Edit: Chickenliverpate
Ài, thật không có mắt, Mạc Hải Dung nàng cũng không phải là loại nữ nhân nũng na nũng nịu, không tới đề thân là tổn thất của người kia, cũng may là hôn sự không nghị thành, nếu không bây giờ nàng có thể đã trở thành quả phụ rồi.
Tốt thì có tác dụng gì? Tuấn Vương nhàn nhạt nói. Cách đây không lâu Thái Hậu đã làm chủ, cưới thiên kim phủ Tả Tướng làm Thế Tử Phi rồi.
Mạc Hải Dung cười hì hì: Vậy thì đã sao?
Đôi mắt linh động của nàng ta, hứng thú nhìn Tôn Thạch Ngọc ở trong sân đấu, bản lĩnh và dung mạo anh tuấn như thế này, thật không chút nào giống với cái người sắp chết trước đây, tuấn mỹ như ngọc, trước đây đã che giấu ở đâu, sao hôm nay mới bộc lộ tài năng? Dĩ nhiên Tôn Thạch Ngọc không biết có người đang quan sát mình, tầm mắt của hắn rời khỏi người Định Quốc Công, nhìn thẳng vào bóng dáng nhỏ xinh đang chạy về phía hắn.
Tướng công! Đỗ Phúc Hề đã bỏ mục tiêu xuống từ lâu, vui sướng chạy về phía Tôn Thạch Ngọc, mà Xuân Phương thì sắc mặt trắng bệch, hai chân mềm nhũn ngồi bệt xuống đất không đứng dậy nổi.
Nữ nhân ngu xuẩn này, không cho phép làm như vậy nữa. Tôn Thạch Ngọc khẽ vuốt ve gương mặt đỏ bừng do phơi nắng của nàng, yêu thương không có ngôn ngữ nào diễn tả.
Cánh tay mềm mại của nàng choàng lên bờ vai rộng của Tôn Thạch Ngọc, nhẹ nhàng nhón gót sen, kê vào lỗ tai hắn hỏi: Hôm nay chàng bộc lộ tuyệt chiêu bắn tên này, mặc dù rất đẹp trai đấy, nhưng chàng không sợ bứt dây động rừng sao, khiến họ Mạnh kia nảy sinh phòng bị đối với chàng?
Tôn Thạch Ngọc cười trừ: Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, ta chính là muốn khiến hắn bất an. Dứt lời liền đưa tay vén đám tóc xộc xệch ra sau tai cho nàng.
Từ chỗ ngồi, Vương Phi cười với Vương Gia nói: Nhìn thấy tình cảm của hai đứa nó thật tốt.
Vương Gia cười đáp lại Vương Phi, có hơi cảm khái nói: Công lực bắn tên này của Ngọc Nhi, phụ vương như ta lại hoàn toàn không biết, thật là thất trách, ta nên quan tâm Ngọc Nhi nhiều hơn mới đúng.
Vương Phi cười thản nhiên: Không trách chàng, thường ngày Hoàng Thượng giao cho chàng quá nhiều việc, bận rộn cả ngày lẫn đêm, dĩ nhiên không cách nào có mặt hai nơi được.
Vương Gia lơ đãng hỏi: Mộng Quân, nàng biết Ngọc Nhi luyện bắn tên khi nào?
Không biết. Vương Phi cười một tiếng. Nhất định là hài tử này muốn cho chúng ta một kinh hỉ, nên đã lén lút luyện tập cùng ám vệ! Vương Gia trầm ngâm. Vương Phi không biết võ công nên không biết, công lực bắn tên như thế không thể chỉ luyện một sớm một chiều mà thành, phải tích lũy mấy năm không gián đoạn mới có thể thuần thục như vậy, huống chi trong vương phủ lại không có sân tập bắn tên, hắn đã luyện tập ở đâu?
Vương Gia, Ngọc Nhi hành sự lén lút, luyện thành bản lĩnh bắn tên mà không ai biết, thật là hoang đường, hôm nay còn ở trước mặt Hoàng Thượng và Thái Hậu ra mặt thể hiện, đắc tội Định Quốc Công và Đại Tướng Quân tương lai, sau khi trở về Vương Gia nhất định phải trách phạt hắn một trận thật nặng mới được. Nghiêm Trắc Phi không vui nói.
Hôm nay lại để cho con mèo bệnh kia đoạt hết danh tiếng, nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Hoàng Thượng và Thái Hậu, sẽ không thật sự cho con mèo bệnh đó gia nhập quân doanh chứ?
Vì sao Trắc Phi lại nói ra những lời đó? Vương Phi cứng người, trên mặt không còn ý cười, nghiêm túc nói: Ngọc Nhi có lòng tiến thủ như vậy, ngươi phải cao hứng thay cho nó mới phải, ngược lại muốn trách phạt? Bản Phi nghĩ không ra Ngọc Nhi phải bị trách phạt chỗ nào, bất cứ kẻ nào muốn động vào một ngón tay của Ngọc Nhi, Bản Phi tuyệt đối không tha thứ!
Lần đầu tiên Vương Phi nặng lời như thế, từ trước đến giờ bà luôn ôn hòa, hiếm khi thấy bà lấy phi vị của mình ra áp chế người khác, chứng minh bà mới đúng là Lan Dương Vương Phi, hài tử của bà là trưởng tử của Lan Dương Vương, cũng là Thế Tử, không cho phép người khác nói ngắn nói dài.
Nghiêm Trắc Phi bị nói đến méo mặt, nắm chặt khăn tay đến khớp xương trắng bệch, chứng minh trong lòng đang chịu đựng cơn tức giận khủng khiếp.
Trắc Phi cũng chỉ nói vậy thôi, nàng cần gì phải tức giận? Vương Gia vội hoà giải, rồi hung hăng trợn mắt nhìn Nghiêm Trắc Phi, khiến bà ta câm miệng.
Ông lại