Edit: Chickenliverpate
Suốt cả bữa ăn, bọn họ 'ngươi cho ta ăn...ta cho ngươi ăn', cứ giằng co như vậy gần một canh giờ, nha hoàn bà tử hầu hạ bên ngoài nhất định là đang vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên trong này.
Heo ăn no rồi mới có thể làm thịt. Tác phong của Tôn Thạch Ngọc rất tự nhiên, hắn ôm nàng đứng dậy, xoay người đi về phía giường. Đỗ Phúc Hề giật mình: Ban ngày ban mặt. . . .mau thả ta xuống. . . . . .
Nha hoàn bà tử vẫn còn trông coi ở bên ngoài, ngộ nhỡ trong lúc tình ý nồng đậm, mình kêu lớn tiếng thì sao? Nếu để người khác nghe thấy bọn họ làm chuyện bậy bạ ngay thanh thiên bạch nhật như thế này thì. . . . . .
Tôn Thạch Ngọc nhíu mày: Nàng nói...nàng muốn buổi tối làm tiếp?
Sao lại có kiểu đào hố cho người ta nhảy xuống như thế, vẻ mặt nàng cam chịu:. Thiếp nghĩ ba ngày sau rồi hãy làm tiếp được không?
Tôn Thạch Ngọc cười ha ha, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, nhớ lại những hình ảnh ân ái đêm qua, trái tim hắn nhất thời mềm mại, liền vuốt ve tóc nàng.
Đỗ Phúc Hề lập tức có cảm giác thoải mái đến tận đầu ngón chân.
Đây là một động tác cực kỳ sủng ái, kiếp trước nàng luôn hâm mộ những cặp tình nhân làm ra động tác này, không ngờ bản thân xuyên đến cổ đại lại có thể nhận được phần vinh sủng này, nàng không khỏi nhướng mắt, lẳng lặng nhìn hắn, hai tay chống ở mép giường, hai chân đung đưa trước giường, tự có một chút ý tứ xấu hổ và vui sướng của tiểu nữ tử.
Làm sao Tôn Thạch Ngọc có thể chịu được ánh mắt như thế? Hắn nâng cằm nàng lên, cúi người hôn thật sâu vào môi nàng.
Thế tử phi, Vương phi mời ngài qua viện tử của Vương phi dùng trà. Bên ngoài mành che, A Chỉ cất giọng nói.
Tôn Thạch Ngọc buông nàng ra, hắn biết rõ vì sao mẫu phi cho đòi nàng qua đó. Bọn họ thành thân đã lâu, vất vả lắm rốt cuộc cũng viên phòng, mẫu phi muốn ban thưởng là điều dĩ nhiên.
Hắn lại mút miệng nàng thêm một lúc rồi mới đẩy nàng ra: Qua đó lĩnh thưởng đi, Tiểu tài bà.
Đỗ Phúc Hề cười hì hì: Thật là có hiểu biết nha, Gia! Nàng đứng dậy, dí dỏm nháy mắt với hắn mấy cái. Vậy thiếp đi thu thập tiền tài đây!
Chờ một chút. Tôn Thạch Ngọc đột nhiên gọi nàng trở lại.
Nàng cười một tiếng: Gia muốn đi cùng?
Tôn Thạch Ngọc nhếch môi: Trước khi nàng đến chỗ Mẫu phi, hãy đến chỗ Liên di nương một chuyến, truyền đạt lại ý tứ của ta, nếu nàng ta muốn tiếp tục ở lại vương phủ, ta có thể để cho nàng ta vị trí di nương, chỉ cần nàng ta an phận, đừng chọc tới ta và nàng, chuyện ăn mặc cả đời không thành vấn đề; nếu nàng ta muốn rời khỏi vương phủ, ta sẽ cho nàng ta một tòa trang tử, bốn gian cửa hàng, kể cả đồ cưới Thái hậu ban thưởng cũng thêm gấp đôi để cho nàng ta mang đi.
Đỗ Phúc Hề nhìn hắn. Hắn đã biết chuyện Liên di nương không mang thai, cho nên tính toán như vậy.
Hiện tại, so với việc hắn tự mình nói, nàng đi nói sẽ tốt hơn, nếu hắn tự mình đi, không thể nghi ngờ là xát muối vào vết thương của Liên di nương.
Nàng nhìn hắn không chớp mắt, nhận lời: Đã biết, thiếp sẽ truyền đạt lại ý tứ của Gia không sót một chữ, nhưng nếu như cả hai hướng đi đó nàng ấy đều không chấp nhận, Gia phải tự mình xem xét đi, đó là người gia trêu chọc, bất kể thế nào Gia cũng đều phải gánh trách nhiệm.
Lúc này nàng cũng không tranh cãi hay nói đùa với hắn, gương mặt nàng nghiêm túc, bày tỏ tâm tình của nàng.
Tôn Thạch Ngọc mày cau. Cái gì mà người hắn trêu chọc? Đây là câu nói hắn không thích nghe nhất, nhưng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, cực kỳ buồn bực uất ức.
******
Đỗ Phúc Hề mang theo A Chỉ và Đào Hoa, vừa bước vào tiểu viện của Liên di nương đã nghe thấy tiếng khóc nức nở thương tâm, nàng nhíu mày, nghĩ thầm, Liên di nương sẽ không khóc từ ngày hôm qua đến bây giờ chứ?
Thỉnh an Thế tử phi. Mạt Nhi sợ hãi bước lại gần thi lễ. Ngày hôm qua, không biết rõ sự tình đã kinh động đến Thế tử phi, nô tỳ đáng chết.
Đỗ Phúc Hề nâng váy đi vào Tiểu Hoa sảnh, vừa hỏi: Sao lại như thế? Di nương nhà ngươi vẫn khóc như vậy sao?
Mạt Nhi cung kính nói: Hồi Thế tử phi, Di nương thương tâm quá độ, không chịu uống thuốc thái y kê, cũng không ăn cơm, không ngủ, hôm qua, sau khi Vương phi rời khỏi, đã ở trong phòng khóc suốt.
Đỗ Phúc Hề biết trong lòng nàng ta nhất định rất đau đớn khổ sở, nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như thế, không ăn không uống chỉ muốn khóc.
Có hai khả năng, thứ nhất, nàng ta không muốn sống, tuyệt thực muốn bản thân đói mà chết, kết thúc hết tất cả mọi chuyện. Thứ hai, nàng ta đang tranh thủ đồng tình, đang mong