Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 31 - Chương 31

Trước Sau

break
Edit: Chickenliverpate

Nô tỳ lập tức đi ngay! Thiêm Hương vội vã lao ra cửa, Tôn Thạch Ngọc đỡ Đỗ Phúc Hề ngồi dậy, trầm mặt ngưng tụ công lực vận khí cho nàng, nếu hắn không nhanh tay phong bế huyệt đạo của nàng, e rằng giờ khắc này nàng đã độc phát thân vong, nghĩ lại nếu như hắn không ngủ ở trong phòng, đến khi hắn nhìn thấy sẽ chỉ là một cái thi thể lạnh như băng. . . . . .

Phúc Nương! Nàng mau tỉnh lại! Không được chết! Hắn vỗ về gương mặt đỏ bừng không bình thường của nàng, lo sợ khiến cả người hắn run rẩy, rét lạnh, vậy mà nàng không có một chút phản ứng, hắn siết thật chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, hối hận vì sao ăn tổ yến không phải là hắn, hối hận vì sao không kiên trì cho người bưng tổ yến đi, lại để cho nàng ăn, lại để cho nàng thay hắn trúng độc, thay hắn chịu nỗi khổ khi độc phát, nếu nàng không chịu nổi, hắn vĩnh viễn sẽ mất đi nàng. . . . . .

Khi Chu thái y đến, Vương Gia và Vương phi cũng đồng thời chạy tới, nhìn thấy Đỗ Phúc Hề miệng đầy máu đen, Vương phi sợ hãi.

Sao có thể như vậy? Đang yên đang lành sao lại như vậy? !

A Chỉ vừa khóc vừa nói: Thế tử phi vì ăn tổ yến của Liên di nương đưa tới mới như vậy!

Vương phi bụm miệng, vẻ mặt đầy khiếp sợ: Sao lại như vậy? Sao đứa nhỏ Thiện Liên này có thể. . . . . .

Vương Gia lập tức nổi giận: Giải người đến đây cho Bổn vương!

Thị vệ trong phủ lĩnh mệnh rời đi, Chu thái y châm cứu xong, liền kê một đơn thuốc, Lục Nhi vội vàng đi theo đệ tử của Chu Thái y bốc thuốc và sắc.

Thật may là cấp cứu kịp thời, nếu không Thế tử phi đã không còn ở trên nhân gian. Chu thái y thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt Vương Gia nghi hoặc: Cấp cứu?

Chu thái y tán thưởng nói: Thế tử đã phong bế một số huyệt vị quan trọng trên người Thế tử phi, khiến chất độc không đến nỗi chạy loạn, vì vậy hạ quan mới có cơ hội cứu vãn, nhưng loại độc này đến từ Đông Nô, độc tính kịch liệt, ít nhất phải hơn mười ngày mới có thể tỉnh lại, hoặc là càng lâu hơn, cũng không thể xác định.

Trong mắt Vương Gia tràn ngập kinh ngạc, nhưng nhanh chóng chuyển sang vui mừng: Ngọc Nhi, con luyện võ công khi nào, sao phụ vương lại không biết chút nào vậy?

Tôn Thạch Ngọc thờ ơ nói: Hài nhi theo đội ám vệ luyện võ cường thân, hóa giải hàn độc trong cơ thể, mấy ngày nay, đã được ám vệ chỉ dẫn khá nhiều, không ngờ hôm nay lại có chút tác dụng, cứu được Phúc Nương.

Hắn biết rõ ám vệ là do hoàng thượng ban cho, cũng không nghe theo mệnh lệnh của Vương Gia, vì vậy Vương Gia cũng không thể hỏi thăm bất cứ gì từ ám vệ, công lực trên người hắn có phải là do cùng bọn họ luyện võ mà có hay không.

Tuy hắn là linh hồn xuyên không đến đây, nhưng công lực vốn có lại có thể thi triển trên thân thể nguyên chủ, mà trí nhớ của nguyên chủ cũng tồn tại song song, giống như hắn và nguyên chủ tồn tại trong cùng một thân thể.

Sau khi xuyên đến, mặc dù có mấy lần vận khí, hắn cũng mơ hồ cảm nhận được nội lực vẫn còn, nhưng bởi vì hàn độc trong cơ thể quá nặng, không có cách nào đả thông nhi mạch vận công giải độc, hơn nữa trong tẩm phòng mỗi ngày đều có Liên di nương và hạ nhân ra vào hầu hạ, hắn không thể làm gì, cho đến khi thành thân với Phúc Nương, dựa vào sự trợ giúp của nàng, hắn đã bắt đầu vận công, hàn độc trong cơ thể cũng ngày một giảm, hơi thở bị tắc nghẽn do hàn độc cũng bắt đầu thông thuận, nội công căn bản vốn có cũng trở nên thâm hậu, thêm nữa đã vạch trần chuyện nguyên chủ bị hạ độc từ nhỏ, duy trì dùng canh giải độc, tình trạng thân thể ngày càng tốt, hiện tại đã hoàn toàn không có việc gì.

Ngọc Nhi, bây giờ con còn có thể luyện công sao. . . . . Vương phi vui mừng rơi nước mắt, cứ như một giấc mộng, chẳng những nhi tử bảo bối của bà không bệnh chết, còn có thể luyện công! Đây là chuyện mà trong quá khứ bà không bao giờ dám tưởng tượng.

Bẩm Vương gia, Thế tử! Người đã được mang tới!

Thị vệ vương phủ giải Liên di nương đến, gương mặt nàng ta kinh hoàng, sắc mặt trắng bệch, từ chỗ thị vệ nàng ta biết được chuyện Đỗ Phúc Hề vì ăn chén tổ yến mà mình chưng liền hộc máu ngất đi, sợ đến đầu óc trống rỗng, đôi môi lạnh run lẩy bẩy.

Vật chứng xác thật, hiện tại Thế tử phi sống chết không rõ, ngươi tiện nhân này còn có gì để nói? Vương Gia nổi giận đùng đùng, lạnh giọng hỏi.

Thiện Liên, ngươi khiến Bản phi quá thất vọng. Vương phi thở dài. Phúc Nương đối với những hành vi của ngươi đã không so đo tính toán, đối xử với ngươi lại vô cùng tử tế, cho ngươi ở lại trong phủ, Bản phi còn cho rằng từ nay ngươi sẽ an phận thủ thường sống qua ngày, không ngờ ngươi lại muốn đẩy con bé vào chỗ chết, sao lòng dạ của ngươi độc ác như vậy.

Liên di nương nghe xong, trong lòng căng thẳng, nước mắt rơi như mưa, dập đầu lạy: Không phải tỳ thiếp. . . . . . Thật sự không phải tỳ thiếp. . .



break
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Thiếu Niên Có Đôi Mắt Kỳ Lạ Và Thứ Nữ Hầu Phủ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại
Anh Rể Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc