phúc Hề bây giờ chỉ toàn là niềm vui sướng, nàng liền đẩy hắn đi ra ngoài, Được được, thiếp nhất định sẽ trả, gia vẫn nhanh đi luyện công đi.
Sao lại thế này? Việc nhỏ nhặt như vậy mà nàng lại cảm thấy ngọt ngào như thế, lòng lại kiên định như vậy, có hắn ở bên cạnh nàng cảm thấy mình không giống như xuyên Việt tới đây mà như là đã sinh ra ở vương triều Đại Tuyên này vậy..
Cũng tại vì yêu mà khiến cho nàng ngủ gật, một chút cũng sai, đi ra ngoài cả ngày nàng cũng hơi mệt mỏi nên nằm ở trên giường duỗi lưng ra nghỉ, sau khi ngủ dậy thì đi tắm rửa một chút rồi đợi Tôn Thạch Ngọc trở về ăn bữa đêm, Vương phi cho người tới mời nàng đi qua viện Bách Hợp một chuyến.
Đỗ Phúc Hề dẫn theo A Chính đi tới trong viện của vương phi, vương phi thấy nàng thì cười vui vẻ rạng rỡ thân thiết cầm tay nàng kéo nàng ngồi xuống rồi kêu Trúc Ảnh, Thượng Trà lui xuống.
Hài tử, trễ như vậy mà còn gọi con tới là có một tin tốt muốn nói với con. Vương phi vui sướng nói.
Mẫu phi cứ nói. Trong lòng Đỗ Phúc Hề nghĩ là lại có gì ban thưởng cho nàng sao? Với nàng mà nói, ban thưởng là một tin tức tốt.
Nàng đã tới cổ đại này rất lâu nên rất thích văn hóa ban thưởng này, ở kiếp trước lại không có như vậy, không có việc gì thì thưởng kim ngân tài bảo (tiền) làm gì, dù có làm việc tốt thì đó cũng là chuyện nên làm, cũng bởi vì vài năm nay kinh tế cả công ty có chút đình trệ nên tiền lương cũng theo đó mà giảm theo chứ không có tăng thêm huống chi khen thưởng là ngoài mức quy định, vẫn là nên đi tắm rửa một chút rồi đi ngủ, đừng có nằm mơ đến chuyện khen thưởng.
Ngày hôm nay Thái hậu hạ chỉ, hứa gả Hải Dong quận chúa làm bình thê cho Ngọc Nhi, ngày mùng sáu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, còn một tháng nữa là tới, thời gian cấp bách nên phải thu xếp sớm.
Trong nháy mắt, Đỗ Phúc Hề không còn dũng khí để hít thở nữa.
Tin tức tốt? Nàng không nghe lầm chứ? Cái này được xem là tin tức tốt? Tướng công nàng muốn cưới tiểu thiếp, tin tức này được xem là tốt
Không, không phải tiểu thiếp mà là bình thê, địa vị cũng ngang nhau, nàng ấy cũng được cưới hỏi đàng hoàng, mà khác là cho thái hậu chỉ hôn, thậm chí thân phận còn cao hơn dòng chính nữ Tướng phủ của nàng, mà nàng ấy là quận chúa.
Hài tử, con cảm thấy sao? Có phải bị tin tức tốt này làm cho hoảng sợ rồi không? Vương phi cười nói, Khi nương vừa nhận tin này cũng có chút hoảng sợ còn tưởng rằng mình đang mơ, Hải Dong quận chúa làm bình thê của Ngọc Nhi, nghĩ như thế nào thì đây đều là chuyện không có khả năng.
Đỗ Phúc Hề miễn cưỡng nói: Tức phụ là... Là hoảng sợ, không sai.
Đây là một chuyện thật tốt. Vương phi tự nhiên cười nói, Thế lực của Tuấn vương không tầm thường, hiện giờ Ngọc Nhi lại có ý đi theo con đường làm quan để phát triển, có Tuấn vương làm nhạc phụ tất nhiên sẽ có một chỗ dựa lớn vững chắc trong triều, mà Hải Dong quận chúa cũng rất thông minh hai người bọn họ sẽ giúp đỡ Ngọc NHi, nương cũng rất yên tâm, ngày sau vương phủ chờ các con xây dựng.
Trong lòng Đỗ Phúc Hề hơi đau đớn. Nàng muốn sinh cho Tôn Thạch Ngọc một hài tử nhưng không