Edit: Chickenliverpate
Tôn Thạch Ngọc cau mày, sắc mặt lập tức trầm xuống. Hắn nghe không hiểu? Mặc dù kiếp trước hắn là võ tướng, nhưng từ nhỏ đã cũng ngoại tôn tử của Tôn Sưởng Hiên đến Thanh Phong thư trai học tâp thánh hiền kinh truyện, còn có chuyện gì hắn nghe không hiểu chứ?
Ta càng muốn biết! Tôn Thạch Ngọc tức giận nói.
Được rồi! Đỗ Phúc Hề nhún nhún vai. Có một loại hoạt động gọi là bóng chày, cầu thủ được chia làm hai đội, thay phiên phòng thủ và tấn công, cầu thủ của đội phòng thủ sẽ nỗ lực ném bóng thật mạnh về phía cầu thủ của đội tấn công, cầu thủ này phải dùng gậy đánh bật trái bóng đó ra xa, sau đó hắn phải chạy dọc theo bốn điểm mốc, thành công chạy trở lại gôn trước khi đồng đội của người ném bóng chụp được trái bóng, liền có được một điểm. Trận đấu có tất cả là chín hiệp, đội nào được nhiều điểm hơn thì thắng. Nói như vậy, Thế tử nghe có hiểu không?
Tôn Thạch Ngọc nheo mắt không vui. Nàng quả nhiên xem nhẹ hắn. Hắn lười biếng nói: Tương tự đánh cúc, có gì khó hiểu?
Đánh cúc? Đỗ Phúc Hề suy nghĩ một chút, dường như đã đọc qua trong sách lịch sử, trò chơi mà người chơi phải ngồi trên lưng ngựa lấy gậy đánh cầu, lấy đánh cầu qua cầu môn để tính điểm, nếu nói có chỗ tương tự với bóng chày, chính là đều có một quả cầu, nàng lại cảm thấy đánh cúc tương đối giống với Polo hơn, chỉ là nàng cũng sẽ không nói cho hắn biết môn Polo, nói nhiều sai nhiều, sớm muộn gì cũng lộ ra sơ hở nàng không phải là nguyên chủ.
Ngươi đã xem bóng chày ở đâu? Quy tắc so với đánh cúc thì tinh xảo hơn vài phần. Cái hắn không hiểu lắm ở đây chính là bốn điểm mốc mà nàng nói, nhưng có thể hiểu đến tám phần, vừa nghĩ liền biết trò chơi gọi là bóng chày này ý tứ hơn đánh cúc.
Ách. . . . . . Trong lòng Đỗ Phúc Hề lộp độp, cảm thấy có chút không ổn, ậm ờ nói: Là. . . . . . Chính là khi ta còn ở am ni cô, nhìn thấy bọn nhỏ chơi.
Tôn Thạch Ngọc chợt nhíu mày. Kiếp trước hắn cùng với bọn thuộc hạ thường xuyên lui tới bên cạnh Liên Hoa am, mặc dù nằm ở vị trí vắng vẻ, nhưng bởi vì tiếp giáp biên quan Đông Nô, thương đội lại nhiều, là một địa phương trao đổi tin tức, bọn họ thường giả trang thành thương nhân nghe ngóng tin tức bốn phương tám hướng tại một quán rượu trong khách điếm, nhưng chưa từng nghe qua bóng chày.
Hắn định hỏi tiếp, đúng lúc này, Thiêm Hương và Nghênh Mai vén màn đi vào, đi theo phía sau là nha hoàn bưng một mâm thức ăn, hắn đành phải ngừng lại.
Nô tỳ thỉnh an Thế tử. Thiêm Hương, Nghênh Mai hướng về phía hắn thi lễ, hai người thận trọng nhìn chằm chằm tiểu nha hoàn bày thức ăn ra bàn xong liền lui ra, bây giờ đã không cần bọn họ hầu hạ Thế tử dùng bữa, chỉ cần một mình Thế tử phi là đủ rồi.
Sau khi Thiêm Hương và Nghênh Mai rời khỏi, thì Thu Nguyệt bưng chén thuốc đi vào, đó chính là thuốc uống trước bữa tối, nàng đưa thuốc vào xong cũng lập tức lui ra.
Nhân lúc còn nóng uống đi, Thế tử. Đỗ Phúc Hề đã không coi ai ra gì bắt đầu động đũa rồi.
Thật ra thì Tôn Thạch Ngọc đã không cần nàng hầu hạ ăn cơm uống thuốc, hắn đều có thể tự mình động thủ, nhưng hắn không muốn để cho bọn nha hoàn phát hiện thân thể hắn đã dần dần tốt hơn, nên không cho các nàng đi vào, người bên ngoài đều cho rằng Thế tử chỉ đồng ý để cho một mình nàng hầu hạ.
Nàng cảm thấy như vậy rất tốt, nàng vui vẻ ăn cơm một cách tự do tự tại, nếu không ăn một bữa cơm còn phải để nha hoàn gắp thức ăn, ăn cũng không thấy sảng khoái.
Tôn Thạch Ngọc tự động ngồi vào chỗ đối diện nàng, nhìn chén thuốc đen như mực, sắc mặt trầm xuống: Không uống, ngươi kín đáo đổ hết đi.
Hắn cảm thấy thuốc này có vấn đề, không có tác dụng bổ thân chữa bệnh, ngược lại sẽ làm trở ngại vận khí của hắn, sau khi uống thuốc, ban đêm khí huyết vận hành sẽ đặc biệt không thuận.
Đỗ Phúc Hề ngước mắt cười với hắn. Ha, ngươi thật giống tiểu đệ của ta, rất sợ thuốc đắng, đừng sợ, ngươi uống một hơi hết, ta sẽ nhét vào miệng ngươi một viên đường hoa quế, bảo đảm ngươi sẽ không cảm thấy khó chịu. . . . . .
Nàng bỗng dưng im bặt, tiểu đệ đệ trong miệng nàng chính là tiểu đệ kiếp trước của nàng, thật may là nguyên chủ cũng có đệ đệ, nếu không thì bị lộ tẩy rồi.
Ai nói gia sợ đắng hả? Tôn Thạch Ngọc nghẹn họng, vì cớ gì nàng cứ luôn xem thường hắn như vậy? Gia không uống..., nói không uống chính là không uống, mang đi đổ sạch.
Chưa chứng thực thuốc này