Phúc Thê Tụ Bảo

Chương 15 - Chương 15

Trước Sau

break
Nàng bối rối nhìn hắn nói: Ta không biết.

Cũng không phải là tình yêu, nhưng nàng cũng không biết rõ, khi hắn nói: Chúng ta như vậy , nàng chỉ đơn thuần xem hắn như là bằng hữu cùng dùng chung một gian phòng, nàng bí mật giúp hắn luyện công, cũng chỉ vì hắn nhất định muốn nàng lưu lại trong phòng, bởi vậy sau khi xuất giá, nàng không cần phải đối mặt với những mối quan hệ phức tạp bên trong vương phủ, cũng bởi vì được hắn coi trọng nên bọn hạ nhân cũng không dám thất lễ, có thể nói ngày tháng nàng sống ở đây rất là thoải mái, thoải mái hơn nhiều khi sống trong Tướng phủ.

Nàng vốn cho rằng mình được gả vào trong vương phủ sẽ nhanh chóng trở thành quả phụ, vì vậy đối với hôn sự này cũng không có gì lo lắng, rất lạc quan cho rằng mình từ tướng phủ đi vào vương phủ cũng chỉ là đổi chỗ ở mà thôi, hơn nữa còn bởi vì có rất nhiều của hồi môn hậu hĩnh nên nàng mới trở thành tiểu phú bà.

Nhưng bây giờ, thân thể hắn đang từ từ khôi phục, mà nàng cũng dần dần quen với sự tồn tại của hắn, quen với việc khi tiến vào căn phòng này sẽ nhìn thấy hắn, quen với việc mỗi ngày đều nói chuyện với hắn, quen với việc bỏ xuống lớp vỏ bọc tiểu thư khuê các ở trước mặt hắn, có thể không cần câu nệ tiểu tiết, có thể muốn nói cái gì thì liền nói cái đó, cũng không biết lớn nhỏ đối với hắn...

Điểm quan trọng nhất, nếu như hiện tại hắn chết đi, nàng sẽ rất khổ sở, nàng sẽ khổ sở đến mức ăn không được ngủ không được... Không không, nàng sẽ không để cho hắn chết, nàng sẽ nghĩ biện pháp sẽ cứu hắn, tuyệt đối không để cho hắn chết...

Không biết? Vì câu nói đó mà Tôn Thạch Ngọc trở nên tức giận, đây là câu trả lời kiểu gì? Nàng thật đúng là muốn đùa giỡn người khác, khiến trái tim hắn cứ treo lơ lửng không hạ xuống được.

Mặt Đỗ Phúc Hề bỗng dưng đỏ ửng, giọng nói có chút nhỏ: Ừ,... Ta không biết.

Đối với chuyện này thì nàng không nói rõ được, cảm giác giống như bị ngăn cách bởi một tầng lụa mỏng, giờ khắc này đã có chút rõ ràng, nhưng nàng vẫn không thể nói rõ được.

Tốt nhất ngươi nên biết nhanh một chút! Hắn hừ một tiếng, giọng nói thô ráp cảnh cáo nàng: Nếu không khó đảm bảo một ngày nào đó gia sẽ không nhịn được mà làm thịt ngươi.

Biết rồi! Thật là! Hắn nói ra làm gì không biết? Từ trong lồng ngực hắn nàng chạy ra với một khuôn mặt ửng đỏ, tầm mắt còn lơ đãng liếc nhìn vào chữ song hỉ màu đỏ ở trên giường, nàng lại đỏ mặt lên lần nữa.

Nàng tự nhủ, vào lúc này nàng không thể đơn độc ở chung phòng này với hắn, nàng phải đi ra ngoài cho yên tĩnh một chút!

Thấy nàng vội vàng vén màn lên, Tôn Thạch Ngọc hơi sững sờ: Đã trễ thế này còn muốn đi đâu?

Đỗ Phúc Hề cũng không quay đầu lại nói: Đi xem đậu hũ.”

Trong lúc ở vương phủ mọi người đang thoải mái bàn tán câu chuyện Thế tử phi mặc áo cho đậu hũ, thì năm ngày đã trôi qua Đỗ Phúc Hề dẫn theo A Chỉ, Thiêm Hương, Nghênh Mai đi tới nhà bếp.

Vương thị cũng đã có mặt từ lâu, bà cũng rất hiếu kỳ, muốn nhìn xem đậu hũ kia đến tột cùng là cái gì, bà đã cho thô sử bà tử ngày đêm thay phiên trông chừng vại đậu hũ kia, chỉ sợ phát sinh một chút sai lầm cũng sẽ không có cách nào ăn nói với Thế tử phi, vì vậy mấy ngày nay chuyện bảo hộ đậu hũ là chuyện quan trọng nhất của nhà bếp Noãn Xuân các.

Dưới chỉ thị của Đỗ Phúc Hề, tấm thớt được lấy ra, trù nương cẩn thận mở từng khối khăn ướt ra, rồi nhìn thấy trên khối đậu hũ kia bị bao phủ bởi một lớp bông trắng rậm rạp, trù nương cáu kỉnh ngửi, thì một mùi hôi thối xộc lên mũi.

Trù nương đó che mũi lại bẩm báo: Thế tử phi, người xem đậu hũ này rất xấu mà còn thối nữa.

Mắt Đỗ Phúc Hề sáng lên, Rất thối sao?

Vẻ mặt của trù nương rất là đau khổ gật đầu nói: Vâng, rất thối.

Sau khi Đỗ Phúc Hề nghe xong những lời này không những không bực bội, ngược lại còn hưng phấn hơn. Trong lòng mọi người đều đặt ra một nghi vấn: Đậu hũ đều đã bị hư hết, sao Thế tử phi lại vui mừng như vậy?

Đưa tới đây, để ta ngửi một chút. Đỗ Phúc Hề kích động xăn ống tay áo của mình lên, tự mình mở một khối khăn ướt ra, khi mùi thối kia xông vào khoang mũi của nàng, nàng thỏa mãn thở dài: Đúng là mùi vị này! Hắc, nàng đã làm thành công món đậu hũ thúi rồi!

A Chỉ đi theo nàng cũng đã lâu, nên cũng không cảm thấy những hành động khác người của nàng là kỳ quái, nàng chỉ hỏi: Đây là món Thế tử phi muốn? Cho nên đậu hũ không có bị hư?

Đỗ Phúc Hề lấy đậu hũ đặt ở trong lòng bàn tay rồi giơ cao lên cho mọi người trong phòng thấy. Cái này người ta gọi là đậu hủ thúi. Vương thị cũng không dám chê miếng đậu hũ quá thối kia, bà khiêm tốn thỉnh giáo: Nô tỳ ngu muội, không biết Thái Tử phi muốn xử lý đậu hủ thúi này như thế nào, kính xin Thể tử phi chỉ điểm.

Đỗ Phúc Hề nở nụ cười: Cách làm thì rất nhiều, ngày hôm nay ăn đơn giản một chút, chiên vàng lên cho thơm, sau đó chấm tương ớt là
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Cô Nàng Livestream Web Người Lớn
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc