Eidt: Chickenliverpate
Ngày đó, ở trên tửu lầu của Biên Lương trấn, hắn chưa từng nghĩ tới, tiểu nữ tử yêu tiền đó, hôm nay đã trở thành nơi trở về của hắn, buộc chặt trái tim hắn.
Ngày hôm sau, công công ở trong cung đến, cầm quyên thư tuyên đọc lễ vật ban thưởng của thái hậu và hoàng thượng tại viện tử Noãn Xuân Các, nhiều châu bảo ngọc khí đến nỗi Đỗ Phúc Hề cười không khép miệng lại được, lòng như nở hoa.
Tôn Thạch Ngọc nhìn nàng cười, dùng quạt xếp trong tay gõ xuống đỉnh đầu nàng: Vui vẻ như vậy?
Tiểu tài bà này, kiếp trước quả thật nghèo kiết hủ lậu haysao?
Cũng không đủ đâu. Đỗ Phúc Hề cong môi cười một tiếng, dùng khăn che miệng, nhỏ giọng nói bên hắn: Tham tài, tham tài.
Thái hậu và hoàng thượng ban thưởng là vì nàng đã thay thế Tôn Thạch Ngọc chịu nỗi khổ trúng độc, cho nên đây là nàng dùng tánh mạng để đổi lấy nha! Tôn Thạch Ngọc biết nàng đến từ một địa phương không hiểu quy củ, liền sai Thiêm Hương cầm ngân phiếu, nhét vào tay Quách công công.
Hắn khẽ mỉm cười: Làm phiền Quách công công tự mình đi một chuyến.
Quách công công là nội giám tổng quản đắc lực nhất bên cạnh hoàng thượng. Trên thực tế, kiếp trước hắn thường vào cung, tự nhiên hắn và Quách công công rất quen thuộc.
Đa tạ Thế tử. Quách công công cũng không đưa đẩy, cười đa tạ, rồi nói: Nô tài còn mang theo ý chỉ của Thái hậu và Hoàng thượng .
Tôn Thạch Ngọc trịnh trọng nói: Quách công công, mời nói.
Mấy ngày nữa là sinh thần của Thái hậu, thỉnh Thế tử và Thế tử phi cùng nhau vào cung chúc thọ cho Thái hậu. Quách công công lại cười nói.
Trước đây, thân thể của Thế tử không được thoải mái, nên không thể vào cung chúc thọ Thái hậu, Thái hậu lão nhân gia vẫn luôn rất tiếc nuối, hiện tại thân thể Thế tử đã tốt hơn nhiều, lại lấy được mỹ quyến như hoa, Thái hậu lão nhân gia nói Thế tử và Thế tử phi nhất định phải dập đầu chúc thọ cho ngài.
Sắc mặt Tôn Thạch Ngọc càng thêm trịnh trọng: Là sinh thần của Hoàng tổ mẫu, dĩ nhiên là phải tới
Sau khi Quách công công rời đi, Phượng ma ma dẫn theo mấy nha hoàn tương đối lanh lợi lại biết chữ đến kiểm kê lễ vật ban thưởng, cũng viết vào sổ sách của khố phòng, những thứ tơ lụa, châu bảo ngọc khí đã khiến đám nha hoàn bà tử Noãn Xuân Các mở mắt không lên.
Tin tức giống như mọc cánh, người của viện tử khác cũng nườm nượp kéo tới tranh nhau muốn xem lễ vật ban thưởng, khiến cả viện tử trở nên ồn ào náo nhiệt, trong đầu Đỗ Phúc Hề ngẫm nghĩ một lúc, rồi vội vàng kéo Tôn Thạch Ngọc trở về tẩm phòng.
Tôn Thạch Ngọc để mặc cho nàng lôi kéo, nhưng trong miệng lại nói: Gia là để cho nàng kéo đi như vậy sao? Không có quy củ.
Đỗ Phúc Hề mặc kệ hắn bày ra dáng vẻ gia môn gì, vào phòng, nàng vội đóng cửa lại, còn cài then cửa.
Trong mắt Tôn Thạch Ngọc xuất hiện ý tứ xấu xa: Đang làm cái gì đây? Muốn làm chuyện phu thê với Gia sao?
Đỗ Phúc Hề làm mặt quỷ cho hắn xem, oán trách: Nghĩ hay quá nhỉ, đêm qua làm người ta đến. . . . .bây giờ vẫn còn đau đây này, chàng đừng hòng chạm vào ta . . . . Ta nói là mấy ngày sắp tới á.
Tôn Thạch Ngọc nghe xong cười lên ha hả, một tay kéo nàng vào trong ngực: Ý của nàng là luyến tiếc gia vĩnh viễn không chạm vào nàng sao?
Dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của nàng, khiến hắn không khỏi ngưng mắt, trái tim nhất thời đập nhanh một cách thần kỳ, liền cúi đầu che lại môi nàng. Hắn có lòng riêng, muốn cùng nàng sinh hài tử, chỉ như vậy nàng mới không thể trở về quê nhà, sau khi biết nàng cũng không phải là Đỗ Phúc Hề chân chính, hắn liền sinh ra loại lo lắng này, lo lắng nàng không quen làm thế tử phi, một ngày nào đó sẽ biến mất về quê nhà của mình, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để cho nàng đi, sẽ không để cho nàng có cơ hội trở về gặp cái tên Lan Lăng Vương kia. . . . . .
Hừ, cái gì mà tuyệt thế mỹ nam tử mang mặt nạ chinh chiến, đó là vì nàng chưa nhìn thấy dáng vẻ trên sa trường của hắn, vượt trội hơn cái tên Lan Lăng Vương này không chỉ một điểm hai điểm, nàng thật nên thấy phong độ tuyệt thế của hắn mới đúng. . . . . .
Đỗ Phúc Hề vốn muốn nói không nên làm ban ngày, nhưng thấy sắc mặt của hắn không bình thường lắm, không biết đang tức giận cái gì, nên tùy ý để hắn thu thập. . . . . .
Sau cuộc mây mưa, nàng mệt mỏi vô cùng, nằm không nhúc nhích trong ngực hắn. Cứ như vậy đi đến thiên hoang địa lão, nàng nguyện ý. . . . . .
Ngắm nghía bàn tay to lớn, thon dài và sạch sẽ của hắn, nàng thong thả nói: Chàng không phải là Tôn Thạch Ngọc chân chính, chuyện khiến ta