Edit: Chickenliverpate
Bà ta có chuyện tệ hại gì cầu xin nàng? Tôn Thạch Ngọc nghiêm mặt, hắn cũng không nghe thấy những câu nào khác, chỉ hỏi câu này. Giọng nói tràn đầy địch ý và phòng bị đó khiến Đỗ Phúc Hề bật cười. Hồi bẩm gia, không có chuyệnh gì lớn, chỉ là muốn cho Thiểu Kiều đi theo làm việc bên cạnh Gia mà thôi, chính là chuyện tệ hại này.
Đi theo làm việc bên cạnh ta? Tôn Thạch Ngọc hừ một tiếng, xem thường hỏi ngược lại: Làm cái gì? Bản thân ta còn nhàn rỗi ở trong phủ, làm thế tử ăn không ngồi rồi từ sáng đến tối, đi theo bên cạnh ta làm cái gì? Ta đi nhà xí, hắn cũng muốn vào giúp ta luôn sao?
Ánh mắt của hắn trở nên thâm sâu và âm u. Có lẽ cuộc sống kiếp trước của nàng quá đơn thuần, những người ở quê hương nàng có lẽ cũng đều không tranh quyền thế, nhưng hắn đến từ một nơi lắm phong ba bão táp, hắn đã thấy quá nhiều thủ đoạn trạch đấu của đám thê thiếp con cháu của phụ thân hắn, Mực nước bên trong mấy loại cao môn như thế này sâu bao nhiêu, hắn đều đã nhìn thấy tận mắt.
Ha ha ha, Gia, người thật hài hước. Nàng che miệng cười, ngưng cười mới nói: Không biết Hà Di Nương nghe ở đâu, nói chàng sắp có chức quan, liền muốn mưu cầu một con đường cho Thiểu Kiều, đưa hắn ta đến bên cạnh chàng, nói là nhờ người đại ca như chàng quản giáo giúp Thiểu Kiều, thật ra là nhờ chàng sắp xếp cho hắn một chức quan nhỏ, tương lai cũng có cơ hội thăng quan tiến chức.
Tôn Thạch Ngọc lạnh lùng: Vậy thì tốt, ngày Gia phải xuất chinh, chắc chắn sẽ mang tiểu tử kia theo, đến lúc đó bà ta cũng đừng có khóc.
Đỗ Phúc Hề vừa nghĩ tới khi Hà Di Nương phát hiện cái gọi là mang theo bên người lại là tòng quân, sẽ có vẻ mặt như sét đánh ngang tai, nàng không thể nhịn cười, vỗ vào vai Tôn Thạch Ngọc một cái: Gia, chàng thật là xấu xa.
Tôn Thạch Ngọc cười nhếch mép, chụp lấy tay nàng: Cái này học ở đâu? Không có quy củ.
Nàng nhún vai le lưỡi: Ha ha, mọi người ở quê hương thiếp đều làm như vậy. Nàng nhất thời quên mất nữ nhân thời đại này kính phu như trời, sao có thể vỗ bốp bốp lên vai phu quân như vậy, quả thật rất không có quy củ.
Cũng không cho le lưỡi như vậy, không ra thể thống gì, xem ra phải cho nàng học lại quy củ mới được. Tôn Thạch Ngọc ôm nàng vào trong ngực, bắp đùi đè lên chân ngọc của nàng, bàn tay nhẹ nhàng vén tóc cho nàng. Mau ngủ đi, ngày mai Gia cùng nàng lại mặt.
Nàng chợt ngước mắt, vô cùng kinh ngạc lặp lại. Lại mặt sao?
Thật ra theo quy tắc thì sau ba ngày xuất giá thì phải trở về lại mặt, nhưng sau khi nàng gả vào vương phủ cũng chưa từng trở về, chuyện này không hợp lễ nghĩa.
Ban đầu là vì Tôn Thạch Ngọc bệnh liệt giường, hoàn toàn không cách nào đứng dậy, dĩ nhiên là không thể trở về lại mặt, nhưng Vương Phi đã sai Đại Tổng Quản của vương phủ đưa đến Tướng phủ gấp mấy lần lễ lại mặt, cho nàng đầy đủ mặt mũi.
Sau này thân thể Tôn Thạch Ngọc hoàn toàn khỏe mạnh, nàng biết chỉ cần nàng mở miệng, hắn nhất định sẽ theo nàng lại mặt, nhưng nàng hoàn toàn không muốn về nhà mẹ đẻ, trong lúc nàng trúng độc hôn mê thì Hàn Thị và Đỗ Thải Liên, Đỗ Thải Hà lại làm ra những hành động không ra thể thống gì, thật sự khiến nàng khinh thường và thất vọng, hơn nữa phụ thân nàng cũng chưa từng tới vương phủ thăm nàng, những người đó có thể gọi là người thân sao? Nàng hoàn toàn không đặt lại mặt ở trong lòng.
Chỉ là, vì sao lúc này hắn lại đột nhiên đề cập tới chuyện lại mặt?
Không phải mỗi ngày mẫu thân nàng đều gửi mấy lượt danh thiếp đến đòi gặp nàng sao, Gia sẽ theo nàng trở về một chuyến, để mẫu thân nàng không còn lý do đến vương phủ sinh sự. Tôn Thạch Ngọc cười cười nhưng trong lòng không cười.
Vẻ mặt phúc hắc đó khiến nàng tò mò hết sức: Gia, chàng có biện pháp rồi sao?
Hắn làm náo động trong thọ yến của Thái Hậu, trước đó Hàn Thị đã muốn nhét hai nữ nhi vào trong vương phủ, bây giờ thái độ lại càng ân cần hơn, ngày ngày đều sai người chuyển mấy lượt danh thiếp đến vương phủ, nàng quả thật rất phiền.
Khóe miệng Tôn Thạch Ngọc khẽ nhếch lên. Ngày mai nàng sẽ biết.
Sáng hôm sau, Đỗ Phúc Hề bị A Chỉ đánh thức, mắt nhắm mắt mở sờ soạng vị trí bên cạnh theo bản năng.
A Chỉ hé miệng cười: Thế Tử đã đến phòng luyện công từ sáng sớm rồi, phân phó nô tỳ để người ngủ thêm một lúc, bây giờ đến lúc tỉnh dậy rửa mặt chải đầu rồi, đợi lát nữa Thế Tử trở lại là có thể ăn sáng ngay.
Đỗ Phúc Hề lười biếng mở mắt. Thế Tử nói hôm nay phải về lại mặt.
A Chỉ cười cười. Thế tử đã dặn dò nô tỳ rồi, muốn người mặc chính phục của Thế Tử Phi.
Còn phải mặc chính phục